[Canh Triệt Đồng Nhân] Yêu Tinh Giai Nhân

Quyển 1 - Chương 6

“Canh,” Hi Triệt gọi lại giữ chặt Hàn Canh của mình “Chuyện hôm nay......” Hi Triệt ngừng lời. Mình phải nói thế nào đây, để Hàn Canh giải thích ý nghĩa cái ôm kia.

“Triệt,” Hàn Canh xoay người thâm tình nhìn vào mắt Hi Triệt “Vốn có một chuyện, ta không nên nói cho ngươi.”

“Chuyện gì?” Hi Triệt thử thăm dò hỏi.

“Ai......” Hàn Canh nặng nề thở dài. “Còn nhớ lúc lão gia qua đời không, lúc lão gia sắp đi, ngài cúi người ở bên tai ta dặn dò một câu.”

Hi Triệt mơ hồ nhớ lại. Ba năm trước, thời điểm cha sắp lâm chung xác thực có nói gì đó với Hàn Canh. Cũng là từ lúc kia, Hàn Canh của y bắt đầu đối với y thờ ơ.

“Ngài nói, ta không được yêu ngươi, phải vĩnh viễn trung thành với ngươi. Nếu không, không được chết tử tế.” Hàn Canh chậm rãi nói cho Hi Triệt chân tướng sự thật.

“Từ đó về sau, ta liền đối với ngươi lãnh đạm như băng. Xinh đẹp của ngươi, ta vờ như không thấy. Nước mắt của ngươi, ta bắt mình không được lo âu. Môi của ngươi, ta cố không chạm vào. Mấy năm nay, đã ủy khuất ngươi rồi.” Hàn Canh ảm đạm cười, nâng tay vuốt ve hai gò má xinh đẹp của Hi Triệt.

“Canh,” Hi Triệt rơi nước mắt, nguyên lai Canh của y không phải thay lòng đổi dạ, mà là bắt buộc bản thân, loại cảm giác này có bao nhiêu khó chịu. “Triệt, đừng khóc.” Hàn Canh hôn lên nước mắt Hi Triệt, nhẹ nhàng chạm vào.

Dường như đưa ra quyết định gì đó, Hi Triệt chậm rãi nâng mặt, chu thần khẽ mở “Canh, cho ta đêm nay trở thành Triệt của ngươi đi.”

“Triệt.......” Hàn Canh cảm thấy hạ phúc có cỗ nhiệt khí như liệt hỏa nhanh chóng lan tràn bên trong thân thể. Hi Triệt yêu mị như vậy, có thể nào làm người khác không nổi lên phản ứng. Hai mắt vì lệ mà lóng lánh mê ly, môi đỏ mọng hé mở, bộ dáng khả ái gắng sức mê hoặc mình.

Cho dù tự chủ cỡ nào, chỉ sợ cũng chịu không nổi dụ hoặc của mỹ nhân trong ngực. Hàn Canh à, ngươi nhịn nhiều như vậy năm, đêm nay, để cho mình trầm luân đi.

=====================H=================

Hàn Canh ôm lấy Hi Triệt dùng tốc độ nhanh nhất trở về khách điếm.

“A......”

Cả người bị Hàn Canh thô bạo đặt lên giường, Hi Triệt khó chịu giãy dụa.

Nhanh chóng lột bỏ quần áo Hi Triệt, Hàn Canh kỹ thuật cởϊ qυầи áo lại càng lợi hại hơn trước kia, quần áo Hi Triệt rất nhanh đã bị cởi sạch.

Hàn Canh ôn nhu duyện hôn, nhẹ nhàng vói vào khoang miệng đối phương, quét qua hết thảy, quấn lấy chiếc lưỡi bên trong làm vang lên tiếng nước nho nhỏ. Hai người nồng nhiệt quấn quýt lẫn nhau, chặt chẽ không có lấy một khe hở.

