Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên

Chương 54: Công tử

Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: An Thục phi

Vị mỹ nam tử kia bước lên một bước, cười nói: “Tại hạ Dung Dạng, gặp qua Thập nhị điện hạ.”

“Thì ra là Dung nhị công tử!” Bùi Thanh Thù vội vàng đáp lễ, hâm mộ mà nhìn vị quý công tử này.

Công tử xuất thân thế gia ở trong kinh thành nhiều như cá qua sông, Bùi Thanh Thù còn chưa nhớ hết được những công tử hắn đã từng gặp mặt chứ đừng nói gì đến những người hắn chưa nhìn thấy. Nhưng thanh danh của vị Dung nhị công tử này ở kinh thành thật sự quá lớn, Bùi Thanh Thù muốn không biết cũng không được.

Từ rất lâu rồi Bùi Thanh Thù đã nghe Lệnh Nghi hào hứng nói với hắn về “tứ công tử kinh thành” đều là người xuất thân thanh quý lại có tài năng và dung mạo bất phàm: Dung nhị công tử, Tả tam công tử, Tống đại công tử và Tô lục công tử. Trong đó Dung nhị công tử nổi tiếng nhất, được các cô nương tiểu thư hâm mộ nhiều nhất.

Lúc đó Bùi Thanh Thù rất tò mò, Lệnh Nghi là Công chúa ở trong thâm cung sao có thể biết những chuyện này. Nhưng đó không phải điều quan trọng, quan trọng là thanh danh của Dung nhị công tử đúng là rất to lớn, còn là danh xứng với thực. Bùi Thanh Thù cảm thấy những người hắn gặp qua thì chỉ có Lư Duy lúc còn trẻ mới có tài năng khí chất sánh ngang với Dung nhị công tử.

Có thể ngồi cùng bàn với những người như Dung nhị, Tả tam công tử thì Bùi Thanh Thù cảm thấy chính mình đột nhiên cũng lợi hại hơn nhiều.

Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác.

Tài văn chương của mấy người Dung nhị lang đều rất cao, thuyền vừa xuất phát bọn họ liền bắt đầu uống rượu làm thơ, Bùi Thanh Thù chỉ có thể ngồi im nhìn không nói được câu nào.

Vì thế hắn và Thất Hoàng tử nhân lúc bọn họ ngâm thơ chuồn lên trên mũi thuyền hóng gió.

“Gió khẽ thổi qua, sóng nước nhẹ nhàng.” Bùi Thanh Thù dùng hết tất cả tài học của mình làm được hai câu thơ.

Thất Hoàng tử thuận miệng nói tiếp nói: “Gió lướt qua mặt, toàn thân thư thái.”

Bùi Thanh Thù nghe xong nhìn Thất Hoàng tử rồi cùng nhau cười, hai người nằm dài trên ghế dài do người hầu chuẩn bị, vô cùng thoải mái tự tại.

Hai người vừa phơi nắng vừa trò chuyện thì nhìn thấy Phó Húc dẫn theo một vị thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi đi về phía bọn họ.

Bùi Thanh Thù vội vàng ngồi thẳng dậy.

Hắn biết, Phó Húc muốn giới thiệu người quan trọng cho hắn làm quen.

Phó Húc tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện làm việc lại rất ổn trọng: “Điện hạ, vị này chính là Đại đường huynh của ta, huynh ấy cố ý đến bái kiến điện hạ.”

Phó đại thiếu gia chào hỏi với Bùi Thanh Thù.

Bùi Thanh Thù rất nhanh liền nhận ra quan hệ của bọn họ, vội đứng lên nói: “Gặp qua biểu ca.”

Phó đại thiếu gia nghe Bùi Thanh Thù gọi mình như vậy thì vừa lòng hơi hơi mỉm cười.

Bùi Thanh Thù biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị Phó đại thiếu gia này sẽ là người cầm quyền trong tương lai của Phó gia. Hắn quan hệ tốt với Phó đại thiếu gia từ bây giờ tóm lại là không sai.

