Món trứng xào cà chua của Lâm Loan nhìn tương đối thê thảm, bưng ra xong cậu tự cảm thấy một lời khó miêu tả nổi, vừa định nói hay ra ngoài ăn đi, đã thấy Chu Tân gắp một miếng lớn đưa đến bên mép thổi thổi, rồi nhét vào trong miệng.
"Ăn rất ngon." Chu Tân lại gắp thêm nữa.
Lâm Loan nửa tin nửa ngờ, chính mình cũng thử một miếng, mùi vị đó cố lắm chỉ có thể xem là ăn được, tuyệt đối không đến mức độ khen là ngon được.
Bình thường, Lâm Loan sẽ tự giễu trù nghệ nấu nướng của mình một chút, nhưng hôm nay không chỉ cậu, ngay cả Chu Tân cũng không có hứng thú nói chuyện lắm, hai người im lặng ăn xong bữa tối, thu thập bát đũa xong, Chu Tân tiến vào thư phòng.
Lâm Loan ngồi trên ghế salon phòng khách ôm Hắc Bối buồn bực ngán ngẩm xem talk show, người chủ trì miệng lưỡi lanh lợi chọc cho khán giả cười lớn, lại không gợi được chút cảm giác nào của Lâm Loan. Cậu thi thoảng lại nhìn hướng cánh cửa thư phòng của Chu Tân, muốn đi vào, lại sợ quấy rầy Chu Tân.
Chu Tân không phải lần đầu mang công việc về nhà, nhưng hắn luôn bảo Lâm Loan, có chuyện gì cứ trực tiếp tiến vào, không phải lo sẽ làm ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng Lâm Loan vẫn không đổi được, trong tiềm thức cậu việc Chu Tân trở thành bạn, thành người yêu là điều gì đó rất to tát, chỉ có ở gần Chu Tân là cậu đã đủ hài lòng, không dám muốn gì thêm nữa.
Cậu xoắn xuýt, trong TV nói cái gì cậu đều không nghe lọt, tay vẫn luôn cào cào lông trên cổ cún con. Nhóc con đến nhà này cũng đã gần một tháng, nhưng bọn họ vẫn không có chọn cho nó cái tên nào đó mĩ miều, đến giờ vẫn cứ lấy đặc điểm hắc bối hắc bối mà gọi. Tiểu Hắc Bối lớn rất nhanh, dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được thay đổi, Lâm Loan hiện tại ôm nó đã không còn dễ dàng như mới đầu, chờ qua mấy tháng nữa, có khi còn thành tiểu Hắc Bối cõng cậu cũng nên.
Nếu như còn có sau đó.
Lâm Loan cúi đầu cọ cọ trên lỗ tai cún con, cún con lắc lắc đầu, hấp háy mắt sau đó nỗ lực vểnh tai lên, nó thành công, mỗi tội rất nhanh liền buông xuống. Tiểu Hắc Bối có chút thất vọng lăn lộn trong lòng Lâm Loan, Lâm Loan vò tai nó, an ủi nó không nên gấp gáp.
"Em xem em chỉ cần lớn thêm chút, qua một hai tháng nữa, là có thể dựng thẳng lỗ tai rồi."
Lâm Loan tắt TV, ôm cún con về nhà gỗ nhỏ.
Hiện tại, Lâm Loan trong lúc chờ cún con cuộn thân thể ngủ say, cậu hồi tưởng lại quãng thời gian ngắn ngủi vừa qua, trước đây cậu không có thứ gì, kể từ khi gặp Chu Tân, cậu dường như giàu có hạnh phúc như kẻ chưa bao giờ trải qua bất kì oan ức tổn thương nào.
Lâm Loan gõ cửa một cái, đợi một lúc rồi chậm rãi đẩy ra. Cậu nhìn thấy Chu Tân ngồi trên ghế xoay, bởi vì tiếng gõ cửa mà xoay người đối diện về phía cậu, Lâm Loan thấy trên bàn có một phần văn kiện, bên cạnh là máy tính xách tay.
Chu Tân đứng dậy, đem văn kiện bỏ vào ngăn kéo, tắt máy tính, Lâm Loan đi đến trước mặt hắn.
Lâm Loan đang mặc bộ đồ ngủ Chu Tân mua cho cậu, quần áo dài tay, mặt trước áo có in hình chú chó becgie trong phim hoạt hình, thấy cái gì hợp Lâm Loan là Chu Tân liền vác về hết.
