Trì Ái

Chương 9: Chú Lee xuyên thời gian 6

25.

Mâu thuẫn trong những ngày ba người ở chung cũng không mọc thành bụi như tôi nghĩ, đại Kha Lạc vẫn luôn biểu hiện khoan dung nhẫn nại, ở chung với kẻ nhỏ kia thì phần lớn thời gian cậu như một người anh trai, còn tận chức tận trách trong việc chăm sóc, lo bữa sáng hằng ngày cho chúng tôi.

Chẳng qua đối với chuyện ngủ vào buổi tối cậu vẫn không chịu nhượng bộ, cố ý phải nằm trên đất bên giường, tựa hồ còn lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của hai kẻ nằm trên. Mỗi đêm ba người nằm chen chúc nhau, tôi luôn giống như có thể cảm giác được không khí giằng co ngầm giữa hai bên trái phải, áp khí bốn phía quá thấp, khiến tôi cũng có chút mất ngủ.

Ban ngày lúc tôi đang ngồi trên sân thượng có chút buồn ngủ lật qua lật lại sổ tay các trường đại học, bất chợt trên người cảm giác nặng hơn, là Kha Lạc đi tới choàng cho tôi tấm chăn, lại lấy đi quyển sổ trên tay tôi, cười nói: “Không cần xem đâu, cậu ấy phải ghi danh trường đại học T.”

“Việc này cũng không nhất định.” Tôi không cho là đúng nhướng mày, “Tôi cảm thấy ở Los Angeles có vài trường đại học rất thích hợp với nhóc con ấy.”

“Nhưng cậu ấy vốn phải vào đại học T.”

Trong lòng tôi trầm xuống, đột nhiên không dám nhìn cậu, nhắm mắt cười khan nói: “Vẫn trách tôi bóp méo cuộc đời cậu chứ gì.”

“Không có.” Kha Lạc không nói lời nào, dừng một lúc lâu, khôn ngoan mang giọng trầm thấp đáp.

Không khí lập tức xấu hổ, hai người như đều không còn lời nào để nói, tôi chỉ có thể từ từ nhắm mắt giả chết. Cũng may nằm như thế một hồi thì thật sự sắp ngủ được, rồi lại bỗng nhiên cảm giác được tay cậu trên trán tôi, bàn tay thay tôi che lại ánh mặt trời chói mắt, ngón cái chậm rãi vuốt ve huyệt thái dương tôi.

“Mạc Diên, tôi không trách anh.” Nghe thanh âm Kha Lạc bên tai, tôi không tự chủ liền mở mắt, và bắt gặp gương mặt gần trong gang tấc của cậu, bắt gặp tình ý dịu dàng trong ánh mắt đen như mực ấy, “Cám ơn anh đã trở về bên cạnh tôi, cậu ấy nhìn qua rất hạnh phúc.”

Kỳ thật tôi không ở cạnh cậu cũng tự nhiên sẽ có Thư Niệm cùng cậu, nhưng tôi đáp lại tình cảm của cậu, đó cũng là thứ Thư Niệm mãi chẳng thể cho, nghĩ thế trong lòng dần bình thản và đắc ý, tôi hừ một tiếng, vừa định mở miệng, chợt nghe tiếng mở cửa của tiểu Kha Lạc.

“Lee.” Cậu nhóc chen vào giữa hai chúng tôi, cặp sách trên vai từng chút đẩy kẻ lớn kia phải lùi về sau mấy bước, “Tôi rất nhớ anh.”

Tôi nhịn không được cười nhạo, lấy tay gạt mồ hôi trên trán cậu, “Mới đi có nửa ngày mà thôi.”

“Nhưng để lại anh một mình khiến tôi lo lắng.” Nhóc con nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Không phải một mình, còn có tôi.” Đại Kha Lạc đứng một bên xen vào.

Kẻ nhỏ quay đầu, nhìn kẻ lớn một cái, “Đây chính là nguyên nhân khiến tôi lo lắng.”

Tôi chưa từng trải qua việc đối mặt với bản thân mình như vậy, thế nên cũng không biết cảm giác khi đem mình trở thành tình địch là cảm giác kỳ lạ đến mức nào, nhìn dáng vẻ hai người họ tôi cũng chỉ có thể cảm thấy dở khóc dở cười.

“Được rồi, đêm nay muốn ăn gì?” Loại này thời điểm, cũng chỉ có tôi làm dịu đi cục diện, tôi xoa đầu nhóc con hỏi.

