“Nếu cha muốn đánh thì cứ đánh đi.” Thế Hiển chán nản nói, nằm sấp xuống, úp mặt vào 2 tay của mình. Không phải cuối cùng chũng là đem mình ra đánh hay sao? Vậy thì mình có nói gì kết quả cũng không thay đổi.
Thật lâu sau đó vẫn không nghe cha nói gì…
Mười năm, gần mười năm nay… Vương lão gia, roi vẫn nằm trong tay. Con cái của mình, có ai muốn làm chúng tổn thương đâu chứ.
Tiếng thở dài não nề… Nhắm mắt mà nói ra những lời cũ rích…
“Sau này, đừng để ta nghe thấy những chuyện như vậy nữa. Ngồi dậy đi.”
Cha à… là người làm khó con…
“Người đánh chết con được rồi.”
“Ngươi…”
“Những điều con không làm con tuyệt đối không nhận. Người khôngtin con vậy sớm muộn gì chuyện tương tự cũng sẽ diễn ra. Không phải cứ đánh chết con đi thì người khỏi phải nghe những chuyện như vậy nữa rồi sao.”
Tại sao? Tại sao con cứ phải cứng đầu như vậy chứ?…
“Đi về ăn trưa. Chiều đến chỗ ta rồi nói tiếp.”
Thế Hiển không trả lời cứ nằm lì ra đó…
(ơ… em ấy muốn gì?)
“Còn không đi?” Lớn giọng nói.
Thế Hiển ngồi dậy, giậm chân đi ra khỏi phòng. Không thèm liếc mắt tới cha mình nửa giây. Còn gan trời kéo cửa cái “rầm” khiến kẻ làm cha kia trừng mắt nhìn mà không làm được gì.
“Ngịch tử, phép tắc ta dạy mấy năm nay đều mang vứt bỏ rồi sao?”
Thật là hôm nay con ăn phải gan trời rồi đó. Ta thật muốn lôi con ra đánh một trận cho hả tức mà… nếu không phải vì…
Vương lão gia lắc đầu ngán ngẩm… thôi đi, thôi đi… chuyện này tốt nhất đừng nghĩ đến nữa.
***
Thế Hiển ngồi vắt vẻo trên ngọn cây cao. Tựa mình vào thân cây đã hơn chục năm tuổi nhìn về phía ngọn núi xa xa.
“Huynh hư lắm nha! Trưa rồi còn không biết đường về ăn cơm.”
Thế Hiển nhìn nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy Xuân nhi cầm theo một cái giỏ nhỏ đi đến gốc cây.
“Huynh không đói.” Nói xong là tiếp tục nhìn trăng sao mây gió.
“Còn không xuống đây ăn cơm mau lên. Chiều còn phải đến chỗ cha huynh nữa đó.” Xuân nhi lấy ra tấm vải nhỏ, đặt thức ăn trong giỏ lên đó.
“Không ăn.” Thế Hiển gắt lên, lông mày nhíu lại.
Xuân nhi nhìn nhìn bật cười.
“Huynh tuyệt thực khủng bố cha huynh đó hả?”
“Không!!!”
“Muốn chết đói có đúng không?”
“….”À… Cửu thiếu gia của chúng ta dựa mình vào cây năm ngủ rồi….
TT_TT.
“Không ăn là muội ăn hết đó nha! Để coi hôm nay có trứng cá nè, canh đậu hủ còn có gà nướng nữa nha!…” Giọng nói ngọt ngào vang lên phá rối.
Xuân nhi thấy Thế Hiển trên kia ngủ ngon lành, bao nhiêu dụ dỗ của mình coi như bỏ ngoài tai. Xụ mặt ra, đáng ghét muội ăn hết cho huynh coi. Xem còn giả bộ được bao lâu.
…
…..
…….
Tiểu tử nằm trên cây uất ức nhìn xuống, thấy ai kia vẫn ăn ngon lành không ngó ngàn gì tới mình, trong bụng càn thêm tức.
Thành ra… cái tên nhóc này phụng phụi, quẫy đạp chân. Hai má phồng lên, lông mày nhíu nhíu lại. Ơ mà… mấy cái lá non xanh mơm mởm trên cành cây gần đó thì bị xé tan nát không thương tiếc. Có ai nói cho cái thiếu gia nhà này biết cậu ấy vừa gϊếŧ chết một sinh mệnh bé nhỏ không vậy.
( hết thức ăn rồi đến lá cây…. haiz)
Cái dáng vẻ này… chắc là đang giận nha.
“Nè, huynh ăn không được thì phá cho hôi đó hả? ” Xuân nhi nhíu mày nhìn lên. Từng mảnh vụn của lá cây rơi tả lả trên mặt đất.
“Không có.” Nói lớn thật lớn.
“Vậy ngủ tiếp đi.” Nói xong cuối đầu ăn tiếp.
Hình như… lá cây rơi nhiều hơn thì phải
= =”
“Huynh muốn gì? Đâu ai cấm huynh ăn.”
Tiếng phụng phụi nho nhỏ của ai đây ta?
“Muội không tin huynh.”
A… cái giọng này nó vô cùng nhỏ…
“Hả? Huynh nó cái gì?” Ngơ ngác nhìn lên.