Nhưng mà Phó đại thiếu gia nói không nhiều lắm, lúc không nói lời nào thì nhìn có chút nghiêm túc, không giống Dung nhị công tử và Tả tam công tử cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Đang lúc Bùi Thanh Thù cảm thấy có chút xấu hổ thì thuyền đã cập bờ. Hoá ra bọn họ đã đi đến đảo nhỏ tên là Doanh Châu ở trong hồ Bồng Lai, bọn họ có thể rời thuyền đi lên đảo nhỏ đi dạo.

Lúc rời thuyền thì thấy Lý Trung Ninh khom người đứng ở trên bờ nói với bọn họ: “Các nữ quyến đã lên đảo trước rồi, họ đi về phía đông, các vị điện hạ và công tử chú ý một chút là được.”

Thất Hoàng tử nghe xong nói thầm với Bùi Thanh Thù: “Thế nào, có muốn nhân dịp tuổi còn nhỏ mà đi nhìn các tỷ tỷ xinh đẹp nhiều một chút?”

Bùi Thanh Thù buồn cười mà nói: “Không cần, cảm ơn.” Hắn đã thấy nhiều nữ nhân lắm rồi.

Trên mặt Thất Hoàng tử là vẻ mặt “Đệ không hiểu”: “Quy củ giữa nam nữ rất phiền phức, bây giờ đệ không đi xem nhiều một chút thì chờ mấy năm sau muốn nhìn cũng không được.”

“Ta đi nhìn các nàng làm gì?” Bùi Thanh Thù cảm thấy vị trí của nam nhân và nữ nhân trong thế giới này như hai thái cực vậy, lãng phí thời gian để ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp thì dành thời gian kết bạn mấy vị bằng hữu còn hơn, để tương lai còn có người trợ giúp mình.

“Nói đệ ngốc đệ còn không nhận, chúng ta là Hoàng tử cưới phi thì chắc chắn sẽ chọn nữ tử là quý nữ thế gia. Nhận thức từ sớm thì có thể tạo mối quan hệ từ sớm, tương lai đỡ phải manh hôn ép gả?”

Bùi Thanh Thù bỗng nhiên cảm thấy Thất Hoàng tử nói rất có đạo lý.

Thất Hoàng tử nhìn thấy biểu cảm của hắn thì vô cùng đắc ý nói: “Thế nào, ta làm ca ca của đệ rất có trách nhiệm đúng không? Đệ đợi xem, đệ còn nhiều chuyện phải học hỏi người ca ca là ta đây lắm.”

Bùi Thanh Thù vui lòng phục tùng mà chắp tay.

“Hơn nữa những trường hợp như hôm nay chính là tạo cơ hội cho nam nữ vừa độ tuổi để bọn họ ‘mắt đi mày lại’. Cho nên theo ta thấy trên đảo sẽ không có ranh giới nam nữ rõ ràng, mọi người có thể thoải mái một chút, không cần nghiêm túc như vậy.” Thất Hoàng tử cười hì hì nói với Bùi Thanh Thù: “Ta đặc biệt thích đảo Doanh Châu, cảm thấy không khí ở đây khác hẳn trong cung, nhưng tiếc là mới đến có một lần, hôm nay mới là lần thứ hai. Sau này có cơ hội hai chúng ta lại đến ‘thám hiểm’ được không?”

Bùi Thanh Thù xua tay nói: “Không được, hôm nay là vì có Hoàng Hậu nương nương. Ngày thường không có thánh chỉ, chúng ta cũng không thể lén lút đến…”

Thất Hoàng tử thấy hắn thành thực như thế thì bĩu môi nói: “Chán chết! Ta thấy đên càng ngày càng giống Thập nhất đệ!”

“Huynh nói bậy!” Bùi Thanh Thù đang muốn cãi lại thì nghe thấy một giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên: “Đệ đệ của ta thú vị hơn tên ngốc Thập nhất kia nhiều!”