“Đêm nay tôi nấu cơm cho anh ăn.” Cậu nhóc cười nhoài người tới, lấy lòng mà ôm lấy tôi, “Anh muốn ăn gì?”

“Không được.” Kẻ lớn đứng một bên lại mở miệng, dáng vẻ tựa như một bậc cha mẹ chuyên chế, “Vẫn cứ để tôi nấu cơm, cậu đi ôn bài vở đi, sắp thi rồi.”

Tiểu Kha Lạc vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn cậu, “Cái gì cũng muốn quản, tôi vì sao phải nghe lời anh.”

Kẻ lớn cũng chẳng thèm để ý, lập tức đứng dậy đến phòng bếp, thế là nhóc con cũng vội quăng túi sách đuổi theo, còn một bên căm giận phản đối: “Anh dựa vào cái gì mà cướp đoạt quyền lợi nấu cơm cho Lee của tôi!”

Kết quả là hai bên bếp cùng hai cái nồi đồng loạt phát huy công dụng, hai người giống như đang thi tài nấu ăn cùng nhau, đồ ăn mang ra bày đầy cả trên bàn.

“Lee, anh nếm thử món này đi.” Nhóc con đưa cho tôi một miếng thịt kho tàu, vẻ mặt chờ mong.

Tôi đương nhiên sẽ không để nhóc con thất vọng, cơ hồ thức ăn còn chưa vào miệng đã tán thưởng, “Ngon lắm, hương vị rất đậm đà.”

“Tim Mạc Diên không tốt, không thể cho nhiều muối như vậy.” Kẻ lớn lại cau mày, phụng phịu nói.

Tiểu Kha Lạc đảo mắt với cậu, tiếp tục gắp món tiếp theo cho tôi, “Món này cũng do tôi làm đó.”

“Vậy sao,” Tôi cười cười, “Nhìn qua rất ngon.”

“Món đó nhiều mỡ, không có lợi cho sức khỏe.” Kẻ lớn tiếp tục lên tiếng.

“Kha Lạc, cậu có thể đừng ngây thơ như vậy được không.” Tôi một tay gõ mặt bàn, nhịn không được nói.

Lời vừa ra, hai kẻ bên người đồng thời giật mình, một lát sau mới nghe thanh âm mang theo sợ hãi của tiểu Kha Lạc: “Lee, anh nói anh ta đúng không?”

“Đương nhiên.” Tôi vỗ vỗ đầu cậu, cậu nhóc lập tức lộ ra biểu tình đắc ý hân hoan, chồm tới hôn tôi.

Thật sự là tính trẻ con, tôi dưới đáy lòng bất đắc dĩ bật cười. Dù lớn hay nhỏ thì hai người họ đều giống như học sinh tiểu học đang tranh sự yêu thương trước mặt thầy giáo, nhưng nhìn cả hai ở trước mặt tôi lộ ra loại bộ dáng này, tôi cũng cảm thấy thỏa mãn hơn bình thường.

Tiểu Kha Lạc cao hứng phấn chấn, đại Kha Lạc lại dùng ánh mắt ủy khuất nhìn tôi, trong đôi mắt đen tựa hồ có hơi nước, có vẻ ẩn nhẫn mà đáng thương.

Nhìn dáng vẻ ấy của cậu, con tim sẽ không từ tự chủ được phát run, tôi vội duỗi tay vỗ vai cậu, khẽ khàng trấn an nói: “Cậu làm gì, cũng để tôi nếm thử xem.”

Giọng như dỗ dành trẻ nhỏ như thế cũng đã lâu lắm chưa từng xuất hiện giữa tôi và cậu, Kha Lạc từng ngày từng ngày một lấy tốc độ kinh người mà trưởng thành, sau này cậu dỗ tôi lại tương đối nhiều, quả nhiên lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều giống như có phần không quen.

Cậu đỏ mặt, không nói chuyện, chỉ yên lặng gắp vài món chay nhẹ vào chén tôi, lại giúp tôi múc chén canh.

“Cám ơn.” Tôi nhìn tường tận đôi hàng mi dài hơi rũ xuống của cậu, mỉm cười nói.

Mặt cậu càng đỏ hơn, nhìn xem tôi thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng. Trước đây kể từ khi ở chung, dáng vẻ đại Kha Lạc vẫn luôn trầm ổn chín chắn, xem ra hôm nay rốt cuộc không lạnh được nữa, lại lộ ra đuôi cừu con, thật đáng yêu mà.26.

