Hoa Lạc Vị Thức Quân

Chương 18: Phong lưu trướng chi Cảnh Ngã Phi – Phần 3

Chủ nhân cách năm ba ngày lại đến biệt viện thăm Như Y, tự mình chỉ điểm cầm nghệ cho hắn, lại mời danh sư về dạy Như Y vẽ tranh viết thơ. Y phục trang điểm của Như Y cũng hoàn toàn mô phỏng theo Thư công tử năm đó.

Nhìn thiếu niên này từng chút trở nên càng giống Thư công tử, tươi cười của chủ nhân cũng từ từ sâu hơn, đối với Như Y càng thêm sủng ái, giống như muốn bồi thường hết thảy những gì ngày đó đã thiếu Thư công tử.

Như Y thụ sủng nhược kinh. Đám tôi tớ không biết chuyện năm đó tự nhiên càng nhận định Như Y là người được sủng ái nhất trong lòng chủ nhân, hết sức nịnh hót Như Y. Thiếu niên mới đầu còn an phận, dần dần cũng bị nhóm tôi tớ nuông chiều đến quên hết tất cả, hoàn toàn là bộ mặt tiểu nhân đắc chí. Đương nhiên trước mặt chủ nhân, hắn vẫn hiểu được phải giả vờ nhu thuận.

Hắn sau lưng kiêu căng ngạo mạn, ta toàn bộ đều nhìn thấy, nhưng cũng không muốn nhiều lời trước mặt chủ nhân, ngược lại cảm thấy thiếu niên vừa đáng ghét lại thật đáng thương.

Cho dù chủ nhân cưng chiều hắn thế nào, cho hắn cẩm y ngọc thực, chủ nhân cũng chưa từng thật sự xem hắn là Thư công tử mà đối đãi. Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm Thư công tử lưu lại vẫn luôn khóa ở trong cầm hạp, không để cho bất luận kẻ nào chạm đến. Như Y giả ngốc làm nũng cầu xin mấy lần, chủ nhân cũng không đáp ứng mở ra cho hắn xem.

Nếu chủ nhân chỉ coi hắn là thế thân để gửi gắm tình cảm, ta cần gì phải quá mức nghiêm túc, phá hủy tâm tình tốt khó có được của chủ nhân? Cho nên đối việc xấu của thiếu niên, ta cũng liền mắt mở mắt nhắm, xem như không biết.

Ta không nghĩ tới, dung túng nhất thời, lại gây thành đại họa ngập trời ngày sau.

Mùa hạ năm đó, Trường viên ngoại qua đời, phu nhân vô cùng bi thương, sau lễ tế trở về liên tiếp mấy ngày không màng cơm nước, ốm đau trên giường, chủ nhân liền ở bên giường bệnh bầu bạn, chờ đến khi bệnh tình phu nhân chuyển biến tốt mới đi biệt viện.

Như Y thấy chủ nhân đi vào, không ân cần như trước, ngược lại trầm mặt giận dỗi.

“Sao vậy, muộn vài ngày ngươi đã giận rồi?” Chủ nhân cười trêu ghẹo hắn, ôm hắn vào cầm thất, tươi cười đột nhiên cứng ngắc.

Trên cầm án, rõ ràng đang đặt Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm, cầm hạp cũng là cổ vật không ngờ bị chẻ đến nát nhừ.

Chủ nhân tức giận, giọng nói dữ tợn. “Ngươi dám động nó.”

Y đi qua muốn lấy dao cầm, Như Y vượt lên một bước, đoạt lấy đàn, giọng căm hận nói: “Ngươi cho là không có chìa khóa ta liền mở không được cầm hạp? Ngươi không cho ta xem, ta liền càng phải xem.”

Chủ nhân sắc mặt xanh mét, gằn từng tiếng nói: “Như Y, ngươi buông đàn ra cho ta.”

“Không!” Thiếu niên thái độ khác thường, cư nhiên rống lớn với chủ nhân, đôi mắt cũng đã đỏ bừng. “Ta thật là ngu ngốc, còn nghĩ ngươi thích ta. Cảnh Ngã Phi, ngươi gạt ta, ngươi thích chính là chủ nhân đàn này, làThư Lưu Y, còn đặt tên ta là Như Y. Như Y, Như Y, ngươi chính là muốn biến ta thành Thư Lưu Y kia. Cảnh Ngã Phi, ngươi khinh người quá đáng!”

