Phía Sau Ánh Dương

Chương 43: Tâm thần

Năm cuối đại học của Mây đến nhanh như ngày con bé vào đại học, vào những tháng này ba của Mây làm ăn sa sút, con Xuân ở bên kia cũng không chịu được ông vô dụng như vậy nên đuổi ông về, thành ra ông lủi thủi về nhà mình, mang theo một túi đồ rách nát hệt như khi ông rời đi.

Nghe tin ba mình về nhà nên Mây cũng thu xếp mà về nhà ngay, nàng biết hai người họ là vợ chồng, bây giờ dọn về chung sống thì chỉ có thể vá lại tình xưa, nàng sợ Trang ở bên cạnh ông ấy nhiều quá sẽ thay đổi ý định. Vốn dĩ tình yêu của Trang nàng cũng không chắc chắn, có thể mẹ vì quá cô đơn mà chấp nhận cô hôn, cô yêu thương, nhưng mà chồng của mẹ đã về rồi... chỉ sợ những cảm xúc ấy cũng chẳng phải là cảm xúc thật của mẹ.

Chưa bao giờ Trang nói Trang yêu cô, cho dù bao nhiêu đêm hai người ở bên nhau, sau những cái hôn nồng nàn, sau những nhớ nhung mãnh liệt, chưa bao giờ từ yêu đó thốt ra khỏi môi mẹ. Nàng không sợ cả thế giới này chống lại mình, nàng chỉ sợ chữ yêu kia không có thực mà chỉ là mộng tưởng của một kẻ khờ dại vì yêu.

Thật sợ.

Khi thấy nàng đứng ở cửa nhà, nàng thấy mẹ có vẻ lúng túng, vội vã chạy đến xách túi trên tay nàng dự định sẽ đem đi cất. Nàng không cười nổi, chỉ chào hỏi qua loa ba mình rồi đi đến phòng của mình. Khi mở cửa vào phòng nàng có hơi ngạc nhiên, đồ đạc của mẹ đều dọn qua bên đây cả rồi.

Quần áo của mẹ móc trên một dây kẽm sắt, những bộ đồ thường ngày mẹ mặc, những thứ linh tinh của mẹ tỉ như chai dầu gió cũng mang sang phòng nàng, ngay cả đôi dép lẹp xẹp mà nàng dọa vứt mấy lần cũng ngang ngược đặt ở dưới bàn học cũ của nàng. Vừa đóng cửa phòng lại nàng đã ghì chặt Trang vào lòng mà hôn, nụ hôn như muốn tước đoạt đi hơi thở mỏng manh của người kia.

"Chồng về rồi?"

Sau khi tách khỏi nhau, giữa làn hơi thở gấp gáp Mây vẫn không quên nói khích một câu.

Trang hít một ngụm to để làm phổi hô hấp lại như bình thường, cô ngã người vào lòng Mây, dịu dàng dựa vào đó mà cảm nhận nhịp tim của người kia đập loạn vì mình.

"Ba con."

"Hai mẹ con mày đóng cửa phòng làm gì? Lẹ ra ăn cơm tối!"

Giọng của ba Mây có hơi tức giận, mà cũng thật gần hệt như ông ấy đang đứng sau cánh cửa nhựa, nếu ông ấy đẩy cửa vào chỉ sợ sẽ tức mà chết. Trang thấy may mắn vì Mây đứng chắn ngay trước cửa không cho ai mở vào, cô cảm thấy cho dù bất kì tình huống nào cô cũng có thể tin tưởng được con bé.

Hai người chỉnh trang lại quần áo rồi mới đi ra ngoài, cố gắng làm như nụ hôn ban nãy không có thật, nhưng ánh mắt nhìn nhau có vẻ bẽn lẽn này cũng thật lộ liễu, làm ông Tiến phải hỏi mấy lần là tại sao?

Đang ngồi ăn cơm thì có hàng xóm ghé qua nhà nói chuyện chơi, Trang phải lục lọi trong tủ kiếm ra một ít rượu để hai người uống, càng uống hai người nói chuyện càng hăng, Mây còn liếc mắt bảo cô và con bé nên tránh đi một chút. Cô còn chưa kịp đi thì ông Tiến đã bảo cô ngồi xuống, Mây bực mình ra mặt, cũng không đứng lên khỏi bàn ăn.

"Tối nay ngủ ở phòng tôi đi! Tôi quyết định bỏ con Xuân rồi, từ nay không liên lạc gì nữa, mẹ cái con vong ân bội nghĩa."

Sau khi bạn hàng xóm của ông về thì rượu cũng quá tam tuần, người cũng ngà ngà say nên ông cũng muốn một chút chuyện kia.

"Tôi ngủ với con, tôi cũng không muốn lấy thứ người ta vứt."

"Tôi nói một tiếng là như thế!"

Mây bực mình nên lớn tiếng quát: "Ba nghĩ muốn ở với ai thì ở, thích thì đi không thích thì quay về hả? Cuộc đời không đơn giản như vậy đâu, ba đi mà cút về chỗ con Xuân."

"Mây, đừng hỗn con." Trang nhỏ giọng khuyên.

"Tao thấy mày càng lúc càng hư! Mẹ nó, hôm nay không dạy mày không được."

