Kẻ Hai Mặt

Chương 43

Trong tiếng reo hò của đám con gái xung quanh, cuối cùng cũng gắp được con sao biển. Chu Chính Hiến bình tĩnh nhướng mày, cúi người lấy nó ra, đặt vào trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm, "Cầm lấy."

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn dáng vẻ đắc ý của người đàn ông trước mặt, khóe miệng tràn ngập ý cười, "Đúng là trăm cay nghìn đắng... Cảm ơn anh."

"Chỉ cảm ơn như vậy thôi sao?" Chu Chính Hiến nhíu màu, nhưng khóe miệng cũng hơi cong lên. Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh, "Vậy anh còn muốn thế nào nữa?"

Bàn tay Chu Chính Hiến vòng ra phía sau khoác nhẹ lên vai cô, vẻ mặt dịu dàng không hiểu sao hơi lưu manh, "Cái này, để anh nghĩ đã...."

"Mỹ nữ, mau hôn người ta một cái đi." Đột nhiên không biết ai đó ở xung quanh nói đùa, sau đó nhiều người cũng hùa theo, "Đúng vậy đúng vậy, hôn một cái đi. Bỏ ra nhiều tiền như vậy, không hôn một cái đúng là có lỗi với người ta đó."

Chu Chính Hiến rất hưởng thụ cong môi cười, anh nghiêng đầu nhìn người con gái bên cạnh, ánh mắt dịu dàng, "Ý kiến của mọi người cũng không tồi."

Lâm Tẫn Nhiễm nâng khủy tay lên, cô không dùng nhiều lực, đẩy người nào đó ra. Sau đó cô ôm gấu bông đi ra khỏi đám đông.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, cô bị anh đưa tay kéo lại, Chu Chính Hiến nhìn về phía trước, cười nói, "Làm sao vậy, cô gái nhỏ nhà anh xấu hổ à?"

Lâm Tẫn Nhiễm dừng chân, trừng mắt với anh, "Ai xấu hổ chứ?"

"Không sao." Chu Chính Hiến dừng lại, cúi xuống như đang đánh giá cô.

Lâm Tẫn Nhiễm bị nhìn chằm chằm thì mặt nóng lên, cô nhét hai con gấu bông vào lòng anh, tức giận nói, "Gọi điện thoại cho Chu Diễn, bảo anh ta đến đón anh về đi... Ối."

"Bây giờ bảo cậu ta đến, em muốn cậu ta làm cái bóng đèn cao áp hả?" Chu Chính Hiến duỗi tay ôm cô vào ngực, mà hai con gấu bông bị nhét trong ngực anh lúc nãy bị kẹp giữa hai người.

Pikachu & Sao biển: Chúng tôi uất ức quá đi mất, nhưng chúng tôi không nói được...

Lâm Tẫn Nhiễm: "...."

Chu Chính Hiến, "Em đã không thấy xấu hổ, vậy......"

Lâm Tẫn Nhiễm ngẩng đầu, vậy cái gì?

Không đợi cô mở miệng hỏi đã có một bóng người phủ xuống, người đàn ông đang ôm cô vô cùng chính xác áp môi mình lên môi cô. Xúc cảm lành lạnh trên môi là hơi thở mà cô quen thuộc, tim đập lỡ một nhịp.

Mà phía sau bọn họ, mấy người vừa nãy chứng kiến Chu Chính Hiến bỏ ra "số tiền lớn" để gắp gấu bông vẫn luôn nhìn chăm chú bọn họ, bây giờ đều ầm ĩ hét lên, ánh mắt kia, tuyệt đối đều tràn ngập bong bóng màu hồng.

Lâm Tẫn Nhiễm biết có người đang nhìn họ, ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, đột nhiên cô cảm thấy... Những người này dường như hơi chướng mắt.

"Lại ngây người rồi." Chu Chính Hiến hơi buông cô ra, giọng nói mềm mại mà quyến rũ vang lên, "Mấy ngày nay em không tới, anh rất nhớ em."

———————————————

Đêm nay Lâm Tẫn Nhiễm ngủ rất ngon, trong mộng, cô lại mơ thấy Chu Chính Hiến.

Bộ dạng của anh khi hai mươi tuổi tuy rằng hơi ngây ngô, nhưng không khác bây giờ là mấy. Anh dắt cô của năm hơn mười tuổi, cùng đi trên con đường mà hôm nay bọn họ đi.

Đi được một lúc, anh đột nhiên cúi đầu muốn hôn cô, trong mơ, cô gái mười lăm tuổi đỏ mặt, đưa tay ngăn môi anh không cho anh tới gần.

Một lúc lâu sau, chỉ nghe người đàn ông nói bên tai cô gái, "Chờ em trưởng thành anh sẽ không bỏ qua cho em."