Ta kỳ quái hắn như thế nào biết được việc này, lại nhìn dao cầm, trước kia chưa từng chú ý, lúc này ta phát hiện nguyên lai một bên phần đuôi dao cầm khắc vài cái tên, đều là họ Thư, hiển nhiên là tính danh người cất giữ qua các thế hệ của Thư gia. Tên cuối cùng kia, chính là Thư Lưu Y.

“Như Y, ta chỉ nói một lần cuối cùng, buông đàn xuống cho ta.” Chủ nhân chậm rãi đi về phía hắn.

Thiếu niên trừng y, nước mắt lã chã tuôn rơi. “Cảnh Ngã Phi, ngươi đến tột cùng có từng thích ta hay không?”

Chủ nhân im lặng không nói, nhưng Như Y đã biết đáp án, cười thảm gật gật đầu, “Được, ngươi muốn ta buông đàn, ta nghe lời ngươi.”

“Đừng!” Ta thấy ánh mắt hắn khác thường, xông lên trước muốn ngăn cản hắn. Như Y vội vàng thối lui hai bước, hung hăng ném đàn xuống ──

Một tiếng trầm đυ.c vang lên, Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm giá trị liên thành nhất thời gảy thành vô số đoạn.

Chủ nhân đăm đăm nhìn đàn, chậm rãi ngẩng đầu rống giận, giống như tiếng rống của động vật bị thương.

Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy y phẫn nộ như điên. Ta chạy nhanh giữ y lại, bằng không hắn nhất định liều mạng ra tay đánh chết Như Y.

Thiếu niên kia chết không tiếc, nhưng ta không thể để chủ nhân lưng mang tội nặng.

Quất roi một trận, đánh thiếu niên mình đầy thương tích, hắn vẫn không chịu câm mồm, càng không ngừng mắng chủ nhân cùng Thư công tử.

Ta sai tôi tớ kéo người ra khỏi biệt viện ném đi thật xa, miễn cho chủ nhân lại chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà lấy mạng của hắn. Quay đầu, chủ nhân giống như đã bị rút đi khí lực toàn thân, ngồi bên đàn đã gảy, ngơ ngẩn một hồi, lại cười một trận.

Ta thật sự không biết nên khuyên giải y thế nào.

Hơn nửa tháng sau, chủ nhân cuối cùng thoáng tỉnh lại chút, đáp ứng lời mời xuất môn làm khách.

Người mời khách chính là anh vợ của chủ nhân, trưởng tử của Trường viên ngoại kia, hiện giờ đã là đương gia danh chính ngôn thuận của Trường gia. Thời kì để tang, hắn lại hoàn toàn không có nửa phần bi thương, ngược lại đại yến tân khách hết sức phô trương.

Chủ nhân nguyên bản không muốn cùng người này lui tới nhiều, nhưng không chịu nổi hắn nhiều lần sai người đến mời, chủ nhânkhông lay chuyển được, liền mang theo ta đi.

Buổi tiệc thiết lập trên lầu gác hậu viên Trường gia, tân khách đông đúc, ca múa đàn sáo, huyên náo không dứt. Sau hai vòng mời rượu, Trường gia trưởng tử cười nói: “Gần đây có gánh hát kể chuyện mới tới, nghe nói không tồi, ta hôm nay cố ý mời đến giúp vui cho mọi người.”

Hắn vung tay lên, quản gia dẫn mấy người sớm chờ ở bên cạnh nối đuôi nhau mà vào.

Chủ nhân vốn còn đang cười, cùng người quanh mình xã giao, lúc này bất giác thay đổi sắc mặt, buồn bực vạn phần.

