Hắn ở trong lòng khẽ thở dài một hơi, hắn đã sớm biết kiếp nạn của một người là không thể tránh khỏi, hắn chính là muốn làm chậm lại kiếp số đang đến gần, chính là hắn đã không còn thời gian bảo hộ bất luận kẻ nào, chỉ có đem hết thảy mà giải thích cho rõ ràng minh bạch, mới có thể làm cho tên đồ đệ này hiểu được phải phòng bị như thế nào.
“Vì bảo hộ ta?”
Nhan Thứ kinh ngạc, sư phụ không phải nói trong đám sư huynh đệ hắn là người có linh lực cao nhất sao? Hắn cũng cần người bảo hộ à?
“Bởi vì tướng mạo của ngươi.” Ngân phát nam tử cẩn thận đánh giá khuôn mặt yêu diễm của Nhan Thứ. Nét đẹp yêu mị sẽ mang đến cho hắn vận mệnh nào, cho dù là lên trời cũng vô pháp biết được a.
“Tướng mạo của ta làm sao?” Sờ sờ mặt mình, Nhan Thứ khó hiểu nói, hắn cảm thấy thực bình thường a.
Tuy rằng vẫn là không có được sự tuấn mỹ như sư phụ, nhưng cũng không thể tính là kém nha.
Sư phụ từng nghiêm túc yêu cầu hắn khi ra ngoài phải dịch dung, hắn vẫn không thể lý giải tại sao sư phụ lại bắt hắn làm như vậy, bởi vì hắn siêu cấp thích chưng diện, luôn có thói quen đem chính mình điểm trang thành bộ dáng cực kỳ xinh đẹp.
Hắn mỗi lần nhìn đến mặt mình trên gương, liền cảm thấy vô cùng vừa lòng, tự kỷ soi gương không ngừng.
Tuy rằng nghe theo lời sư phụ, khi ra ngoài nhất định phải dịch dung, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn là có chút khó chịu. Cũng may hắn mỗi lần dịch dung đều đem chính mình biến đổi thành một người xinh đẹp duyên dáng, tuyệt không làm cho kẻ khác chán mắt.
“Bởi vì ở lòng của ngươi lý không có có sự khác biệt giữa nam nữ, không có cảm giác sắc dục, cho nên ngươi đối với tướng mạo
của chính mình không sinh
ra loại tình cảm tà vọng, nhưng trong mắt người đời, khuôn mặt ngươi lại đẹp mà tà ác, đẹp mà yêu diễm, đẹp tràn nhập sắc dục, nam nhân nào từng nhìn thấy khuôn mặt của ngươi đều sẽ sản sinh thú tính, thầm nghĩ đem ngươi đặt ở dưới thân.”
Ngân phát nam nhân lắc đầu, thần sắc ảm đạm:
“Vi sư dạy ngươi pháp thuật, dạy ngươi tu luyện thành nhân, nhưng cũng không phải
là pháp lực cường đại nhất trong tiên, ma, nhân tam giới, vì bảo hộ ngươi không bị xâm hại, cho nên vi sư mới phải bảo ngươi đoạn tuyệt với người đời.”
“Sao lại phải như vậy?” Nhan Thứ khó hiểu nói: “Khuôn mặt ta tràn ngập sắc dục?”
Hắn biến ra một cái gương nhỏ, liều mạng nghĩ muốn chiếu ra hình ảnh bản thân giống như sư phụ đã nói.
“Nghe nói Ma giới gần đây xuất hiện một vị bạo quân, bởi vì sự thống trị của hắn thập phần tàn khốc, không ít ác ma rời khỏi Ma giới, chạy đến nhân gian quấy rối, vi sư suy nghĩ thật lâu, để hóa giải thiên kiếp của ngươi, chỉ có thể bằng việc tích đủ công đức, nếu ngươi có thể hóa giải sự hung ác của vị Ma vương
này thì nhất định công đức viên mãn, tất có thể vượt qua trận thiên kiếp này.” Ngân phát nam nhân chuyển hoán đề tài.
“Không phải muốn ta đi tiêu diệt hắn?” Nhan Thứ thần tình kinh ngạc.
“Hiện nay các giới đều không nắm chắc có thể đối phó ma thần, ngươi có năng lực gì mà đối phó với hắn?”
Ngân phát nam tử cắt ngang liếc hắn một cái: “Hơn nữa tu luyện là không cho phép sát sinh, tuy rằng hắn là ma, ngươi cũng không thể gϊếŧ hắn.”