Chẳng qua những ngày như thế càng kéo dài tôi lại càng bắt đầu trở nên bất an. Lúc trước mua viên thuốc kia thật sự là do nhất thời xúc động, sau đó đủ loại chuyện ập tới khiến tôi trở tay không kịp, hiện giờ vẫn chưa có thời gian suy ngẫm kỹ lại về sau nên làm gì.

Chuyện xuyên thời gian nghe qua đã không thể tưởng tượng, sau khi tôi và Kha Lạc bên kia biến mất rồi thì chẳng biết có người nào phát hiện hay không, làm không tốt thì không chừng có thể lớn đến mức báo cảnh sát.

Mà cuộc sống ba người ở chung bên này cũng không phải kế lâu dài, hai kẻ lớn nhỏ miễn cưỡng hòa bình, nhưng sau lưng đều quật cường như nhau, không thể trông cậy vào việc trong hai người đó có người sẽ lùi bước trước. Trên thực tế mặc dù đôi khi khó tránh khỏi việc thiên vị tiểu Kha Lạc, nhưng phân lượng của họ trong lòng tôi kỳ thật đều nặng như nhau, bỏ người nào tôi cũng sẽ luyến tiếc.

Cảm giác rất kỳ quái mà lại không được tự nhiên.

Có khi ban đêm vô cớ tỉnh lại, nghe hơi thở nặng nề hai bên trái phải, tôi sẽ chẳng kiềm được việc hoài nghi liệu đây phải chăng chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại rồi tôi sẽ phát hiện bản thân mình mặc áo ngủ, nằm trong nhà ở thành phố Thiên Tân, hết thảy đều là vào bữa tối ban đêm tôi và đại Kha Lạc cùng dùng chung rượu đỏ.

Trong lòng tôi đương nhiên luyến tiếc tiểu Kha Lạc, những ngày cùng một chỗ với cậu nhóc đã bổ khuyết rất nhiều hư không và trống rỗng mà con tim tôi đã bỏ qua, che dấu. Mỗi khi nghĩ như thế, tôi thậm chí sẽ sinh ra cảm kích với cậu nhóc.

Nhưng dù thế nào, tôi vẫn phải thả cậu nhóc trở về, tận đáy lòng cũng có nhận định như thế. Rồi sẽ có một ngày, tôi phải nhìn tiểu Kha Lạc ở trước mặt tôi từng bước một trở về cuộc sống nguyên bản của cậu.

Nghĩ như vậy bất giác cảm thấy khổ sở, tôi xoay người, vươn tay ôm nhóc con bên cạnh đang say ngủ. Cậu nhóc gần đây vì việc học mà bận rộn không thôi, về đến nhà còn phải cùng bản thân mình minh tranh ám đoạt, ngẫm lại cũng biết có bao nhiêu mệt.

Tựa hồ cảm giác được tôi ôm, tiểu Kha Lạc mơ mơ màng màng ậm ừ, thân mình co vào tôi, đầu dán vào ngực tôi, vòng tay quanh thắt lưng tôi, tầm vóc rõ ràng đã gần tiếp cận dáng người trưởng thành nhưng vẫn có vẻ nhu thuận mà phục tùng.

Cậu luôn gây cho người khác cảm giác mình là một người thông minh, lúc nhìn ai đó thì đôi mắt tựa như hạt nho đen mang theo sương sớm, ánh mắt tinh thuần vô tội như một con thú nhỏ mới sinh. Không biết Thư Niệm lúc trước đang mất hy vọng làm sao có thể nhẫn tâm nói không với một Kha Lạc như thế, có đôi khi tôi thật bội phục cậu em trai ngốc ngếch của mình.

Không biết như thế nào thϊếp ngủ, chờ đến lúc tôi tỉnh lại đã sắp giữa trưa, Kha Lạc còn nằm ở trên giường, một tay ôm tôi vào ngực cậu.

“Sao không đến trường?” Tôi cau mày đẩy cậu, âm điệu không tốt, thỉnh thoảng nếu không giở giọng trưởng bối nhóc con này sẽ không biết trời cao đất rộng.

“Mạc Diên, là tôi.” Trả lời tôi là thanh âm của đại Kha Lạc, nghe có phần tủi thân, “Cậu ấy đi học rồi, tôi mới chớp lấy cơ hội ôm anh trong chốc lát… Đã lâu chúng ta không ngủ chung một giường.”

