HP Chi Hình Bóng

Chương 112: Remus mẫn cảm

Chương 112: Remus mẫn cảm

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Tối hôm nay Harry ở lại trang viên Malfoy qua đêm, không phải vì Sirius, mà là vì Draco cứ bắt Harry bồi cậu chơi cờ phù thủy đến hơn 11 giờ khuya. Nếu là ngày thường thì Narcissa đã bắt Draco đi ngủ sớm, nhưng hôm nay có Harry nên Narcissa để hai đứa chơi tận hứng.

Đến giờ không thể không đi ngủ, Narcissa để gia tinh chuẩn bị ba giang phòng ngủ. May mắn trang viên Malfoy đủ lớn, chứa thêm ba mươi người nữa cũng không có vấn đề gì. Một chút cũng không giống trang trại Hang Sóc, lúc đến chơi Harry phải ở chung một phòng với Ron. Đương nhiên, Harry không nghĩ là Hang Sóc không tốt, ở Hang Sóc có một bầu không khí ấm áp mà ở đây không có. Bởi vì thân phận, quan hệ với gia tộc, cho nên Draco chỉ khi chơi Quidditch mới bày ra sự hưng phấn mà tuổi cậu nên có.

Chơi quá khuya, hậu quả là đến sáng hôm sau Harry vẫn chưa thức dậy nỗi, trong mơ cậu thấy được Voldemort đời trước, lúc cậu vẫn còn đang nghi hoặc Voldemort lúc nào có tóc, khi nào trọc lóc, thì một tiếng đập cửa làm cậu tỉnh giấc. Harry miễn cưỡng xoay người, quyết định bỏ mặt âm thanh ở bên ngoài và tiếp tục ngủ, cậu mơ màng nói.

"Dù sao cũng không có mũi, có tóc hay trọc cũng không quan trọng lắm!"

Snape: "..." Thấy Harry vẫn không có động tĩnh, anh trực tiếp mở cửa vào xem, kết quả nghe người nào đó nói một câu như vậy. Đây là đang nói chúa tể hắc ám?

Snape nghiến răng, cố nén xúc động muốn quăng cho cậu một cái "thanh thủy như tuyền", sau đó lạnh lùng nói.

"Nếu em còn không chịu rời giường? Có tin là ta sẽ cho em nếm thử cảm giác không có mũi, không có tóc hay không?"

Bị âm thanh châm chọc quen thuộc làm bừng tỉnh, Harry theo bản năng mà ngồi dậy, còn chưa kịp ngồi vững vàng, cậu lại ngã nhào xuống.

"Ôi, đau đầu quá."

Snape xốc chăn lên, sau đó ôn nhu mà xoa xoa mái tóc ổ quạ, lại tha cậu xuống giường.

"Mọi người bên ngoài còn đang chờ cứu thế chủ ăn cơm, mà ngài cứu thế chủ lại còn đang tưởng niệm chúa tể hắc ám?"

Harry miễn cưỡng ngồi dậy, đầu cậu nặng nề cứ như bị rót nước vào.

"Buồn ngủ quá, chút nữa trở về quảng trường Grimmauld em phải ngủ bù lại." Còn chưa dứt lời đầu cậu đã ngã lên người của ái nhân nhà mình.

Snape ngại động tác của cậu quá chậm, vì vậy anh vươn tay lột áo ngủ của Harry xuống, lại mặc áo khoác vào cho cậu. Mắt Harry vẫn nhắm mắt lại, mặc cho Snape giở trò, cậu cũng vui vẻ tiết kiệm sức lực.

Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, âm thanh hấp tấp của Sirius truyền lại.

"Harry con còn chưa…" hai từ thức dậy còn chưa kịp nói ra, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Harry đang nhắm mắt tựa vào lòng ngực Snape, đầu đặt lên cánh tay của đối phương, trên người không một mảnh vải, một tay Snape đang mặc áo khoác cho cậu, một tay khác đang giữ vòng eo mảnh khảnh kia.

Trong nháy mắt, trang viên Malfoy vang vọng tiếng gào thét của đại cẩu đỡ đầu.

"Snivellus chết tiệt, rốt cuộc ngươi đang làm gì Harry?"

Nguyên bản Harry còn đang nửa sống nửa chết, nhất thời cả kinh mà tỉnh táo lại, cậu dùng vẻ mặt vô tội mà nhìn Sirius.