Chu Tân đương nhiên không phải lần đầu nói chuyện yêu đương, hồi vẫn còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch từng yêu đương một lần, nhưng kinh nghiệm trước đây đυ.ng tới Lâm Loan, đều trở nên không hữu dụng.
Quan hệ của bọn họ đã được xác minh từ lâu, nhưng Lâm Loan vẫn tỏ ra thấp kém cẩn thận như trước, điều này chỉ làm Chu Tân đau lòng hơn, chỉ muốn đối tốt với Lâm Loan gấp bội, sưởi ấm trái tim đã từng không biết vì nguyên nhân gì mà sứt mẻ. Lâm Loan vẫn luôn nói thiên sứ từ trên trời giáng xuống đến bên cạnh cậu là hắn, lại không biết Chu Tân càng cảm tạ nhiều hơn sự xuất hiện của Lâm Loan, thiếu niên này dành cho hắn tình cảm chân thành, cũng kích phát tình yêu nơi hắn, làm Chu Tân cảm thấy mình được sống lại.
Có lẽ, mọi sự trùng hợp đều đến từ đó.
Hắn bị ái tình làm cho choáng váng đầu óc, giờ đây nhìn lại mọi thứ phát sinh trong vòng một tháng qua, hắn mới bắt đầu hoài nghi tại sao lại có nhiều trùng hợp đến vậy, đặc biệt là thời điểm hắn nói yêu thích Lâm Loan, ngẫm lại quả thực có mấy phần mùi vị đánh cờ. Hắn nói như vậy ban đầu xuất phát từ không đành lòng nhìn Lâm Loan tinh thần tan tác, vừa nói ra liền rõ ràng tâm ý của chính mình, ngày hôm sau hắn xác định ý muốn cả đời bên nhau đương nhiên xuất phát từ chân tâm, có thể nếu như Lâm Loan không có một đêm không ngủ sợ hắn biến mất, Chu Tân chưa chắc sẽ chủ động nói ra khỏi miệng. Hắn vẫn cho rằng tất cả những thứ này nảy sinh từ tình cảm giữa hắn và Lâm Loan, hiện tại hắn vẫn tin tưởng, nhưng nếu như, nếu như....
Chu Tân nhìn Lâm Loan tháo chun quần, không có kéo xuống, mà nắm một đầu dâu dẫn Chu Tân vào phòng ngủ, Lâm Loan đứng trên giường, áo ngủ xô lệch lộ ra một bên xương quai xanh. Đèn phòng ngủ ấm áp, rọi lên người Lâm Loan, mắt cậu nhiễm đậm mùi tìиɧ ɖu͙©.
Lâm Loan ôm cổ Chu Tân, làm cho hai người dựa sát nhau một chút, bởi vì đứng trên giường, đầu Chu Tân vừa vặn ở tầm ngực Lâm Loan, hắn dùng chóp mũi đυ.ng một cái, rất dễ dàng mà phát hiện hai điểm trước ngực Lâm Loan đã cương ngạnh.
Chu Tân còn chưa có làm rõ tâm tư, tìиɧ ɖu͙© lúc này tới có lẽ không đúng lúc, nhưng hắn biết Lâm Loan muốn, liền cách một lớp áo cắn chặt đầṳ ѵú cậu, Lâm Loan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà có chút ưỡn lên, Chu Tân đưa tay ra sau lưng đỡ eo cậu.
"Chu Tân..." Đùi Lâm Loan mềm nhũn, cậu nghiêng đầu, nhìn thấy trong tấm gương toàn thân bên cạnh toàn bộ hình dáng mình. Áo ngủ trên người ấu trĩ đáng yêu, nhưng nét mặt mị thái mê hoặc, Chu Tân vùi đầu trong l*иg ngực đơn bạc của cậu ngậm mυ'ŧ đến hăng say, Lâm Loan thấy xấu hổ, nhưng vẫn nhịn không được mà vén áo lên cao, để Chu Tân có thể dễ dàng liếʍ liếʍ nơi đó.
Chu Tân cũng chú ý tới chiếc gương phản ánh hình bóng đậm tìиɧ ɖu͙© của Lâm Loan, dứt khoát đem người ôm đến góc giường ngay chỗ chiếc gương. Chu Tân ngồi xuống trước, rồi đặt Lâm Loan ngồi tựa lưng vào mình.
"Chu Tân anh có thể... tiến vào được không..." Lâm Loan nhìn chính mình trong gương, lời nói đứt quãng, như không còn sức lực.
"Hôm nay anh hơi mệt chút." Trên mặt Chu Tân quả thật phảng phất nét mệt mỏi. "Anh dùng tay giúp em được không?"
