Không Cần Tự Trọng

Chương 10: Tôi và cô đều có bệnh

Buổi sáng Mây tỉnh dậy trước, dù sao nàng cũng là người thường thức sớm đi làm sớm, mà cũng may là do nàng dậy sớm nên mới biết được rằng tối qua mình thoải mái để Trang gối đầu lên tay mình mà ngủ, hai người còn ôm nhau thật chặt. Mây thấy điện thoại của Trang đang reo trên bàn, vì để chế độ im lặng nên chúng chỉ lắc lắc trên bàn rồi phát ra tiếng run è è.

Trên màn hình điện thoại là hai chứ "Đức Cớp", rõ ràng là cô nàng mới đổi tên chồng mình lại, mấy hôm trước đi ăn còn thấy hai chữ chồng yêu xinh xắn hiện trên màn hình. Mây lay lay Trang dậy nhưng Trang hết lăn sang trái rồi lăn sang phải không chịu tỉnh, bất đắc dĩ nên nàng nghe điện thoại giúp.

"Gọi đến giờ cô mới nghe máy, cô làm loạn rồi hả? Nói mau tối cô đi với thằng nào? Về đây tôi không đánh cô một trận nữa thì thôi."

Máu ghen trong người Đức dâng lên mãnh liệt, đã là đàn ông phàm thường có máu chiếm hữu trong người, mấy ai chịu được vợ mình đi qua đêm như thế. Đã vậy vợ của hắn lại là dạng người mà bỏ ra có thể tùy tiện tìm được mấy anh trai ngon ăn, hắn sợ là sợ vợ của hắn vì giận mà làm những chuyện không thể tha thứ được.

"Là đàn ông mà hở tới là đánh phụ nữ vậy xem được không? Cậu càng ngày càng không giống cậu ngày xưa..." Mây im lặng nghe hết những lời chửi rủa của Đức, nhớ lại cậu bạn lớp trưởng bảnh trai ngày nào, cậu ấy từng là một người tử tế, từng là một người rất hòa đồng với các bạn. Là cậu ấy thay đổi hay bản chất của cậu ấy luôn thế?

"Ai đầu dây vậy?"

"Là mình, Mây đây."

"Cậu... cậu với vợ mình thân nhau à?"

Mây ừm một tiếng rồi nói thêm: "Chuyện của con An mình biết rồi, cậu đừng làm như thể Trang sai nữa. Rõ ràng Trang rất ngây ngô, Trang chẳng biết cái quái gì hết, các cậu đừng chơi vậy với Trang."

"Đừng nói lại với cô ấy, để mình giải quyết..." Đức nói, chuyện nhà hắn đương nhiên hắn muốn tự mình giải quyết, đương nhiên hắn không muốn chuyện này được Mây nói lại cho Trang nghe.

Một phần nào trong hắn muốn giữ gia đình này, cho dù người tình cũ có van nài níu kéo hắn vẫn có một chút gì muốn giữ mái ấm hắn đã có này. Ngày xưa hai người lỡ dại với nhau có một đứa con, An vì không thích tính trịch thượng của hắn nên bỏ hắn mà đi, bỏ lại đứa con đỏ hỏn không có mẹ chăm sóc. Sau này khi lấy Trang, Trang nhường nhịn chăm sóc hắn, mấy năm nay cũng chẳng hề than vãn một lời nào mặc dù hắn càng lúc càng trẻ con hơn, càng lúc càng trịch thượng hơn.

Ai biết được rằng nếu An quay về với hắn liệu rằng An có bỏ đi như ngày xưa? Nếu hắn bỏ Trang, cuộc sống của hắn sẽ như thế nào? Hắn còn chẳng dám nghĩ. Hắn thừa biết nếu Trang ly hôn với hắn thì sẽ mang danh một đời chồng, nhưng mà Trang có một cái miệng rất duyên dáng, đàn ông mê Trang như điếu đổ, một đời chồng thì có là gì. Nhưng hắn không có cô thì sẽ khác, ai sẽ chịu được bản tính ngang ngược này của hắn?

Hai người chỉ nói với nhau qua loa rồi tắt máy, Đức cũng thôi ý định muốn xác nhận vợ mình đang ở đâu. Dù sao hai người phụ nữ ở với nhau cũng chẳng phát sinh chuyện gì.

Khi Trang tỉnh lại cũng là chuyện của buổi trưa, Mây nấu xong bữa sáng Trang mới rửa mặt xong lừ đừ đi ra. Hai người cùng nhau ăn sáng rồi dọn dẹp mớ lộn xộn hai người bày ra hôm qua, sau khi dọn xong Trang mượn Mây một bộ đồ bơi rồi đi bơi hệt đây đang là nhà cô chứ không phải nhà Mây nữa.

Mây cũng thay một bộ đồ bơi ra cùng Trang bơi bì bõm dưới nước. Thấy Trang cũng biết bơi nên hai người thi nhau bơi, Mây rất ngạc nhiên khi thấy Trang bơi rất nhanh, rất giỏi, trình độ này hoàn toàn bỏ xa nàng. Chưa bao giờ Mây thấy tán thưởng điều gì từ Trang, nhưng lần này phải công nhận cô ta cũng có ưu điểm, chuyện bơi lội này cô rất có năng khiếu.

