Chương 111: Vấn đề ở chung
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Đêm đông, cái lạnh như thẩm thấu vào tận xương cốt, gió thổi vào người đau đớn cứ như từng nhát dao cắt vào da thịt. Bởi vì đến trang viên Malfoy làm khách, nên Harry không mặc quá nhiều lớp quần áo. Lúc này cậu đang đi dạo một mình trong hoa viên Malfoy, bị đông lạnh nên có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên trì không sử dụng thần chú ‘ấm áp’.
Đối với chuyện vừa xảy ra ở buổi tối, làm cậu thực đau đầu, bởi vậy cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài để phân tán suy nghĩ trong đầu mình. Thừa dịp Sirius bị Narcissa gọi đi, Snape thì đang nói chuyện với Lucius, một mình cậu chạy tới hoa viên. Cậu không quan tâm đến việc mình có bị đông đến bệnh hay không, dù sao thì chỗ này có sẵn một bậc thầy độc dược, cậu chỉ cần chịu đựng cái hương vị khủng khϊếp của đám độc dược kia là được, cho dù Snape không phát hiện thì khi trở về quảng trường Grimmauld cũng sẽ có Kreacher chăm sóc cậu.
Cậu thật sự không biết mình nên làm cái gì bây giờ, hôm nay chỉ là mới bắt đầu, về sau chuyện ma sát kiểu này sẽ không ít, cậu không thể nào trông cậy vào hai kẻ địch từ bé đến lớn này có thể hảo hảo mà ở chung với nhau, chuyện này không giống như chuyện giữa cậu và Snape. Năm đó Snape đối với cậu chỉ là giận chó đánh mèo, bởi vì cha cậu mà chán ghét cậu, mà không phải hận cậu, khi hết thành kiến thì không còn tồn tại vấn đề nữa. Mà Snape với Sirius thì lại khác, anh chán ghét chính là bản thân Sirius, hơn nữa đối phương hại anh xém chút là mất mạng. Chính là với cậu cả hai người ai cũng đều cực kỳ quan trọng, bất luận là đời trước hay là hiện tại. Cậu không có khả năng làm bọn họ mãi mãi không chạm mặt nhau, chính là cậu không biết dùng biện pháp gì để hóa giải thù hận giữa bọn họ, hơn nữa vẫn là sinh mệnh chi cừu.
Harry mờ mịt ngồi xuống dựa vào một góc cây, lúc này tuyết đã ngừng rơi, trên những nhánh cây phủ đầy tuyết trắng xóa, làm nổi bật ánh trăng sắp tròn, dưới ánh trăng tuyết đọng long lanh như là lưu ly trong suốt tỏa ra ánh sáng. Harry thở ra từng đợt sương trắng, chúng dần biến mất trong không khí rét lạnh.
“Đi ra ngoài cũng không biết mặc thêm chút quần áo.” Một giọng nam trầm thấp, mềm mượt như tơ lụa vang lên phía sau Harry.
“Ta nên khen đầu óc em có phản ứng trì độn hệt như cự quái hay sao?”
Không cần quay đầu lại cũng biết đối phương là ai, Harry cố chấp không chịu nói gì, thắng đến khi bị kéo vào một cái ôm ấm áp. Tiếng tim đập của đối phương làm cậu thấy vô cùng an tâm, cậu say mê mà nhắm mắt lại.
Snape dùng áo choàng của mình bao lấy cậu, xác định người trong ngực trừ khuôn mặt ra không còn lộ bất cứ chỗ nào ra ngoài.
“Nếu em bởi vậy mà sinh bệnh, ta cam đoan em sẽ phải uống lọ độc dược mà suốt đời này khó mà quên được.” Anh cố ý đè thấp âm thanh hung tợn nói.
Harry có chút muốn cười, không nhớ rõ từ khi nào, uy hϊếp của lão dơi già đã trở nên không còn chút uy lực nào. Giáo sư độc dược âm trầm khủng bố đời trước, đông bất động liền trừ điểm cậu, thậm chí còn tuyên bố muốn rót chân dược cho cậu không biết đi nơi nào. Thay thế đó là nam nhân trước mặt này, sủng ái cậu thậm chí là dung túng cậu.
“Em chỉ muốn đi dạo một mình.” Harry tựa vào trong ngực Snape, nhẹ giọng nói.
Snape nhếch môi, dùng biểu tình sâu không lường được mà nhìn cậu.
“Đi đem mình đắp thành người tuyết?”
“Phốc.” Cái này Harry nhịn không được, bật cười thành tiếng.
“Đâu có khoa trương như vậy.”
Snape không nói chuyện mà ôm cậu ngồi xuống.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” anh hỏi.
Harry nhẹ ngửi mùi độc dược mãi không biến mất trên người anh, sau đó thành thực nói.
“Suy nghĩ vấn đề ở chung của anh và Sirius.” Vì việc này mà đầu cậu muốn nứt ra.
Nghe thấy tên của con cẩu đần kia, khóe môi Snape hiện lên một nụ cười lạnh.
“Ta không có hứng thú với hắn, làm hắn đừng tới trêu chọc ta là được rồi.”
Muốn cho Sirius không gây chuyện với Snape, muốn Gryffindor ở chung hòa bình với Slytherin đây quả thật là chuyện không có khả năng. Harry chu môi, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của anh. Đôi môi hồng nhạt, mềm mại của cậu dưới ánh trăng phá lệ mê người. Snape đối với biểu tình này căm thù đến tận xương tủy, tên hỗn đản này cứ thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính nhẫn nại của anh.
Anh không chút do dự mà hôn lên môi cậu.