Tuy rằng Lâm Loan ngồi trong lòng Chu Tân, nhưng bên cạnh là gương, nên Chu Tân dễ dàng bắt lấy vẻ thất lạc trong ánh mắt Lâm Loan. Thế nhưng Lâm Loan cũng không từ chối, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Chu Tân cởϊ áσ Lâm Loan, nhưng chỉ cởϊ qυầи cậu đến bắp đùi, điều này làm động tác của Lâm Loan bị hạn chế, chỉ có thể bị vây giữa hai chân Chu Tân. Chu Tân hôn gò má cậu, lần xuống môi, rồi đến cổ, một tay gãi gãi đầṳ ѵú cậu, một tay đi xuống thăm dò, trước tiên sờ sờ tính khí đã cương lên của Lâm Loan, sau đó đưa xuống, chậm rãi đưa ngón tay chen vào nơi mật huyệt ướŧ áŧ.
Lúc ngón tay tiến vào Lâm Loan rên khẽ một tiếng, cậu biết thân thể mình rất yêu thích được ngón tay đùa bỡn, loại kɧoáı ©ảʍ ấy so với bị xâm chiếm bởi đạo cụ đều trực tiếp hơn, cũng bởi vậy, hồi còn ở trong nước, Lâm Mưu rất hứng thú xem cậu tự chơi bản thân, cho nên dù bây giờ được bác sĩ Chu ôm vào lòng, ngoài cảm giác vui sướиɠ, Lâm Loan cũng bỗng chốc thấy một tia bi thương.
Hiện tại, cậu dứt khoát vứt hết liêm sỉ, trở tay ôm lấy cổ Chu Tân, nhấc người lên hôn môi hắn, ngón tay Chu Tân đã rút ra tiếng nước, Lâm Loan dùng bắp đùi kẹp bàn tay hắn mà ma sát, như vậy âʍ ѵậŧ cũng sẽ chạm vào cơ thể ấm áp của Chu Tân, kɧoáı ©ảʍ lan truyền toàn thân, đầu vũ còn bị đùa bỡn càng thêm trướng lớn. Cậu thấy chính mình trong gương, nhưng bởi vì góc độ cũng không thể nhìn thấy hạ thân lầy lội đang bị người đùa nghịch. Lâm Loan lúc này chỉ muốn được Chu Tân hôn, muốn bị Chu Tân hung hăng mà làm, thân thể cậu chìm ngập trong kɧoáı ©ảʍ, chỉ với ý nghĩ như vậy cũng đã đủ đưa cậu lên cao trào.
Phía trước Lâm Loan bắn ra, hoa huyệt đang bao chặt ngón tay Chu Tân cũng co rút kịch liệt, Chu Tân xoa xoa âʍ ѵậŧ cậu,đồng thời cùng cậu triền miên hôn môi, chờ đến khi cảm nhận được đùi Lâm Loan buông lỏng ra, hắn mới từ từ rút ngón tay ra, vừa định với lấy giấy ăn trên đầu giường, Lâm Loan lại kéo tay hắn, đem ngón tay còn dính dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi đỏ tươi bao lấy ngón tay, như đang lưu luyến hưởng thụ một loại tuyệt phẩm mĩ thực.
"Lâm Loan..." Hầu kết Chu Tân giật giật, rồi vẫn rút tay về, "Đừng như vậy."
"Nhưng bác sĩ Chu... rõ ràng, anh cứng rồi."
"Anh đi tắm." Chu Tân tránh nặng tìm nhẹ trả lời. Lâm Loan vẫn luôn ngồi trong l*иg ngực hắn, không thể không cảm giác được dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn luôn cương cứng cọ vào lưng cậu, hơn nửa một màn vừa rồi quá mang tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dù hắn đang mặc quần áo đi nữa, người khác hoàn toàn có thể thấy cự vật dưới đũng quần nhô lên.
Nhưng hắn vẫn cự tuyệt, rõ ràng thân thể cũng ham muốn, nhưng vẫn từ chối Lâm Loan cầu hoan.
"Được." Lâm Loan thuận theo mà mặc lại quần áo, "Vậy em đợi anh bác sĩ Chu..."
"Em đi ngủ trước đi, không cần chờ anh." Chu Tân cũng không sửa lại cách gọi của Lâm Loan, hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được thông tin hôm nay nhận được, hiện tại giữ được bộ mặt bình tĩnh đã là cực hạn của hắn.
Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này chỉ là giúp Lâm Loan đắp kín chăn, an ủi Lâm Loan, cũng là an ủi chính mình: "Đừng suy nghĩ nhiều."