Chương 1: Trở về
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Sau đại chiến, một mình Harry trở về lại thung lũng Godric nơi mà cha mẹ cậu đã từng sinh sống. Gian nhà không lớn lắm, có một cái sân rộng rải và tràn ngập ánh nắng.
Ginny đã từng hỏi cậu là có muốn cùng cô tạo thành một gia đình hay không?
Cậu đã cự tuyệt.
Tim của cậu đã chết và cậu không muốn chậm trễ một linh hồn thuần khiết như Ginny. Trong cuộc chiến này Ginny đã an toàn trong sự bảo hộ của mọi người. Đầu tiên là cậu, kế tiếp là ông bà Weasley, ở trường học thì được hiệu trưởng Snape che chở. Cho dù cuối cùng có đối mặt với mụ điên Bellatrix Lestrange thì cũng có mẹ nàng giúp nàng giải quyết.
Ginny sẽ không thể nào lý giải được tâm tình của cậu khi trở thành tâm điểm của cuộc chiến này, chứng kiến biết bao nhiêu người đã ngã xuống.
Bây giờ đã là cuối tháng 5, đã vào đầu hạ, Harry đang bưng một cốc trà và đón ánh nắng sau buổi trưa chiếu vào trong viện tâm trạng cậu bỗng nhiên trở nên thoãi mái và ấm áp.
Cách đây thật lâu, khi còn đang học tại Hogwarts cậu từng mơ ước có một ngôi nhà của riêng mình. Không cần quá lớn, đủ cho mọi người tới uống trà là tốt rồi, cụ Dumbledore, Sirius, Lupin và còn cả... Giáo sư Snape.
Siruis chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh Remus, Giáo sư Snape sẽ ngồi cách xa bọn họ để tránh khỏi cùng bọn họ đánh nhau, còn cụ Dumbledore...
Nhưng bây giờ...chỉ còn lại một mình cậu.
Ngoài phòng có dây thực vật bò trên tường quấn lấy nhau một vòng lại một vòng làm Harry không khỏi nghĩ đến căn hầm của giáo sư Snape lạnh lẽo, âm trầm, suốt ngày không có lấy một tia sáng. Nhưng như vậy lại làm cho mình thật an tâm.
Harry thở dài, bàn tay đưa vào túi quần, không ngoài dự đoán, cậu chạm phải một vật lạnh băng.
Harry móc nó ra ngoài.
Đó là một lọ độc dược có màu xanh lục, có một con rắn nhỏ tinh xảo quấn quanh, đúng phong cánh của Slytherin. Harry từ từ mở nó ra, một hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng tỏa ra.
Ngửi được mùi hương đó cậu cảm thấy như mình lại một lần nữa nhìn thấy người nam nhân kia, đang nhìn cậu bằng một đôi mắt đen tuyền như hắc diệu thạch, dùng âm thanh do mất máu quá nhiều mà trở nên hư nhược, rù rì mà nói với cậu "Look at me...". Mấy giây sau, cậu chỉ có thể trơ ra đấy nhìn cặp mắt kia từng chút từng chút mất đi ánh sáng, cho đến khi vĩnh viễn đóng lại.
Harry lại nhớ mấy tháng trước.
Cái lão dơi già tóc đầy dầu, toàn thân tỏa ra hàn khí kéo cậu vào căn hầm âm u ẩm ướt. Sau đó, đưa cho cậu một lọ độc dược, đồng thời nói với cậu rằng:
" Nếu tìm không được cách giải quyết hồn khí trong cơ thể, thì cứu thế chủ vĩ đại, thỉnh cố gắng mà uống xong cái này, chuyện còn lại sẽ có người khác giúp ngươi giải quyết."
Nếu không phải lúc đó Harry quá mức hỗn loạn thì có lẽ cậu đã nhìn ra được, khi đưa lọ độc dược cho cậu bằng những câu nói châm chọc người đúng tiêu chuẩn của Snape thì tay hắn đang run rẩy.
Harry biết đây là cái gì, cậu cũng biết tương lai cậu phải đối mặt với tất cả. Nên cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Người nam nhân kia cuối cùng cũng chết, chỉ nhìn cậu mà nói "Look at me..." liền mãi mãi nhắm mắt trong lòng cậu, không còn sự sống.
Cậu không thể nào quên đi được hình ảnh đó.
Cái nam nhân miệng đầy lời ác độc, âm trầm, lão dơi già tóc đầy dầu kia, vì bảo vệ cậu mà chết, chết ở trong lòng cậu.
Đến cuối cùng Harry vẫn chưa phải dùng đến lọ độc dược này, tiêu diệt Voldemort so với dự đoán còn thuận lợi hơn nhiều. Harry lần nữa trở thành cậu bé "Đại nạn không chết".
Để cậu hai lần "Đại nạn không chết" đã có quá nhiều người hi sinh tính mạng. Đầu tiên là cha mẹ cậu, kế đến là hiệu trưởng mà cậu tôn kính nhất, cha đỡ đầu hoạt bát đáng yêu của cậu, cùng với...nam nhân toàn thân âm lãnh đã bảo vệ cậu suốt 7 năm.
Kí ức 7 năm qua cứ như một hồi điện ảnh hiện ra trước mất cậu
Năm thứ nhất, cậu được phân vào Gryffindor trong ánh mắt mong mỏi của hiệu trưởng Dumbledore.