Hôm sau khi tỉnh ngủ, những lời này vẫn luôn quanh quẩn bên tai Lâm Tẫn Nhiễm. Cô ngồi dậy, đưa tay đỡ trán.

Ôi, xem ra giấc mơ rất chân thực.

Lâm Tẫn Nhiễm rời giường, cô bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã thấy người ngồi trên sô pha, cô sửng sốt, nói, "Sao anh lại ở đây?"

Chu Diễn đang nghịch điện thoại di động, nghe thấy vậy thì ngước mắt lên, anh ta hơi bối rối, "À... Thiếu gia ra ngoài đi dạo với cô chú rồi, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngồi ở đây."

Lâm Tẫn Nhiễm, "Đi dạo? Anh ấy và cha mẹ tôi?" Bình thường giờ này quả thật mẹ cô hay đưa cha ra ngoài đi dạo một lúc, nhưng mà, tại sao Chu Chính Hiến lại đi cùng?

Chu Diễn "ừ" một tiếng, "Họ nói sẽ trở về sớm thôi."

"Được rồi." Lẫm Tẫn Nhiễm gật đầu, đi vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi xong, cô tùy ý ngồi xuống bên cạnh Chu Diễn.

Chu Diễn nhìn cô, "Buổi sáng cô muốn ăn gì? Tôi làm cho cô."

Lâm Tẫn Nhiễm sửng sốt, "Hả?"

Chu Diễn ho nhẹ, "Hôm qua tôi thấy có bánh mì trong tủ lạnh, tôi rán giúp cô một quả trứng nhé?"

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, "Anh là khách, anh ở trong nhà tôi làm bữa sáng cho tôi còn ra thể thống gì nữa. Thôi bỏ đi, tôi tự làm là được rồi."

Nói xong, Lâm Tẫn Nhiễm đứng dậy.

"Tôi, tôi biết rồi."

Người phía sau bất ngờ nói.

Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu, nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu, "Biết cái gì?"

Chu Diễn mấp máy môi, "Biết cô là ai."

Vừa dứt lời, anh ta nhận ra ánh mắt của người trước mặt trở nên cẩn thận một cách khác thường, Chu Diễn vội nói, "Tôi sẽ không nói ra ngoài, trừ thiếu gia thì không ai biết cả."

Một lúc lâu sau Lâm Tẫn Nhiễm vẫn không nói gì, trong lòng Chu Diễn hơi hồi hộp, "Tẫn Nhiễm, tôi..."

"Tôi biết sớm muộn gì anh cũng sẽ biết."

Chu Diễn sững sờ.

"Anh là người Chu Chính Hiến tín nhiệm nhất, cũng là phụ tá đắc lực của anh ấy, nếu anh ấy muốn cho người điều tra tôi, trừ anh ra, anh ấy sẽ không yên tâm về người khác."

Chu Diễn, "... Xin lỗi."

Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày, "Kỳ lạ nhỉ, hai người đều nói xin lỗi với tôi là sao vậy?"

Chu Diễn cúi đầu không nói chuyện, anh ta cũng không biết sao lại như vậy, chỉ cảm thấy... Nên xin lỗi cô. Nhớ lại bản thân từng thề son sắt "Nếu như là tôi, tôi cũng sẽ cứu thiếu gia trước.", anh ta chỉ cảm tháy áy náy không dứt.

Cô bé này, dù sao cũng là người thân của anh ta.

"Được rồi..." Lâm Tẫn Nhiễm cười giễu, "Đừng có diễn mấy chuyện buồn với tôi, anh không cần phải như thế."

Chu Diễn mím môi không nói gì.

Lâm Tẫn Nhiễm hơi nhướng mày, "Anh ăn chưa, nếu chưa ăn thì tôi làm một phần cho anh."

Chu Diễn không yên lòng gật gật đầu, "Tôi ăn rồi, cô ăn đi."

"Ừ."

Sau khi Lâm Tẫn Nhiễm ăn xong bữa sáng thì Chu Chính Hiến và cha mẹ cô đã trở về.

Ba người vừa nói vừa cười, dường như cuộc nói chuyện khá thú vị. Lâm Tẫn Nhiễm ngồi trên ghế sô pha nhìn ba người bọn họ, "Mấy người đi dạo lâu hơn so với bình thường đấy."

Trên mặt Đổng Hựu Cầm tràn ngập ý cười, "Có Chính Hiến đi cùng nên cha mẹ nói chuyện lâu hơn một chút."

Lâm Tẫn Nhiễm bĩu môi, "Không ngờ người nào đó còn biết lấy lòng trưởng bối."

Chu Chính Hiến đang đưa Lâm Phong về phòng, nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn cô, "Bởi vì đó là cha mẹ em nên mới như thế."