“Muội không tin huynh. Không ai tin huynh, muội cũng không tin huynh. A… a… a…”
Xuân nhi ngơ ngẩn nhìn. Lí do chỉ có vậy thôi sao. Cuối đầu mỉm cười. Ẩn sau nụ cười còn gì che giấu không?
“Muội có nói vậy sao?”
“Hứ…”
“Vậy sao kêu huynh đi xin lỗi cha, muội rõ ràng biết huynh đâu đánh hắn.”
“Hì… xin lỗi cha với so với việc quỳ xuống tạ tội cùng mấy người đó cái nào dễ hơn hả?”
“….”
“Muội nói không phải sao?”
“Vậy không có lửa làm sao có khói là gì?”
“Aiz…. huynh
khờ quá đó.”
“Không phải chỉ ta gây sự trước sao?” Chu mỏ lên cãi.
“Ý muội là, hắn nói huynh đánh hắn là muốn cái gì kia kìa.” Lắc đầu, học trò của người sao mà ngốc quá vậy. Nói hai câu thì phải giải thích hết hai câu rồi.
“Ta…” Ơ vẫn giận nè…
“Đến chỗ cha huynh đi, chiều rồi.”
“Muội đuổi ta.”
“Haiz…”
…
….
……
“Muội muốn ta ăn cơm phải không? Vậy trả lời ta một câu đi, nếu muội nói đúng ta sẽ ăn.” Đâu ra chui tọt xuống ngồi cạnh Xuân nhi.
“Huynh ăn cho muội nhờ đó hả?” Chất vấn chất vấn.
“….”Phụng phụi tiếp, ớ ơ…
“Được rồi huynh nói đi.” Cái bộ mặt không chấp con nít nó lộ rõ ra rồi kìa.
“Tam cương, Ngũ thường là gì?” Cái mặt rất là háo hức.
“Tam cương và
ngũ thường là lẽ đạo đức mà nam nhân phải tuân theo. Tam cương chỉ 3 mối quan hệ Quân Thần,Phụ Tử, Phu Phụ.
Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu. Phu xướng phụ tùy.
Ngũ thường là năm điều phải có khi sống ở đời. Gồm có: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín.”
“Ờ… ra là vậy. Ấy mà còn Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín giải thích ra sao?”
“Thì Nhân là chỉ lòng yêu thương của con người đối với vạn vật. Nghĩa là cư xử với mọi người phải theo lẽ phải, công bằng. Lễ là cách cư xử tôn trọng, hoà nhã với mọi người. Trí là phải biết phân biệt thiện ác, đúng sai, thông biết lí lẽ. Tín là phải biết giữ đúng lời hứa của mình.”
“A… vậy còn Tam tòng, Tứ đức?”
“Là lẽ đạo đức nữ nhân phải tuân theo. Có việc gì sao?”
“Hihi, không có gì. Ăn thôi.”Hăng hái, mắt long lanh. Xem ra đang rất vui mừng nha.
“Cơm đâu ăn.”Mặt lạnh tanh.
“Ơ…”Bị hố…
=)))
“Hứ… muội ăn hết rồi.”
“Xuân nhi a~” Bắt đầu tựa vào lòng Xuân nhi “Huynh là huynh thương Xuân nhi nhất mà! Xuân nhi là Xuân nhi thương huynh nhất à!” dụi dụi vào lòng nịnh nọt nè.
“Không có, hết cơm rồi!” Vẫn cứng miệng nha.
“Huynh đói a~… huyng đói mà…”giọng nũng nịu.
“Cho huynh đói chết lun đi! Ai mà thèm quan tâm chứ?”Miệng thì nói tay thì lôi thức ăn ra
( hahahaha)
“Huynh biết muội thương huynh mà! Hi hi…”Sung sướиɠ ôm ai kia lun.
…
…..
…….
“Mà sao vừa nãy hỏi muội mấy thứ kia?”
“A… cái này…”
“Làm cứ như sư phụ hỏi bài muội vậy…” Bâng quơ nói.
“Hihi là cha hỏi huynh nhưng huynh không biết trả lời sao. Cảm ơn muội nha!” Ôm tiếp.
(lợi dụng lợi dụng)
Cười tươi rói.
“A… bỏ ra à.” Ai đỏ mặt rồi ta.
“Ây da… đầu muội chứa cái gì trong đó mà sao thông minh quá vậy nè!”
“Ý gì?” Đanh mặt hỏi.
“Không phải sao cái gì muội cũng biết hihi. Cái gì cha ta hỏi mấy ca ta còn chưa trả lời được mà muội đều biết rồi. Có muội thật tốt quá đi.”
“Huynh lợi dụng muội.”
“Không có. Chỉ là cái gì cha hỏi mà không biết thì nhờ muội thôi.”
“Muội đi mét cha huynh.” Đe doạ.
“Hihi… muội không mét đâu. Huynh cá đó.”
“Vì sao?”
“Vì…” Tiến sát lại tai Xuân nhi thì thầm “…người muội thương yêu nhất chính là huynh…” Sẵn tiện thơm cái lun.
“… hả?” Đỏ hết mặt mày. Huynh thật giống Sở Khanh mà. Lợi dụng lợi dụng…
“Đáng yêu quá đi!” Coi nụ cười kìa.
= =”