“Vậy làm sao hóa giải sự hung ác của hắn a!” Nhan Thứ đau đầu.
“Biện pháp gì cũng được, phải tùy cơ ứng biến, ngươi luôn luôn thông minh, sư phụ tin tưởng ngươi có thể tìm được biện pháp thích hợp.”
Ngân phát nam nhân vẻ mặt trầm xuống: “Bất quá, ngươi nhất định phải ghi nhớ, ngàn vạn lần đừng cho hắn nhìn đến diện mạo thật sự của ngươi, nếu không sẽ phát sinh dị biến, ngay cả vi sư cũng không có cách nào đoán trước được.” Hắn nói những lời này biểu cảm thật sự nghiêm túc, cho nên Nhan Thứ lập tức gật đầu tỏ vẻ minh bạch.
“Như vậy ngươi ngày mai đi xuống sơn ứng với kiếp đi thôi, vi sư dự định từ ngày mai bắt đầu vân du tứ phương, tạm thời sẽ không trở lại, ngươi cũng không cần gấp rút trở về.”
Kỳ thật hắn muốn nói chính là duyên phận sư đồ của bọn họ đã hết, Nhan thứ lần này ra đi, chỉ sợ là không bao giờ… có thể gặp lại được nữa.
“Nga, hiểu rồi.”
Nhan Thứ gật đầu, hắn xưa nay tình cảm đạm bạc, tuy rằng sẽ cùng sư phụ chia lìa nhưng trong lòng hắn lại không có nhiều thương cảm.
Những năm tháng trong quá khứ, hắn tuy rằng đạt được sự coi trọng của sư phụ cùng tình cảm yêu thương của các sư huynh đệ, nhưng trên thực tế hắn trong nội tâm đối với sư phụ chỉ có tôn kính, đối với các sư huynh đệ chỉ có thân thiết, cũng không có tình nghĩa, bất quá sư phụ hiểu được nguyên do hắn không có cảm tình, sâu trong nội tâm hắn đương nhiên suy nghĩ cẩn thận tình bạn, tình yêu là cái gì, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn như cũ không thể nào hiểu nổi.
“Ngày mai là trăng tròn, thân thể của ngươi sẽ phát sinh dị biến, không cần chào tạm biệt.”
Nói đến trăng tròn, Nhan Thứ lập tức kinh hoảng nói: “Thật là, tu luyện lâu như vậy chỉ có việc này làm ta thất bại, ngày nào ta mới có thể trở thành một nam nhân chân chính a!”
Ngân phát nam nhân đứng lên, đi tới cửa, mới bỏ lại một câu: “vĩnh viễn không có khả năng.”
Nhan Thứ ngẩn ngơ, mới hét lớn: “Không được, ta nhất định phải trở thành một nam nhân, một nam nhân chân chính.”
Ngân phát nam nhân không tái để ý đến hắn, lập tức đi ra ngoài cửa, biến mất trong rừng cây.
Nhan Thứ kêu nửa ngày, biết sư phụ sẽ không thèm để ý đến hắn, đành chán nản nói: “Được rồi, nếu kiếp số trốn không xong, ta sẽ thử tìm cách đối phó với bạo quân kia thử xem.”
Hắn thì thào tự nói: “Không biết mỹ nhân kế có dùng dược hay không, bất quá đầu tiên phải tìm một tuyệt sắc mỹ nữ mới được, hao tổn tâm trí, đi từng bước tính từng bước, ngày mai đến Ma giới tìm hiểu một chút vậy.”
Hóa thành nguyên hình lẻn vào lãnh thổ Ma giới đối Nhan Thứ mà nói là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Kết giới của ma quân tuy rằng phòng ngự chắc chắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khe hở a, mà một khe hở nhỏ đối với hắn mà nói cũng là một cơ hội tuyệt vời.
Đương nhiên, khi tới Ma giới chuyện đầu tiên chính là phải điểm trang thật đẹp.
Sau một canh giờ, khi từ tiệm phục sức đi ra, hắn đã thành một Ma giới mĩ thiều niên y phục hoa lệ, mang đầy các loại trang sức.
Ông chủ tiệm phục sức trợn to hai mắt, khó tin nhìn một thiếu niên xấu xí mặt mày xám tro, cả người bẩn không chịu được nhưng ra tay hào phóng, trong nháy mắt cư nhiên biến thành một vị hoa phục mĩ thiếu niên.
(phục sức: y phục + trang sức)