Ta cũng kêu một tiếng không xong ── thiếu niên trong gánh hát kia cũng chính là Như Y vài ngày trước bị trục xuất khỏi biệt viện! Hắn đi lại còn hơi tập tễnh, hiển nhiên vết thương do roi quất chưa khỏi hẳn, trên người lại ăn mặc đẹp đẽ quý giá, vẫn giống như cách ăn mặc của Thư công tử ngày xưa, đang dùng ánh mắt oán hận lạnh lùng nhìn chủ nhân.

Chủ nhân chợt buông chén rượu, nói cáo từ, lại bị Trường gia trưởng tử ngoài cười trong không cười giữ lại. “Cảnh huynh gấp gáp rời đi như vậy cũng quá không nể mặt ta, dù sao nghe xong một đoạn rồi đi cũng không muộn.”

Người bên kia đã ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu kể chuyện sinh động như thật. Ta mới nghe mấy câu, máu huyết trên mặt đều xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Bọn họ kể chính là chuyện phong lưu của Thư công tử.

“Chuyện kể rằng Thư gia đại công tử, sinh thân nam nhi, kỳ thật kiếp trước chính là hồ nữ tu luyện đắc đạo, kiếp này chuyển lầm nam thân, buồn cười trong xác vẫn là một bộ mị cốt, chuyên tìm nam tử hấp thu tinh phách......”

Như Y giả làm Thư công tử, tùy người thuyết thoại làm ra đủ loại mị thái phóng đãng, làm cho mấy người ngồi đây lớn tiếng cười vang. Trường gia trưởng tử lại miệng đầy dâʍ ɭσạи: “Xem kẻ này thần thái lẳиɠ ɭơ, Thư công tử này công phu trên giường khẳng định càng thêm mất hồn, ha ha ha......”

Đến tận đây, ta đã nhìn ra này hết thảy nhất định là Trường gia trưởng tử an bài. Hắn chắc hẳn là có nghe đồn về chuyện của chủ nhân cùng Thư công tử, trùng hợp lại gặp Như Y đã bị chủ nhân đuổi đi, hai người tự nhiên ăn nhịp với nhau, cố ý mời chủ nhân dự tiệc.

Ta không muốn nhìn nữa, không quay đầu lại, lại không biết Như Y lại làm ra cử chỉ quá phận, mọi người cười càng thêm da^ʍ tà.

Chủ nhân tức giận đến mức cả người đều đang run, đột nhiên rống giận, vọt mạnh tiến lên ──”Ngươi câm miệng!!!”

Thanh âm lan can gảy cùng tiếng kêu thảm thiết của Như Y cơ hồ đồng thời vang lên, trên lầu đột nhiên tĩnh mịch, tiếp đó tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.

Ta hoảng sợ vọt tới bên lan can đã gảy nhìn xuống, Như Y rơi xuống đất, trên đầu là một vũng máu tươi chói mắt thật lớn, nhuộm đỏ cẩm y trên người hắn cùng mặt cỏ xung quanh.

“Cảnh Ngã Phi, ngươi thế nhưng gϊếŧ hắn!” Trường gia trưởng tử một phen kéo lấy chủ nhân, kêu to hét lớn: “Chết người rồi, chết người rồi! Còn không mau đi báo quan!”

Chủ nhân mặt xám như tro tàn, không có chút giãy dụa. Ta lại sợ đến không thở được ── chủ nhân ơi chủ nhân, ngài biết rõ mục đích của Trường gia trưởng tử chính là muốn chọc giận ngài, ngươi vì sao còn mất khống chế mà chui vào bẫy của hắn!

Nha dịch rất nhanh đi vào, mang chủ nhân về nha môn.

Rất nhiều người nhìn thấy chủ nhân đẩy Như Y rơi xuống lầu, như ván đã đóng thuyền, không còn đường quay về. Quan gia kia cũng từng xưng huynh gọi đệ với chủ nhân của ta, hiện nay nhận hối lộ của Trường gia, cùng một giuộc với Trường gia trưởng tử, lại không chút nào niệm tình cảm ngày xưa, tự ý định tử tội trình báo lên trên.

Phu nhân nghe thấy tin dữ, khóc đến chết đi sống lại, bảo ta cùng nàng đi Trường gia quỳ xuống tận lực cầu xin, lại đáp ứng đưa lên toàn bộ gia sản Cảnh gia, chỉ cầu Trường gia trưởng tử buông tha chủ nhân.