"Cô bơi giỏi thật đấy!" Mây gác hai tay mình lên thềm bể bơi để thư giãn, Trang thì đứng nước rất nhẹ nhàng, nụ cười trên môi cô càng lúc càng nở rộ, phàm là ai khen cô một chút cô sẽ nở mũi như thế.

"Tôi không biết nữa, tôi bơi giỏi lắm. Hồi xưa theo mấy đứa bạn nhảy xuống hồ tập bơi thôi, ai ngờ được vào tuyển bơi lội của trường luôn."

"Tính ra cũng giỏi, tại sao cô không học chuyên thể thao?"

Trang bĩu môi: "Đen da hết."

Khi Mây nghiêng người lại, cảm giác quen thuộc bỗng nhiên ập đến khiến nàng ngơ ngẩn, hệt như năm xưa hai người đã cùng nhau bơi, dưới làn nước mái tóc của Trang dính dấp vào gương mặt trong trẻo, đôi mắt cô ấy long lanh sáng ngời như một vì sao. Có phải đôi môi dịu dàng kia đã một lần gọi tên cô? Có phải hai người từng ở chung với nhau ở một thời không nào đó, bất chợt tái ngộ nhau ở kiếp này?

"Đừng..."

Người kia đưa tay đẩy nàng ra khỏi người mình, đến lúc thôi ngơ ngẩn nàng mới biết được rằng thì ra mình mới hôn lên đôi môi hồng kia, người kia mặc dù giận nhưng cũng không có thái độ gay gắt với nàng.

"Tôi biết tôi đẹp quá khiến cô khó kiềm lòng, nhưng mà tôi là gái có chồng rồi, cũng phải giữ gìn đạo đức tối thiểu của người vợ."

Mây thu lại nét thất thần của mình, nhanh nhẩu đáp lại: "Tôi thử xem son của cô có vị gì thôi."

"Tôi cho cô mấy cây ăn cũng được"

Nói rồi Trang bơi bì bõm lại chỗ cầu thang rồi leo lên bờ, dáng dấp của cô ấy đúng thật là đẹp như cô ấy quảng cáo, mông ra mông ngực ra ngực eo ra eo, đã vậy còn nõn nà như một khối đậu hủ trắng. Có lẽ là dáng vẻ của Trang đẹp hơn gương mặt của Trang thật, nhưng cũng không vì vậy mà Mây đánh giá là Trang đẹp được.

Hai người chia nhau mỗi người một nhà tắm để tắm nhanh không phải chờ đợi, Mây lúc nào cũng tắm nhanh hơn, sau khi tắm xong nàng ngồi ở dưới đất xem tivi vì vừa xem vừa bỏ vỏ hạt dưa dưới đất cho tiện. Trên tivi là một bộ phim hàn quốc cũ, nam chính cùng nữ chính cùng nhau đi dưới bầu trời tuyết đầy lãng mạn, tay nữ chính đan vào tay nam chính, một tay còn lại đang giơ lên hứng những bông tuyết lơ đễnh rơi xuống tay.

"Tuyết đây~"

Người con gái thần kinh kia đang đứng ở ghế sô pha chúi đầu xuống chỗ nàng rồi lắc đầu cho những bông tuyết gàu rơi xuống, tuy là đầu không có gàu nhưng chơi như vậy vẫn rất mất vệ sinh, vậy nên Mây quát lên rất to: "Bị điên hả~!!! Tôi mà không gϊếŧ cô giờ tôi không phải tên Mây nữa."

Trang cười hắc hắc chạy trốn, Mây rượt theo, nhưng Mây không thể nào có kinh nghiệm trong trò rượt đuổi này bằng Trang được. Ngày còn bé mẹ nàng hay rượt đánh nàng, lớn lên một chút thì ghẹo chị hai bị chị hai rượt, chị hai đi lấy chồng rồi thì cô ghẹo cho chó rượt. Hình ảnh quen thuộc nhất xóm cô chính là cô chạy còn người phía sau cầm chổi, cầm dép, cầm xoong, cầm thau rượt theo, vô cùng đặc sắc.

"Đố cô bắt được tôi, đố cô bắt được tôi, hí hí"

Vừa chạy Trang vừa cười cợt bảo, chỉ số nóng giận của Mây dâng lên càng lúc càng cao, mười phần trăm, bảy mươi phần trăm, một trăm phần trăm.

Ding dong!

Đồng hồ nóng giận điểm maximum!

"Kyaaa"

Mây giẫm lên ghế gỗ đang chắn trước mặt mình để lấy đà, nhảy xuống đất gần chỗ Trang đang chạy, một cước sút ngược lên vào mông Trang.

Trang ngạc nhiên, nàng cũng ngạc nhiên, đây là cú đá như phim mà nàng đã từng xem, thì ra cú đá có thể thực hiện được, đã vậy còn thực hiện vô cùng đẹp mắt.