Hai cha con họ căng thẳng đến mức như sắp có trận chiến xảy ra, mà cho dù Mây có hỗn láo cỡ nào nàng cũng không đánh lại cha mình, nếu ông đánh nàng nàng sẽ chỉ chịu trận, vậy nên ông thủ sẵn cây định đánh cho nàng một trận nhưng mẹ cản lại, cố gắng thuyết phục hai người nhường nhịn nhau một chút.

Mãi rồi hai người mới chịu bỏ về hai phòng.

"Đừng qua bên ấy, được không?"

Trang vừa pha xong ly trà giải rượu cho ông Tiến định mang sang bên phòng kia thì Mây cản lại, hất đổ ly trà cô vừa pha, cô bực mình nên lớn tiếng với Mây: "Sao làm đổ trà của mẹ?"

"Đừng đi..."

"Con hư lắm nhé, người đó là ba con, con cản làm cái gì? Con còn muốn làm gì nữa?"

"Đừng đi..."

Là van xin người kia ở lại.

Nhưng Trang không ở lại, cô pha thêm một ly trà khác rồi mang sang phòng cho chồng mình uống. Chồng cô cảm thấy cô sang đây tức là con bé Mây nhường một bước, tâm trạng cũng thoải mái nên uống hết ly trà rồi kéo vợ mình ngồi vào lòng mình. Trang ngồi trên đùi ông, nụ cười dịu dàng như ngày đầu cô mới về nhà chồng.

Đang định cởi đồ vợ mình ra thì nghe tiếng nện lên cửa dồn dập, không dùng não để suy nghĩ cũng biết đó là Mây đang lì lợm gõ cửa. Trang thở dài: "Con bé bị bám dính như vậy từ nhỏ rồi, anh đừng để ý, nó gõ một chút nữa nó cũng mệt à."

"Ừm..."

Đúng thật là tiếng gõ cửa cũng giảm hẳn rồi biến mất. Chồng cô cũng nhẹ nhàng rơi vào giấc ngủ, chị Tư Cùi có vẻ bán thuốc khá tốt, nói ngủ liền trong ba phút cũng đúng ba phút là ngủ, Trang còn tưởng chị ấy nói quá. Cô cài lại nút áo của mình, ngước đầu lên nhìn qua cửa sổ thì thấy một bóng đen in hằn lên rèm che, cô hơi giật mình, mất một lúc mới nhận ra cái bóng cao ráo kia là ai.

Vừa mở cửa sổ ra đã bị một nụ hôn làm cho cô choáng váng, người kia mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của cô, khiến chúng sưng phù lên vì nụ hôn ráo riết.

Khi hai người buông nhau ra, ánh trăng bên ngoài cửa sổ sáng rực như báo hiệu hôm nay chính là ngày rằm, Mây đạp một bước leo vào bên trong phòng, đóng cửa sổ lại rồi đi đến chỗ ba nàng đang ngủ, chẳng cần biết ông ấy ngủ thật hay là chưa ngủ, bây giờ sống hay chết nàng cũng chẳng còn tha thiết nữa rồi.

Nàng mở cửa phòng của ba mẹ ra, bế bổng Trang ôm về phòng mình, mạnh mẽ thả cô xuống giường rồi khóa cửa lại. Vì sợ nằm trên giường sẽ phát ra tiếng cọt kẹt cho nên Mây lại kéo Trang xuống đất, gắt gao hôn, lưỡi nàng truy đuổi bên trong khoang miệng của Trang, chẳng cho cô có một hơi thở nào. Cho đến khi cô không còn thở nổi người kia mới buông cô ra, cho cô một chút không khí.

Mây nhấc lưng cô lên, nhét vào bên dưới một cái chăn mỏng tránh cho cô bị lạnh, rõ ràng là giận nhưng lại sợ cô sẽ đổ bệnh.

"Mẹ không dám nói, vì sợ nói rồi ba con sẽ nghe được. Mẹ không muốn làm lành với ông ấy đâu, cũng không có muốn ngủ chung."

Giải thích, nhưng cô biết Mây của cô thông minh như vậy, Mây của cô sẽ hiểu.

Mây gật đầu.

Con bé luôn là một kẻ lì lợm lạnh nhạt như vậy.

Cho đến khi cô sờ sau lưng con bé, giắt bên lưng quần là một con dao bếp sáng loáng, lúc đó lưng Trang bỗng nhiên lạnh toát, người kia nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng hệt như quỷ dữ.

"Sợ không?"

Trang sợ hãi gật đầu.

"Chỉ cần mẹ làm chuyện này với ai, con sẽ gϊếŧ người ấy."

"Con làm mẹ sợ..."

"Cho dù người đó là cha tôi, mẹ hiểu không?"

Trang bật khóc, tại sao cô lại biến bé Mây trong sáng thành một người như vậy, con bé chẳng phải Mây nữa rồi, tâm hồn con bé bị vẩn đυ.c, cả đôi mắt trong sáng ngày nào cũng xám xịt lại.

"Nhưng cũng đừng sợ, con không làm mẹ đau đâu."

Cho dù có gϊếŧ cả thế giới này... con cũng không để mẹ bị sứt mẻ một chút nào.

Lúc này Trang mới biết rằng con mình không những lì lợm lạnh nhạt mà còn tâm thần, là một kẻ tâm thần thật sự.