Hai người quay đầu lại liền thấy Lệnh Nghi đang đi đến.

Bùi Thanh Thù giật mình nhìn xung quanh: “Tỷ, nơi này có rất nhiều người, sao tỷ lại đến đây?”

Lệnh Nghi có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Ta muốn tìm đệ chứ còn làm gì.”

Bùi Thanh Thù nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng thì đánh chết cũng không tin. Nếu Lệnh Nghi muốn tìm hắn thì sao lại đỏ mặt?

Ngày thường cũng chưa thấy Lệnh Nghi thẹn thùng như vậy khi ở trước mặt hắn.

Bùi Thanh Thù nghĩ Lệnh Nghi đột nhiên lại đây chắc chắn là lấy danh nghĩa tìm hắn để nhìn lén vị mỹ nam tử nào đó.

Bùi Thanh Thù còn chưa kịp tìm thấy mục tiêu của Lệnh Nghi thì nhìn thấy Phó đại thiếu gia và Phó Húc đã đi đến hành lễ với Lệnh Nghi.

Thực ra Bùi Thanh Thù gọi tiếng biểu ca có chút gượng ép, rõ ràng Lệnh Nghi và Phó gia mới là thân thích.

Nhưng rất nhanh Bùi Thanh Thù phát hiện, mối quan hệ giữa Phó đại thiếu gia và Lệnh Nghi tuyệt đối không phải đơn thuần chỉ là biểu huynh biểu muội.

Vừa nhìn thấy Lệnh Nghi thì Phó đại thiếu gia liền vứt đi gương mặt gỗ lúc nãy, cười nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Đã lâu không thấy Công chúa, không biết Công chúa có mạnh khỏe hay không?”

Nhưng mà Lệnh Nghi thìngược lại, nàng có chút không kiên nhẫn nói: “Không phải ngươi nhìn thấy rồi sao, ta khá tốt.”

Lệnh Nghi nói xong thì bày ra dáng vẻ không muốn nói nhiều nữa, cố ý đứng bên cạnh Bùi Thanh Thù để tránh đi tầm mắt của Phó đại công tử.

Bùi Thanh Thù đều cảm thấy xấu hổ thay cho Phó đại công tử, nhưng giống như Phó đại công tử hoàn toàn không phát hiện, vẫn chăm chỉ quan tâm Lệnh Nghi dạo này việc học có nhiều không, có thời gian rảnh xuất cung chơi không, sắp đổi mùa cần phải bảo trọng thân thể, ...

Lệnh Nghi chỉ ứng phó mấy câu, đôi mắt vẫn nhìn về phía ngoài, rõ ràng là đang tìm người.

Rất nhanh Bùi Thanh Thù liền phát hiện, đôi mắt Lệnh Nghi dính chặt vào một vị công tử mặc áo lam. Lệnh Nghi vừa nhìn thấy người kia thì đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời.

Quả nhiên... người mà Lệnh Nghi muốn gặp chính là Dung nhị lang.

Chỉ tiếc, Dung nhị lang là biểu ca của Tứ Hoàng tử mà không phải biểu ca của Lệnh Nghi. Nên nàng không tiện đi qua nói chuyện với Dung nhị lang mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Đợi rất lâu sau, đến tận lúc mấy người Dung nhị công tử vào nhà thì Lệnh Nghi mới lưu luyến mà rời đi, thậm chí lúc rời đi chỉ nói với Bùi Thanh Thù một câu “Đi đây”.

Đây là thái độ của người cố ý đến tìm hắn nói chuyện sao???

Bùi Thanh Thù rất muốn trợn mắt với vị tỷ tỷ trọng sắc khinh đệ của hắn một cái.

Nhưng mà đối với ánh mắt chọn người của tỷ tỷ hắn thì hắn vẫn rất tán thành.