Trường gia trưởng tử ra vẻ phẫn nộ: “Muội tử mau đứng lên, Cảnh Phi nói sao cũng là em rể của ta, ta sao nhẫn tâm thấy y rơi đầu chứ? Chính là quan phủ khó mà dàn xếp, nhưng mà muội tử yên tâm, huynh trưởng này nhất định thu xếp thật tốt cho ngươi.”

Phu nhân tin là thật, đối hắn thiên ân vạn tạ. Ta thật khó tin tên tiểu nhân âm hiểm kia, sau khi về phủ cân nhắc mãi, sai người đáng tin, khoái mã đi Giang Nam Thư gia.

Thư gia đặt chân Giang Nam đã có nhiều năm, mặc dù chủ yếu là doanh thương, nhưng tộc chi kéo dài, người làm quan cũng không ít, có lẽ có thể cứu được chủ nhân.

Nếu không phải sự tình liên quan đến sinh tử của chủ nhân, ta dù thế nào cũng sẽ không phái người đi Thư gia. Chính là Thư công tử, có còn nhớ tình cũ mà nghĩ cách cứu chủ nhân hay không?...... Ta nhớ đến ngày đó hắn ho khan, trên ống tay áo nhiều điểm đỏ sẫm, cười khổ không dám nghĩ thêm nữa.

Ta chờ đến hai mắt mỏi mòn, người truyền tin cuối cùng phong trần mệt mỏi trở về, vẻ mặt uể oải ── bào đệ của Thư công tử, cũng tức là đương gia của Thư gia coi như khách khí, cũng không cự tuyệt hắn ở ngoài cửa, còn tặng hắn tuấn mã trở về.

“Nhưng mà Thư đương gia nói, Thư công tử đã ly khai Thư gia, định cư tha hương. Trong triều cũng không có người nào của Thư gia, không giúp được gì.” Người truyền tin càng nói càng nhở, ấp a ấp úng: “Hắn còn nói, Thư công tử mấy năm trước sau khi từ Thục trung chúng ta trở về, bệnh cũng không nhẹ. Cảnh quản gia, ta nghe khẩu khí Thư đương gia vô cùng bất mãn với Cảnh đại tiên sinh, Thư gia khẳng định sẽ không hỗ trợ......”

Ta im lặng, thầm hận chính mình sớm biết kết quả này, tội gì còn muốn đi tự rước lấy nhục.

Mà nay, cũng chỉ có thể đem một tia hy vọng cuối cùng ký thác trên người trưởng tử Trường gia. Ta giải tán nô bộc, nhanh chóng bán hết sản nghiệp các nơi dưới danh nghĩa Thái Nguyên hiệu, ngay cả Cảnh phủ cũng bán, cùng phu nhân cư trú trong một nhà tranh nhỏ ở phụ cận phủ đệ, liên tục không ngừng đem ngân lượng đưa đến Trường gia cùng nha môn.

Hai người kia mặt mày hớn hở, vỗ ngực nói chắc chắn sẽ biện hộ cho chủ nhân, đổi thành say rượu lỡ tay, xử lý thật nhẹ.

Không lâu sau, một tờ công văn lại đem hy vọng của ta và phu nhân phá tan thành từng mảnh.

Chủ nhân bị phán sau thu xử trảm.

Hai tên cầm thú lòng tham không đáy kia, lấy hết tâm huyết nửa đời của chủ nhân, còn không chịu buông tha y, nhất định muốn đẩy y vào tử địa.

Ta bi phẫn muốn điên. Phu nhân rốt cuộc chịu không được đả kích này, bệnh không dậy nổi, mấy ngày trước khi chủ nhân bị vấn trảm đã đoạn khí. Đáng thương cho nữ tử dịu dàng vô tranh này, cuối cùng khi nhập liệm ngay cả một cỗ quan tài đàng hoàng cũng không có, chỉ có một cái áo quan mỏng manh.

Ta chôn phu nhân, thu thập chút đồ vật đáng giá cuối cùng trong phòng đem đi cầm, mua áo liệm quan tài cho chủ nhân, sau đó đi tử lao.