Năm thứ hai, cậu gϊếŧ chết xà quái và ngăn chặn Tom Riddle đang hấp thu sinh mệnh của Ginny.
Năm thứ ba, lần đầu cậu gặp được Siruis cậu đã vô cùng vui sướиɠ, bởi vì cuối cùng cậu cũng đã có một người thân chân chính.
Năm thứ tư, trong trận chung kết cuộc thi Tam pháp thuật Cedric chết, Voldemort sống lại.
Năm thứ năm, ở trong Sở Bảo Mật tại bộ pháp thuật Sirius ngã vào màng che.
Năm thứ sáu, hiệu trưởng Dumbledore ngã xuống từ tháp thiên văn.
Năm Thứ bảy, cậu đi tìm hồn khí, chạy trốn một năm, trong một năm này Lupin chết, Moody Mắt điên chết, Fred chết, giáo sư Snape cũng chết...
Chỉ qua thời gian 7 năm mà thôi mà phần lớn mọi người đều không còn.
Khóe môi Harry nhết lên một nụ cười nhợt nhạt, sau đó cầm lọ độc dược uống một hơi cạn sạch.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại trong đầu Harry đó là lần đầu tiên đối mặt với giáo sư Snape, cậu còn cho rằng người nam nhân đó không hề có ý tốt.
"Severus..."
Đây là lần đầu tiên cậu kêu lên tên hắn. Nếu là 2 năm trước, hắn sẽ dùng âm thanh trầm thấp như tơ lụa mà trào phúng cậu.
"Potter tiên sinh, vì ngươi không tôn trọng giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm! "
Nhưng bây giờ, âm thanh này sẽ không bao giờ đáp lại lời cậu nữa rồi.
Đó là những gì mà Harry có thể nghĩ được, sau đó cậu đã rơi vào một mảng hắc ám.
Cậu không biết mình đã ở trong hắc ám bao lâu vài giờ? Vài ngày? Vài tháng? Vài năm? Hay chỉ là vài phút? Xung quanh toàn là bóng tối làm cậu không thể phân biệt được thời gian. Thế nhưng dần dần trước mắt cậu lại có tia sáng. Harry chầm chậm mở mắt.
Cậu không chết? Đó là những gì cậu có thể phản ứng, sau đó cậu thiếu chút nữa đã hét lên.
Đây là...Hogwarts???
Harry kinh ngạc phát hiện giờ khắc này cậu đang mặc chính là đồng phục học sinh của Hogworts, đứng tại sảnh đường, trước mặt là nón phân loại và đang gọi đến tên cậu.
" Harry Potter"
Cậu hiện tại là 11 tuổi? Harry cố gắng tiêu hóa cảnh tượng trước mắt và cho ra kết luận.
Các học sinh đang xì xào bàn tán khi nghe tên của cậu. Cậu bước lên phía trước trong những tiếng bàn luận.
Hiện tại, không có chiến tranh, không có chết chóc, chỉ có không khí tràn ngập ấm áp.
Harry hít một hơi thật sâu sau đó ngẩn đầu nhìn, cậu thấy được nam nhân làm cậu nhớ thương đang âm u mà nhìn cậu. Bây giờ cậu đã hiểu bên trong đôi mắt thoạt nhìn âm lãnh kia, kì thực chứa đựng vô tận quan tâm.
Harry đội chiếc mũ phân loại bẩn thỉu lên đầu và lại một lần nữa cậu rối rắm không biết nên vào nhà Gryffindor hay vào nhà Slytherin.
" Ta nhìn ra được ngươi là một người rất có dũng khí, lại có dã tâm vào nhà Gryffindor hay nhà Slytherin đều thích hợp với ngươi..." Nón phân loại tiếp tục nói.
"Thế nhưng...Ách...Tuy rằng Slytherin có thể giúp ngươi đi hướng huy hoàng, thế nhưng... thế nhưng ngươi cũng không cần bởi vì Giáo sư Snape mà vào Slytherin đi???" Câu nói cuối cùng của nó gần như là gào thét lên.
Cũng may là người khác không nghe được, nếu không lần này cứu thế chủ đã ném hết mặt mũi.
" Cầu ngươi." Harry đỏ bừng mặt cầu xin.
" Nếu ngươi không cho ta vào Slytherin thì ta cũng sẽ không vào Gryffindor, ngươi cho ta vào Hufflepuff là được rồi". Nói chung cậu không muốn vào học viện bị giáo sư chán ghét a! Cậu đã bị hắn trừ điểm suốt 7 năm ròng a! ಥ_ಥ
" Được rồi, như ngươi mong muốn." Nón phân loại quay về phía mọi người hét lớn một tiếng.
" Slytherin!"
Toàn trường sôi trào, dĩ nhiên là vì cứu thế chủ mà lại vào Slytherin. Ánh mắt cụ Dumbledore chợt lóe lên một cái gì đó, nhưng cụ vẫn rất nhanh vỗ tay đầu tiên.
Harry đi về phía dãy bàn Slytherin, tiện tay sờ một cái vào túi tiền, một cảm xúc lạnh băng truyền ra từ đầu ngón tay sau đó lan rộng toàn thân. Cậu nhận ra nó!
Không biết tại sao lọ độc dược này lại theo cậu trở về.