Harry bị hành động bất thình lình của Snape làm cho hoảng sợ, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng mà, hoàn cảnh lạ lẫm làm cậu ý thức được là hai người bọn họ đang ở nhà người khác, cậu không dám lộn xộn, sợ gây ra tiếng động kỳ quái làm kinh động đến người khác.
Snape thực vừa lòng với sự phối hợp của cậu, lưỡi anh nhẹ nhàng mà liếʍ môi đối phương, như là đang nhấm nháp mĩ vị.
Harry nhắm mắt lại, lẳng lặng mà cảm thụ sự ôn nhu của Snape.
Chỉ chốc lát sau, Snape buông cậu ra.
“Không nhớ rõ lời ta sao, ngài Potter?” âm thanh của anh trầm thấp mà nguy hiểm, như là nhắc nhở đối phương.
Harry đột nhiên nhớ lại lời cảnh cáo của Snape, nhịn không được trừng mắt liếc anh một cái.
“Nơi này lại không có người khác.”
Đôi mắt đen của Snape càng trở nên thâm thúy.
“Cho nên, em đang cố ý câu dẫn ta?”
Vừa ý thức được chính mình đang nói gì, nhất thời Harry mặt đỏ tai hồng mà cúi đầu.
Lần nữa ngẩng đầu lên, cậu đã khôi phục bộ dáng vô tội như bình thường.
“Kia Sev, anh chuẩn bị ở cung với cha đỡ đầu như thế nào?” Cậu trưng ra vẻ mặt chân thành, ham học hỏi.
Snape nhìn chằm chằm đôi mắt như ngọc lục bảo của tiểu hỗn đản này, sau đó cười lạnh nói.
“Ta không thể không nói, ngài Potter, trình độ đánh trống lảng của em quả thật quá vụn về rồi.”
Harry dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương không thể không cúi đầu xuống lần nữa.
Snape cởϊ áσ choàng trên người xuống, khoác lên người Harry, sau đó nắm tay cậu trở về.
“Làm hắn đừng đến trêu chọc ta, ta sẽ không nhìn không để ý đến hắn.”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Snape.
Lúc hai người còn cách nhà chính trang viên Malfoy mấy chục mét, Harry liền nhìn thấy Sirius đang đứng ở cửa ra vào lo lắng mà chờ cậu, bởi vì cậu đứng ở lối đi khá bí ẩn gần đó, nên Sirius không có lập tức nhìn thấy cậu.
“Yên tâm đi Sirius.” âm thanh ôn hòa của Remus từ xa truyền đến.
“Severus sẽ tìm được Harry.”
“Xét thấy quan hệ giữa hai chúng ta cũng không thân.” Snape mang theo Harry sải bước đến bậc thang, sau đó lạnh lùng nói.
“Ta nghĩ ngươi nên gọi ta là Snape.”
“Harry!” nhìn thấy con đỡ đầu xuất hiện trong tầm mắt, Sirius lập tức vọt tới, lại bị y phục trên người cậu chấn kinh rồi, hắn không thể tin được mà nhìn Snape sau đó hét lớn.
“Snivellus, ngươi đã làm gì với Harry?!”
Narcissa có chút cạn lời, Harry có chút đau trứng, Remus lại cảm thấy quá dọa người, mà Lucius lại có chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa mà nhìn về phía Snape. Snape căn bản không muốn hạ thấp chỉ số thông minh của mình để đi giải thích. Cẩu đỡ đầu lại không nghĩ rằng nếu Snape muốn làm gì Harry, thì cũng sẽ không xuống tay ở nhà người khác.
Harry liếc mắt nhìn xung quanh một chút, thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành giải thích.
“Viện trưởng chỉ sợ con bị cảm lạnh.” nói xong cậu cởϊ áσ choàng trả lại cho Snape.
Sirius nhìn quần áo Harry hoàn hảo không tổn hao chút nào, nhịn không được thầm nói.
“Hắn mà có ý tốt đến vậy sao?"
Remus ho nhẹ một tiếng, Sirius liền tự động câm miệng.
Snape nhận lấy áo choàng Harry đưa tới mặc lên người, sau đó chậm rãi nói.
“Nếu ta làm gì Harry, ngươi cảm thấy đêm nay ngươi còn thấy mặt em ấy sao?”
Harry: “...”
Quả nhiên đại cẩu đỡ đầu liền gào thét.
“Snivellus chết tiệt, ta biết ngay…” Âm thanh của hắn điên cuồng mà dữ tợn, trong lúc nhất thời Harry cảm thấy như cậu gặp lại Sirius Black lúc vừa vượt ngục Azkaban.
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong đã bị Remus che miệng, Remus bình tĩnh nói với Lucius.
“Xin lỗi, ngài Malfoy, có thể cho ta mượn một căn phòng không, ta nghĩ Sirius yêu cầu bình tĩnh một chút.” Sirius liều mạng giãy giụa lại bị Remus giữ đến gắt gao, mà dường như Remus không phí quá nhiều sức lực, ổn định nhẹ nhàng mà giam cầm đối phương.
Lucius gọi gia tinh đến mang bọn họ đến phòng khách. Narcissa ôn hòa cười với Harry, nói.
“Draco còn đang ở trong phòng chờ con chơi cờ phù thủy, trong chốc lát chắc Sirius sẽ không bình tĩnh lại đâu, nếu quá trễ thì các ngươi cứ ở lại đây một đêm đi.”
Harry cảm kích mà gật đầu, sau đó đi lên phòng Draco.
_________oOo_________
Chương 112: Remus mẫn cảm