Rốt cuộc ngay cả hắn là nam nhân đều cảm thấy tài hoa khí chất của Dung nhị công tử rất xuất chúng. Lệnh Nghi đang ở độ tuổi thiếu nữ hoài xuân nên khuynh đảo vì một người như vậy không hề kỳ quái.

Theo cái nhìn khách quan thì: Dung nhị công tử là cháu trai ruột thịt của Vinh Quý phi, là con vợ cả của Dung gia - một gia tộc lâu đời. Lệnh Nghi là Công chúa rất được sủng ái, mẫu phi lại có quan hệ rất tốt với Vinh Quý phi. Xuất thân của hai người cũng rất tương xứng.

Nhưng mà thanh thanh của Dung nhị công tử quá cao nên sợ yêu cầu cũng càng cao, mà nữ tử thích hắn lại rất nhiều. Khả năng mà Lệnh Nghi thành công gả cho ý trung nhân cũng không biết có bao nhiêu.

Nhưng mà, ngay lúc này Bùi Thanh Thù cảm thấy người cần lo lắng nhất không phải Lệnh Nghi, mà là Tứ ca của hắn.

Từ sau khi Tứ Hoàng tử nhìn thấy Tả đại cô nương thì trạng thái của hắn không thích hợp. Bình thường hắn đều thích ngâm thơ câu đối, tham khảo văn chương với người khác, nhưng lúc nãy ở trên thuyền đa số là mấy người Tả tam công tử nói chuyện, Tứ Hoàng tử gần như không có mở miệng.

Bùi Thanh Thù nhớ đến Tứ Hoàng tử đối xử với hắn rất tốt, hắn thật sự không yên lòng, cũng không có tâm trạng dạo đảo Doanh Châu mà lôi kéo Thất Hoàng tử đi về nơi của đám người Tứ Hoàng tử.

Ngày thường Thất Hoàng tử thích ở cạnh Tứ Hoàng tử nhưng lúc này lại có chút không tình nguyện: “Đệ làm gì, Tứ ca và bọn họ nói những cái đó chúng ta nghe không hiểu, chơi ở bên ngoài không tốt hơn à.”

Bùi Thanh Thù đành phải nói: “Vậy ta đi vào ngồi một chút rồi lát nữa lại đi tìm huynh.”

Bay giờ trong đầu Thất Hoàng tử chỉ có đi “mạo hiểm” nên cũng không nghe rõ Bùi Thanh Thù nói cái gì, ậm ừ hai tiếng liền chạy.

Vì thế Bùi Thanh Thù đành phải kết bạn với Phó Húc và Phó đại công tử cùng nhau vào nhà.

Mấy người vừa mới đi đến cửa, liền nghe một người cười nói: “Ngươi còn giả vờ! Chuyện của ngươi và Tả đại tiểu thư đều truyền khắp kinh thành rồi, ngươi không chịu nhận là muốn làm hại danh tiết của Tả đại cô nương à?”

Bùi Thanh Thù nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn còn tưởng là chuyện của Tứ Hoàng tử và Tả cô nương bại lộ. Nhưng nghĩ lại thì giọng nói của người kia không giống như đang hỏi tội mà giống trêu ghẹo hơn, đây là có chuyện gì?

Vào cửa thì Bùi Thanh Thù mới phát hiện, trong phòng ngoài Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử, Cửu Hoàng tử thì còn có mấy vị công tử hắn không quen. Người vừa nói chính là một vị công tử hắn không quen, vị công tử đó lại nhìn một người khác rồi nói tiếp: “Rốt cuộc thì lúc nào mới mời chúng ta uống rượu mừng, ngươi nói một câu chính xác xem nào!”

Mặc dù Bùi Thanh Thù không quen biết bọn họ nhưng nghĩ một chút liền hiểu.

Hoá ra, Tả đại cô nương sắp đính hôn với người khác, hèn gì hôm nay Tứ Hoàng tử lại vội vàng như vậy.