Ý cười trên mặt Đổng Hựu Cầm lại càng tươi hơn, "Ấy ấy, đứa trẻ này rất hiểu chuyện, để cậu ấy cùng đi dạo với hai người già đúng là làm khó nó."

Lâm Tẫn Nhiễm: Đúng là chưa cần một ngày đã dễ dàng thu phục cha mẹ cô rồi.

Giữa trưa, sau khi cơm nước xong, Lâm Tẫn Nhiễm trở về phòng nghịch di động. Bên ngoài phòng khách, người nào đó đang trò chuyện vui vẻ với bà Đổng nhà cô, Lâm Tẫn Nhiễm rất tò mò, có chuyện gì có thể khiến cho hai người nói chuyện lâu như vậy...

"Cốc cốc cốc."

"Vào đi." Lâm Tẫn Nhiễm ngồi trước máy tính ở bàn học, nghe được tiếng gõ cửa thì thuận miệng đáp.

"Còn tưởng em ngủ trưa." Người bước vào là Chu Chính Hiến, anh vừa vào đã đóng cửa lại.

Lâm Tẫn Nhiễm thấy anh thì hơi sửng sốt, "Mẹ em đâu?"

"Ở phòng bếp, nói muốn làm bữa trưa cho chúng ta, Chu Diễn cũng đi giúp cô rồi."

Lâm Tẫn Nhiễm "à" một tiếng, bỗng nhiên tò mò nhìn anh, "Anh và mẹ em có nhiều chuyện để tán gẫu vậy sao?"

"Có chứ." Chu Chính Hiến cúi người, một tay chống lên bàn, một tay đặt lên lưng ghế cô ngồi, "Nói về em, còn có rất nhiều chuyện này nọ có thể tán gẫu."

Ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm chợt lóe, "Hai người đã nói đến mức nào rồi?"

"Đến mức khiến mẹ em cảm thấy em và anh..."

"Và anh cái gì?"

Chu Chính Hiến khẽ cười, "Em không phát hiện ra mẹ em đã coi anh là bạn trai em rồi sao?"

"... Không."

Chu Chính Hiến híp mắt, cong tay gõ vào ót cô, "Thị lực của em không tốt lắm."

Lâm Tẫn Nhiễm lườm anh, "Thị lực của anh không tốt thì đúng hơn."

Chu Chính Hiến hừ lạnh một tiếng, cụp mắt nhìn cô, "Đứng lên."

Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu nhìn anh, "Làm gì?"

"Ôm một lát."

Trái tim Lâm Tẫn Nhiễm đập mạnh hơn, cô thừa nhận, chỉ ba chữ đó thôi, cô bị trêu chọc rồi.

Nhưng Chu Chính Hiến thấy cô ngồi yên không nhúc nhích thì cho rằng cô không chịu phối hợp, nên anh trực tiếp cúi xuống ôm cô từ trên ghế lên, thuận tiện thở dài một cái, "Càng lớn càng không nghe lời, sau này phải làm thế nào với em bây giờ?"

"Anh làm gì đấy?" Lâm Tẫn Nhiễm theo bản năng nhìn về phía cửa phòng, vừa rồi anh đi vào chỉ thuận tay đóng cửa lại, cũng không khóa cửa.

Chu Chính Hiến thấy ánh mắt cô thì lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh duỗi tay véo má cô, "Em cảm thấy anh đang ở trong phòng em thì còn có ai không có mắt nhìn mà đẩy cửa vào?"

Lâm Tẫn Nhiễm, "... Anh đừng làm loạn."

Chu Chính Hiến cúi người, khiến cho cô và anh càng dựa sát vào nhau hơn, "Anh làm loạn cái gì?"

Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt nhìn anh, hai tay người này ôm chặt lấy eo cô, vậy mà vẫn còn mặt mũi hỏi lại.

"Em nói làm loạn, đại khái là như vậy à....." Chu Chính Hiến dùng sức bế cô lên, sau đó ném cô lên giường.

Lâm Tẫn Nhiễm buồn bực hừ một tiếng, may là lúc này cô vẫn giữ được lý trí không hét lớn, nếu không... không biết mấy người ở ngoài sẽ nghĩ thế nào nữa.

Người đàn ông ở bên giường cúi người xuống, hai tay chống hai bên người cô, thân thể cũng không hoàn toàn áp xuống, nhưng... hai thân thể tiếp xúc qua lớp quần áo, vẫn có cảm giác mờ ám.

"Nhiễm Nhiễm, buổi chiều anh phải đi rồi." Giọng nói của người đàn ông phía trên hơi khàn khàn, anh thấp giọng nói, "Anh sợ anh sẽ nhớ em, cho nên em mau về sớm một chút."