"Viện trưởng đang giúp con mặc quần áo a!"

"Vì cái gì gã phải giúp con mặc quần áo?" Cẩu đỡ đầu rõ ràng không tin tiếp tục gào thét nói.

"Snivellus chết tiệt, ngươi còn nhớ Harry là học sinh của ngươi không?"

Snape bình tĩnh mà giúp Harry cài nút áo cuối cùng, sau đó chuyển hướng sang Sirius, trào phúng nói.

"Ngươi nghĩ rằng ai cũng giống như ngươi, nguyên bản đã không được bao nhiêu não chắc là bị giám ngục Azkaban ăn luôn thì phải."

Chỉ mới nói vài câu thì gia đình Malfoy cùng với Remus đã đuổi tới, nhìn Draco vẻ mặt đồng tình mà nhìn cậu, mặt Harry liền đỏ lên, cái này quá dọa người rồi.

Nhưng mà, Sirius lại không có ý thức rằng mình còn đang bị vây xem, vẫn hồn nhiên mà quát lớn Snape.

"Phải giúp cũng là ta giúp Harry, ngươi có tư cách gì mà giúp?"

Lucius trưng vẻ mặt xem kịch vui mà nhìn Snape. Mà Snape căn bản là không muốn biện giải gì với con cẩu đần này, để tránh một hồi lại nháo lên làm Harry khổ sở, anh quay đầu bước xuống lầu.

Âm thanh của Sirius từ phía sau đuổi theo.

"Chết tiệt, ta muốn nhận lời mời đến Hogwarts làm giáo sư, ta nhất định phải nhìn ngươi! Nếu không ngươi lại làm việc không bằng cầm thú với Harry!"

Narcissa nhìn về phía chồng mình, bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, sau đó nói với Sirius.

"Ta không thể không nói cho ngươi biết Sirius, Snape là người giám hộ của Harry, chiếu cố Harry là chuyện đương nhiên."

"Ta phải đi bộ phép thuật, lấy lại quyền giám hộ của Harry!" Sirius hung tợn nói.

"Qua lễ giáng sinh liền đi!"

Đương nhiên, không có ai phản ứng hắn.

Harry ăn xong bữa sáng liền cùng Sirius và Remus trở về quảng trường Grimmauld. Đồng thời bọn họ còn đem theo Dobby luôn bị nhốt ở đại lao về. Dobby hưng phấn khi biết Harry Potter muốn mang nó ra khỏi trang viên Malfoy, nên nó cứ nói lảm nhảm rồi cảm động đến rớt nước mắt, cảm kích cứu thế chủ đã cứu nó… Harry nghẹn đến không còn lời nào để nói.

Trước khi đi Harry đã mời Draco năm ngày sau đến nhà cũ Black làm khách, sở dĩ là năm ngày sau, bởi vì tối hôm qua cậu đã ước chừng một chút, còn khoảng hai ngày nữa là đến ngày trăng tròn. Mỗi lần Remus biến thành người sói, thì cần khoảng hai ngày để hồi phục, nên Harry mới để dành thời gian cho y.

Trở lại quảng trường Grimmauld, Sirius vẫn luôn buồn bực, bất quá mặc cho ai nhìn thấy con đỡ đầu của mình tựa vào ngực của kẻ thù cũng sẽ không vui vẻ chút nào. Harry không quản hắn, trực tiếp trở về phòng ngủ bù.

Vừa ngủ một giấc chính là đến trời tối, chờ lần thứ hai cậu mở mắt, thì đã đến buổi chiều. Cậu mở cửa phòng, gọi Kreacher đến mang cho cậu chút hồng trà cùng điểm tâm, bỏ qua buổi cơm trưa nên hiện tại cậu rất là đói bụng.

Tiến vào cùng với Kreacher còn có Remus.

Harry nhìn thấy y, nhất thời không nghĩ nhiều, thuận tay cầm một miếng bánh nhân thịt bỏ vào miệng, sau đó tùy ý hỏi.

"Sirius đầu rồi?"

Remus mỉm cười.

"Đã nghỉ ngơi rồi, ngày hôm qua chơi quá khuya nên mọi người đều có chút mệt mỏi."

Harry có chút kinh ngạc, theo như lời đối phương đây là chuyên môn tránh Sirius mà lén đến gặp cậu. Cậu để Kreacher lấy thêm cho y một cốc trà và ít điểm tâm.