Lao đầu từng thu của ta không ít ngân lượng, liền không khó xử ta, cho ta đi vào gặp mặt chủ nhân lần cuối.

Sau khi chủ nhân bị hạ ngục, ta chưa từng gặp y. Ta đã lường trước y rơi vào tay Trường gia trưởng tử nhất định bị hành hạ, nhưng giờ phút này chính mắt nhìn thấy, ta thật không thể tin, người huyết nhục mơ hồ nằm trong đống cỏ ở trước mặt ta kia thật sự là chủ nhân tao nhã tuyệt luân của ta.

Cao thấp toàn than y cơ hồ tìm không thấy một khối thịt lành lặn, máu mủ cùng mảnh y phục rách nát dính cùng nhau, đã phân không rõ màu sắc, miệng vết thương phát ra mùi thối rữa tanh tưởi. Hai chân bị kẹp chưa được trị liệu, sưng lên như hai thùng nước, mà mười ngón tay thon dài đều bị kẹp đến nát xương, ngay cả móng tay cũng bị rút đi.

Bộ dáng này cho dù ra khỏi ngục cũng tuyệt đối sống không lâu.

Ta thất thanh khóc rống.

“Cảnh Vinh......” Chủ nhân hơi thở mong manh, thần trí ngược lại thanh tỉnh, khàn giọng cười: “Khóc cái gì? Qua mấy ngày nữa, ta liền giải thoát rồi.”

“Tiên sinh, ngài vì Thư công tử lâm vào tình cảnh này, đáng sao?” Ta đã khóc không thành tiếng.

Chủ nhân không trả lời ta, ánh mắt xuyên qua cửa lao hàng rào phía sau ta dừng lại ở một khoảng không nào đó, xuất thần hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Mùa xuân năm sau, hoàng mẫu đơn của Thấm Phương hoa uyển, lại sắp nở......”

Ta lảo đảo trở lại nhà tranh, tìm một con dao làm bếp, vừa mài đao vừa rơi lệ.

Chờ mấy ngày sau thu liễm an táng chủ nhân xong, ta có liều mạng này cũng phải gϊếŧ súc sinh Trường gia trưởng tử kia.

Ta oán khí đầy bụng, đêm không thể ngủ, gần sáng sớm mới miễn cưỡng nhắm mắt, vừa vào mộng, đột nhiên bị người xách vạt áo ném lên mặt cỏ ngoài phòng.

“Ai?!” Ta vội vàng bò dậy, vô cùng tức giận. Chẳng lẽ là tay chân Trường gia muốn đến đuổi tận gϊếŧ tuyệt?

Trong nắng sớm, trước mặt là nam nhân xa lạ ta chưa từng gặp qua, dáng người cao lớn, xiêm y tuyết trắng không nhiễm bụi trần, tóc đen theo gió bay loạn, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng khiến ta không dám nhìn thâm, nhưng lại tái nhợt dị thường, giống như quanh năm suốt tháng không gặp ánh nắng.

Người phía sau y, ta lại liếc mắt liền nhận ra ── đúng là Thư Lưu Y, đang ôm chủ nhân vốn nên ở trong tử lao, chậm rãi ngồi lên mặt cỏ.

“Thư, Thư công tử, là ngươi cứu tiên sinh nhà ta ra?” Ta quá mức kinh hỉ, nói chuyện đều lắp bắp cả lên.

Nam nhân xa lạ giơ tay áo, ngăn cản ta, thanh âm cũng giống như dung mạo của y, lạnh lẽo thấu xương, uy nghi bức người.”Đừng ồn, để bọn họ nói chuyện.”

Không cần y nói, ta cũng biết không nên lên tiếng quấy rầy chủ nhân cùng Thư công tử nữa ── chủ nhân đã bên bờ hấp hối, này có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ, sau đó chính là thiên nhân vĩnh cách.

Chính là nam tử tuấn mỹ phi phàm này, lại là gì của Thư công tử? Nhớ tới lời của người truyền tin, ta cũng có chút hiểu rõ, cười khổ không lên tiếng.