A, quả nhiên cướp gì đó mới là tốt, tôi xoay người xem thường, lười biếng ngồi dậy mặc quần áo. Kha Lạc vẫn dính vào trên lưng tôi, mặt dán sau gáy tôi, xúc cảm mềm mại mà ấm áp.

“Đứng dậy đi.” Tôi dịch người, “Tôi muốn mặc quần áo.”

“Đừng mặc bộ áo ngủ kia…”

“Vì sao?”

Cậu không trả lời, rầu rĩ.

“Lại đùa giỡn gì đó.” Tôi cố gắng quay đầu lại, nhìn cậu cúi đầu, dáng vẻ uể oải đáng thương.

Đột nhiên trên cổ tê rần, tôi ý thức được là Kha Lạc cắn tôi, “Nhóc con làm xấu vơi anh được, còn tôi thì không được sao?”

“Thằng nhóc hư!” Tôi tất nhiên ra sức phản kích, xoay người đẩy gục cậu trên chiếc giường rộng thênh thang.

Hai người đùa giỡn ầm ĩ, súng suýt phát hỏa lại bị chuông điện thoại cắt ngang, hất tay Kha Lạc đang trên lưng ra, tôi thở hồng hộc đi nghe điện thoại, bên kia là một giọng lễ phép mà lạnh lùng: “Xin chào, xin hỏi có Kha thiếu gia ở đó không?”

Tôi vừa định nói có, lại đột nhiên ý thức được nhóc con mới là người được tìm, “Ừm cậu ấy ra ngoài rồi, có chuyện gì tôi có thể giúp nhắn lại.”

“Đêm nay Kha thị cử hành tiệc rượu từ thiện, mong hãy báo cho cậu ấy tham gia đúng giờ, cám ơn.”

Bên kia đã cúp máy hồi lâu, tôi vẫn còn thất thần.

Kha gia hàng năm đều cử hành một lần tiệc rượu từ thiện, nhưng tiệc rượu năm nay không phải đã cử hành qua sao? Không phải vào ban đêm tôi và tiểu Kha Lạc gặp nhau sao.

“Chuyện gì vậy?” Đại Kha Lạc nhoài người lại, vòng tay quanh vai tôi, cười cọ mặt trên lưng tôi từ phía sau.

“Kha Lạc, hôm nay là ngày mấy?” Dự cảm lạ lùng dần lan ra, tim cũng đập nhanh hơn.

Cậu suy nghĩ trong chốc lát mới ngượng ngùng cười, “Tôi đi xem tin tức sẽ biết.”

Trên tivi chính là tin ngắn về tiệc rượu từ thiện của nhà họ Kha, hội trường bố trí quen thuộc không ngừng ẩn hiện trước mắt tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thời gian sáng lên nơi góc màn hình.

Là ngày tôi xuyên thời gian đến đây.

27.

Không biết sửng sốt bao lâu, tôi mới cứng ngắc nhìn về phía Kha Lạc, cậu cũng mang vẻ mặt kinh ngạc mê mang nhìn tôi, trong quãng thời gian dài đối diện nhau chẳng nói gì, tôi nghĩ chúng tôi cũng đã hiểu được, thời gian đã đến.

Cây kim đồng hồ trên tường nhích từng giây từng phút một, đợi đến khi nó chạm đến thời khắc tôi đến đây – những ánh đèn nơi tiệc rượu Kha gia sáng lên, kéo màn, tiểu Kha Lạc xuyên qua đám người liếc nhìn đi vào hội trường, tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này.

“Mạc Diên,” Thanh âm Kha Lạc kéo thần trí tôi lại, “Chúng ta làm gì đây? Muốn nói cho cậu ấy biết chứ?”

Tôi ngơ ngác nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót đến nói không nên lời.

Nhóc con tối qua trước khi ngủ còn kích động nói với tôi, rằng hôm nay có trận bóng chày rất quan trọng, có lẽ là trận đấu cuối cùng trước khi tốt nghiệp của cậu, cậu đã luyện tập rất lâu, nhất định có thể lấy cúp quán quân. Rồi cậu quấn lấy tôi muốn tôi đến xem trận đấu của cậu, mà tôi lúc ấy cũng vuốt đầu cậu đồng ý hôm nay sẽ đích thân làm đồ ăn cho cậu ăn.

Tôi vẫn nhớ rõ sức nặng cậu trên người tôi, sự lo lắng ôn tồn ấy tưởng như còn đang tồn tại nơi ngực.