"Tìm con có việc gì không?" Harry chờ Kreacher đặt điểm tâm xuống và ra ngoài, mới hỏi.

Remus dùng ánh mắt sâu không lường được mà nhìn cậu, y nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Harry thiếu chút nữa là phun hết trà trong miệng ra ngoài, sau đó hỏi.

"Vì cái gì lại hỏi như vậy?"

Remus vẫn cười ôn hòa, nhưng trong lời nói lại có sự khẳng định.

"Harry James Potter năm nay chỉ mới mười hai tuổi."

Sau lưng Harry chảy ra một tần mồ hôi mỏng, cậu không biết là mình đã lộ ra sơ hở nào để Remus hoài nghi. Cậu cố gắn trấn định nói.

"Con đúng là Harry James Potter."

"Đứa nhỏ mười hai tuổi không có khả năng sử dụng thần chú không đũa phép." Remus nói.

"Giáo sư Snape đã dạy cho con."

"Ta tin rằng Severus đã dạy thần chú không đũa phép cho ngươi." Remus cường điệu nói.

"Nhưng ta không thể nào tin được một đứa nhỏ mười hai tuổi có thể thoải mái sử dụng thần chú không đũa phép một cách nhẹ nhàng như vậy."

Y tựa vào ghế, trong đôi mắt lam sắc hiện rõ vẻ không tin.

"Không chịu nói ra sao, Harry?" y nghiêm túc mà nhìn cậu, sau đó nói.

"Mặc dù ngươi tận lực sắm vai một đứa nhỏ mười hai tuổi, nhưng ánh mắt không lừa được người khác, một đứa nhỏ mười hai tuổi trong mắt sẽ không thể nào có sự tang thương như là một người đã trải qua vô vàn đau xót mới có được, huống chi mỗi lần ngươi nhìn Sirius, hoàn toàn không giống một đứa nhỏ sẽ làm nũng, mà trái lại càng giống như là bao dung."

Đôi mắt ngọc lục bảo của Harry lầm đầu tiên hiện lên sự kinh hoàng.

"Con…"

"Còn có cái đũa phép phi pháp kia." Remus tiếp tục áp bức nói.

"Thân đũa phép là thủy tinh tím hiếm thấy, tuy rằng mỗi lần sử dụng ngươi đều cách chúng ta một khoảng xa, nhưng ta đã nhìn ra. Đũa phép nào sẽ được làm bằng thủy tinh tím? Chỉ có đũa phép cần chứa đựng ma lực cực kỳ cường đại mới cần sử dụng thuỷ tinh tím, nếu muốn khống chế một đũa phép như vậy, thì cần có thực lực ngang ngửa với Dumbledore. Còn có, sáng nay vì sao ngươi lại hẹn Draco năm ngày sau đến làm khách? Hôm qua ngươi cùng hắn chơi vui vẻ đến vậy, cho dù có hẹn gặp thì cũng nên là một hai ngày sau, mà không cần chờ đến năm ngày, như vậy chỉ có một giải thích duy nhất là…"

Remus ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ thoạt nhìn chỉ mới mười hai tuổi trước mặt.

"Ta không biết ngươi từ chỗ nào biết được bí mật của ta, hoặc có lẽ là Severus đã nói cho ngươi, nhưng ta chắc là hắn sẽ không đem chuyện thời còn đi học nói cho ngươi. Vậy khả năng lớn nhất là ngươi đã biết từ trước, nhưng là… Chúng ta ở chung không quá vài ngày, làm sao mà ngươi biết được?"

Harry bị phân tích của y cả kinh á khẩu không trả lời được, cậu chưa từng nghĩ rằng, đối phương lại mẫn cảm đến như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương cậu cơ hồ không còn chỗ nào che dấu.

"Remus…"

Âm thanh của Harry có chút do dự, cậu không biết là có nên nói cho y biết chuyện đã xảy ra đời trước hay không, lữ hành thời gian đối với phù thủy mà nói thật quá khó có thể tin được, cho nên cho dù có nói, đối phương chưa chắc đã chịu tin. Nhưng nếu không nói, cậu sợ sẽ mất đi người thật lòng tin nhiệm mình.

"Cho nên...ngươi rốt cuộc là ai?"

Âm thanh ôn hòa mang theo sự hoài nghi, ép hỏi cậu.