“...... Lưu Y?......” Chủ nhân nằm ở trong lòng Thư công tử, giống như trong mộng. “Thật là ngươi......” Đột nhiên y kêu lên sợ hãi, giãy dụa nâng tay lên, muốn vuốt ve khuôn mặt Thư công tử. “Mặt của ngươi, sao lại bị thương? Là, là ai tổn thương ngươi?”

Tầm mắt của ta cũng không tự chủ chuyển qua, quả nhiên nhìn thấy trên mặt Thư công tử có nhiều vết thương rất nhạt.

“Còn đau không?...... Lưu Y......” Chủ nhân run giọng hỏi, thanh âm tựa hồ muốn khóc, ta biết trong lòng y nhất định rất đau.

Nam nhân xa lạ bên cạnh nghe thấy được, biểu tình có chút phức tạp, xoay người chắp tay sau lưng, đi ra xa, ngẩng đầu ngắm mặt trời mọc.

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.” Cách mấy năm, thanh âm Thư công tử vẫn ôn nhã nhu hòa

như trong trí nhớ của ta, hắn cẩn thận tránh đi chỗ bị thương của chủ nhân, cầm cổ tay khô gầy của y, nhẹ giọng nói: “Ngã Phi, là ta không thể tới sớm một chút. Đệ đệ ta Quân Thiên sai người gởi lời cho ta, nói ngươi xảy ra đại sự. Ta và...... và y đã ngày đêm chạy đi, nhưng vẫn tới chậm......”

Ta bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai ngày đó tìm tới Thư gia thật sự không sai. Thư đương gia kia ngoài miệng dữ tợn, nhưng vẫn là âm thầm giúp đỡ.

“Y?......” Ánh mắt chủ nhân nhìn về bên này, cuối cùng rơi trên bóng dáng cao ngất của tuyết y nam tử kia, dừng lại một chút, cố sức quay đầu hỏi Thư công tử: “Y là ai?”

Ta trong lòng bất chợt run rẩy, chăm chú nhìn Thư công tử, sợ hắn kế tiếp sẽ nói ra lời chủ nhân không muốn nghe.

Thư công tử cũng rõ ràng có chút do dự, “Ngã Phi, y là......”

Hắn còn đang cân nhắc, chủ nhân đột nhiên ho nhẹ mấy tiếng, lắc đầu nói: “Không cần nói với ta.”

Thư công tử hiểu rõ dừng lời, chủ nhân lại khẽ cười, ngắm nhìn Thư công tử, giống như trên mặt Thư công tử có gì đó hắn vĩnh viễn cũng xem không đủ. “Lưu Y, ta chỉ muốn biết, năm năm, trong lòng ngươi còn có ta không?......”

“Có.” Thư công tử không chần chờ, ôn nhu nói: “Ngã Phi, ta cho tới bây giờ đều không quên ngươi.”

Chủ nhân phút chốc nét mặt toả sáng, ta ở một bên cũng cảm thụ được vui mừng trong lời y. “Có là tốt rồi...... Cũng không uổng ta vì ngươi đền mạng này......” Y lại hít một hơi thật sâu, mi mắt lại chậm rãi buông xuống. “Lưu Y...... Lại ôm chặt ta một chút...... Ta có chút lạnh......”

Ta nhìn Thư công tử thật cẩn thận ôm sát chủ nhân, cũng không quan tâm máu đọng khắp mặt y, kề mặt sát lại, ôn nhu ở bên tai chủ nhân nói nhỏ: “Ngã Phi, ta ở bên cạnh ngươi! Chờ ngươi dưỡng thương tốt, chúng ta lại đi Lạc Dương ngắm hoa, được không?”

Chủ nhân tựa hồ cũng bị hắn gợi lên kí ức ngày đó, nhắm mắt, lộ ra tươi cười. “Ta còn muốn nhìn ngươi mặc bộ y phục vàng nhạt kia, say rượu ngã xuống gốc hoa...... sau đó...... sau đó lại đi thuỷ tạ đánh đàn...... Lưu Y, ta còn nhớ rõ ngày đó ngươi đứng bên ngoài thuỷ tạ nghe lén...... Ta đã nghĩ da mặt người này thực, thực dày, còn dám đuổi theo nghe đàn......”