“Ưʍ......” Thân thể vốn đã rất nóng, trải qua cái hôn của Hàn Canh lại trở nên càng nóng thêm, giống như bốc cháy lên. Hai tay Hi Triệt nóng không ngừng, bắt lấy hai vai Hàn Canh.

Sung sướиɠ xuyên thấu qua đồng tử đen láy hiện ra suy nghĩ sâu xa, Hàn Canh dừng lại nụ hôn, khiến cho Hi Triệt bất mãn lẩm nhẩm. Giọng nói Hàn Canh mang theo tà ác. “Muốn có phải không? Vậy ngươi liền đến câu dẫn ta đi.” Hàn Canh ôm lấy Hi Triệt đặt lên hông, ác ý nói.

Ác ma thì thầm mê hoặc khiến khuôn mặt Hi Triệt lại càng thêm đỏ bừng, gật đầu, tiến về phía trước, ngây ngô cắn lấy môi Hàn Canh, hai tay chậm rãi khoát lên trước ngực hắn, đem quần áo chướng mắt cởi ra. Cởi xuống đến eo, Hi Triệt ra sức vuốt ve bờ ngực gầy gò lạnh lẽo của hắn, muốn xua đi cái nóng trong người.

“A ưʍ... A......” Chủ động lần nữa quấn lấy lưỡi đối phương, nước bọt vì không kịp nuốt mà uốn lượn rơi xuống, tạo thành một ngân tuyến trong suốt. Giống như rắn không ngừng quấn quít lấy nhau, cả hai cùng trao đổi không khí, càng lúc càng kí©ɧ ŧìиɧ mà hôn sâu thêm, làm cho Hi Triệt gần như chịu không nổi “Ha... Canh......”

Hàn Canh thoải mái nheo mắt, bàn tay to lớn phủ lên thứ non nớt của Hi Triệt, từ từ trêu đùa.

Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ vọt tới, cùng với nhiệt độ cơ thể cao đến khác thường. Chấm dứt nụ hôn, Hi Triệt hai mắt mông lung nhìn Hàn Canh, giống như đang nói phải tiếp tục thế nào.

Đầu ngón tay quét qua thứ non nớt, làm cho Hi Triệt run lên, tay kia chuyển tới sau lưng y, nhẹ nhàng đỡ lấy, vuốt ve. “Không phải nóng lắm sao? Hôn lên cổ ta đi.” Nhiệt khí thổi vù vù lên lỗ tai mẫn cảm, liếʍ liếʍ vành tai Hi Triệt.

Bị nhiệt độ cơ thể nóng rực tra tấn, Hi Triệt ngoan ngoãn nghe theo, đầu tóc màu hạt dẻ óng ánh hạ thấp, gặm lấy chiếc cổ trơn mảnh của Hàn Canh.

Hàn Canh sung sướиɠ nhếch môi “Thực ngoan.” Vuốt ve chơi đùa thứ non nớt đang hưng phấn của Hi Triệt nhanh hơn, tay Hàn Canh đỡ sau lưng Hi Triệt không ngừng lướt qua đốt xuống ngọn lửa kí©ɧ ŧìиɧ.

Thân mình run lên dữ dội, Hi Triệt ở trên tay Hàn Canh xuất ra chất lỏng trắng đυ.c. Gặm cắn lấy môi đối phương thở hổn hển, Hi Triệt cảm thấy Hàn Canh vuốt ve cho mình cảm giác mát lạnh, nhưng những chỗ bị chạm ngược lại càng nóng bức, càng khó chịu.

Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Hi Triệt, Hàn Canh thu tay về, liếʍ liếʍ đôi mắt sáng không khống chế được của y, khơi gợi sung sướиɠ. Khom xuống hạ bộ tham nhập, chậm rãi khuấy động, ma xát bên trong.

“Ưm a......” Hi Triệt sớm bị tìиɧ ɖu͙© mê đảo đến không phân rõ phương hướng, cong người lên khẽ rên rĩ.