“Nguyên lai lần đó, Ngã Phi ngươi đã sớm phát hiện ta ở bên ngoài.” Thư công tử nắm lấy một tay chủ nhân, dùng miệng nhẹ nhàng từng cái chạm vào năm ngón tay bị bẻ gẫy biến hình, nghẹn ngào cười: “Sớm biết thế, ta dứt khoát lại mặt dày một chút, cứ đi vào gặp ngươi, cũng không cần quay về Lạc Dương bôn ba. Ngày chúng ta ở cùng nhau có thể sớm hơn một chút, lại nhiều thêm vài ngày.”

“...... A...... Hiện tại cũng không muộn......” Thanh âm chủ nhân cuối cùng càng ngày càng thấp, càng chậm, tựa như nói mê. “Lưu Y, ngươi xem mẫu đơn kia, nở thật là đẹp...... Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm của ngươi đâu? Đưa cho ta, ta đến đàn...... Lần này, ta chỉ đàn cho một mình ngươi...... nghe......”

Ta chờ thật lâu thật lâu, chủ nhân cũng không có nói thêm một chữ. Vết máu khô cạn trên mặt y bị nước mắt của Thư công tử làm tan ra, xuôi theo khóe mắt của y chậm rãi chảy xuống. Môi của y, lại nhẹ cong lên.

Y cuối cùng, có lẽ là hài lòng...... Ta quỳ rạp xuống đất, vùi đầu trong bụi cỏ, gào khóc.

Mặt trời nhô ra ngoài rạng mây, chiếu sáng mặt đất. Tiếng vó ngựa hỗn loạn hòa cùng tiếng hô ầm ỉ, theo gió âm ỷ đến gần.

“Lưu Y, quan sai đuổi tới rồi, đi thôi.” Tuyết y nam tử kia cuối cùng phá vỡ lặng yên, tiến lên nhẹ nhàng vuốt tóc Thư công tử, động tác ôn nhu, không chút giống với bề ngoài của y, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo vô cùng. “Nhưng trước khi về Côn Luân, trước hết phải gϊếŧ hai kẻ kia.”

Ngày đó, tin Trường gia trưởng tử và cẩu quan kia chết được truyền khắp thành đều biết.

Ta ngồi trên thuyền, quyết định rời xa đất Thục, quãng đời còn lại cũng không muốn bước vào ── Thái Nguyên hiệu đã như phù vân, trừ bỏ chủ nhân, Thục Trung cũng không còn lý do gì làm cho ta ở lại......

Ta nhìn bờ biển, bụi mù cuồn cuộn, chỉ thấy người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo. Thư công tử cùng tuyết y nhân kia đã không còn bóng dáng, cả thi thể của chủ nhân cũng nhất định mang đi.

Ta vốn định đem chủ nhân chôn vào mộ tổ Cảnh gia, Thư công tử lại vẫn ôm chủ nhân không muốn buông tay. “Ta đã đáp ứng Ngã Phi, dẫn hắn đi Lạc Dương ngắm hoa......”

“Nhưng hiện tại Lạc Dương cách kỳ hoa nở còn đến mấy tháng......” Ta muốn khuyên can hắn, tuyết y nam tử kia một mực yên lặng nhìn Thư công tử lúc này lạnh lùng liếc ta một cái, lạnh giọng nói: “Lưu Y muốn làm cái gì thì làm cái đó. Hậu sự của tiên sinh nhà ngươi, đều có ta cùng Lưu Y an bài.”

Dưới ánh nhìn chăm chú sắc bén như kiếm phong của y, ta căn bản không dám phản bác, huống hồ ta cũng tin tưởng Thư công tử tất sẽ không bạc đãi chủ nhân.

Đời này kiếp này, có thể gặp lại Thư công tử, không phải chính là mong mỏi thật sự trong lòng chủ nhân sao......

___________________________________________

Cảm ơn đồ đệ Ly Tích Chiêu đã hỗ trợ phụ làm hết phiên ngoại này.

Cá nhân cảm thấy Cảnh Vinh hình như đơn phương Cảnh Ngã Phi @@