Hàn Canh xấu xa không nặng không nhẹ gãi qua dũng đạo, làm cho dũng đạo đói khát hung hăng co rút lại. Ngón tay tiến sâu vào, dừng lại một chỗ, không ngừng niết lấy.

“A...... A... Hàn Canh......” Thần kinh đại não bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Hi Triệt như muốn tắt thở, tay chống lên eo Hàn Canh, khó nhịn lắc đầu.

Nhìn thấy người trước mắt đơn thuần bị tìиɧ ɖu͙© chi phối mà trở nên phóng đãng, Hàn Canh ý cười càng thêm sâu, thứ cực nóng của mình càng cao lên. Nắm lấy eo nhỏ nhắn của Hi Triệt, Hàn Canh nặng nề áp xuống.

Chậm rãi, chậm rãi. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ cổ họng phát ra, từng chút từng chút lan tràn...... “A...... Ưʍ...... A...”

“Thoải mái lắm sao.” Hàn Canh xấu xa cười, dùng sức ưỡng thắt lưng, ma xát chỗ mẫn cảm của đối phương.

Hai chân Hi Triệt gắt gao kẹp chặt Hàn Canh, nhìn như muốn run rẩy, đầu ngửa ra sau rêи ɾỉ, cố sức thở hổn hển.

Hàn Canh xiết chặt bờ mông no tròn của Hi Triệt, không ngừng tiến lên, tiết tấu càng lúc càng nhanh, tiếng thân thể va chạm càng ngày càng vang, khí tức da^ʍ mĩ từng tràng liên tiếp.

“... Nhanh... quá......” Hi Triệt vô lực tùy theo va chạm lắc lắc đầu, kɧoáı ©ảʍ tê dại nhanh chóng áp sát, gần như sụp đổ.

Đem thắt lưng Hi Triệt nâng lên, lại hạ xuống, nâng lên, tiếp tục hạ xuống, cứ như vậy lặp lại.

Bị nội bích mềm mại gắt gao hàm trụ, con ngươi đen láy càng thêm sâu, không khống chế được mà cúi xuống lẩm bẩm.”Tự mình động đi, Triệt.”

Nghe vậy, hai tay Hi Triệt chống lên eo Hàn Canh, chậm rãi lay động, rêи ɾỉ đứt quãng, kɧoáı ©ảʍ dấy lên. Nhanh hút lấy thứ cực nóng của đối phương, thứ non nớt của Hi Triệt lại bị khơi mào. Hi Triệt ngồi ở trên người Hàn Canh phóng đãng, hơi thở da^ʍ mĩ vờn quanh......

“A, Triệt.........” Hàn Canh bởi vì kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mà nheo lại hai mắt. “Ngươi thật tuyệt.”

“A ha......... Ưm a..........” Hi Triệt vừa gian nan vặn vẹo thân thể, vừa gia tăng lực độ cho Hàn Canh hung hăng xỏ xuyên qua mình.

“Canh à........ Để cho ta bắn....... Sắp không được rồi...........” Hi Triệt kiềm chế không được cầu xin Hàn Canh, hai mắt mê ly giống như không thể khống chế kɧoáı ©ảʍ nhìn về phía trước.

“Triệt, liền cho ngươi. A...........” Hàn Canh ẩn nhẫn, đem hai chân Hi Triệt mở rộng ra “Chúng ta cùng nhau.........”

Dịch thể trắng đυ.c phun ra. Cao trào qua đi, Hi Triệt và Hàn Canh chặt chẽ ôm lấy nhau.

“Triệt, ta yêu ngươi.” Hàn Canh ôm chặt thắt lưng nhỏ nhắn của Hi Triệt khẽ thì thầm.

“Canh, ta cũng vậy.” Yêu tinh xinh đẹp cũng chậm rãi nói ra câu thệ ngôn ái tình.

==================H=============