Tôi không dám tưởng tượng hình ảnh tiểu Kha Lạc cầm cúp quán quân vui sướиɠ chạy về nhà, rồi chỉ phát hiện căn phòng trống rỗng cùng người yêu bỏ đi chẳng lời từ biệt.

Hơn nữa từ nay về sau rốt cuộc còn không thể tìm thấy tôi.

Trước mắt giống như lại hiện ra dáng vẻ cậu cúi đầu, nói hết chuyện lúc nhỏ của cậu cho tôi nghe ——

“Tôi chờ lâu lắm, nhưng chú ấy vẫn không quay lại. Tôi rất sợ, sợ chẳng có ai đưa tôi về nhà.”

“Không được!” Tôi cau mày, hung tợn quát, mới tưởng tượng như vậy đã khiến tôi phát cuồng, gân sau đầu đập rất nhanh, tuy rằng tôi cũng không biết giờ phút này nên hận ai, có lẽ tôi nên hận bản thân mình.

“Không thể cứ như vậy mà đi!”

Kha Lạc tựa hồ bị tôi làm cho hoảng sợ, vừa định mở miệng nói gì, tôi đã chụp lấy chìa khóa xe tung cửa xông ra.

Dọc theo đường đi tất cả cứ phảng phất như mơ, tay lái không tự chủ được mà run lên, chân tôi lại dùng hết sức giẫm ga. Đại Kha Lạc ngồi cạnh tôi lo lắng quay đầu nhìn, một tay đặt trên vai tôi.

Thậm chí tôi còn chẳng nhớ rõ mình đến trường học bằng cách nào, làm sao tìm được tiểu Kha Lạc. Tôi chỉ nhớ rõ bản thân hoảng hốt ôm chầm lấy cậu, dưới sự kinh ngạc truy vấn của cậu vẫn chẳng nói được lời nào.

Cảm giác bất lực nào như có kim châm vào khắp cơ thể, cậu chân tay luống cuống mà còn cố ý cười để an ủi khiến mắt tôi cay cay, cuối cùng đại Kha Lạc đem chúng tôi lên xe và giải thích mọi việc cho cậu hiểu.

Đợi đến thời điểm tất cả đều bình tĩnh lại thì đã đến buổi chiều, mà xe cũng không biết như thế nào bị đại Kha Lạc như ma xui quỷ khiến lái đến gần hội trường nơi tổ chức tiệc rượu của Kha gia.

Rất xa tựa hồ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thử nhạc và tiếng ồn rầm rĩ bố trí hội trường, ba người trong xe vẫn lẳng lặng. Tiểu Kha Lạc vùi đầu vào ngực tôi không động đậy, đại Kha Lạc cũng ngồi nơi chỗ người lái mà im lặng mím môi miệng, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

“Mạc Diên.” Rốt cục đại Kha Lạc khụ một tiếng, nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, “Tôi… đi ra ngoài một chút.”

Tôi nhìn cậu mở cửa xe, đứng nơi bãi đất trống cách đó không xa, cậu không hút thuốc nên đút hai tay vào túi, một chân vân vê mặt đất, bóng dáng nhìn qua sao cô đơn đến lạ.

Vào thời gian cuối cùng này cậu đã để không gian lại cho tiểu Kha Lạc và tôi, phần thiện ý dịu dàng này tôi cảm kích quá đỗi.

“Nhóc con.” Tôi xoa tóc tiểu Kha Lạc, giống đang vuốt ve một vật rất dễ vỡ, sầu não cùng trìu mến kích động nơi ngực, thanh âm cũng có chút nhẹ run, “Không có gì muốn nói với tôi sao?”

“Gọi tôi Kha Lạc.” Cậu nhóc ngẩng đầu, âm điệu nghiêm túc mà kiên quyết, “Tôi là Kha Lạc, không phải người kia, là tôi.” Cậu nhìn tôi, tựa hồ đang cố gắng áp lực tâm tình, nhưng vẫn có chút nói năng lộn xộn, “Hiện tại chỉ có tôi là Kha Lạc của anh, không có người thứ hai, chỉ có tôi!”

“Tôi biết.” Một lần nữa tôi ôm cậu, mơn trớn tóc cậu, cổ cậu, lưng cậu, tựa như đang an ủi một đứa trẻ gặp ác mộng, “Tôi xin lỗi.”

Hai tay cậu vòng ra sau ghì chặt lấy thắt lưng tôi, “Lee, anh thật sự phải đi sao?”

Hốc mắt tôi nóng lên vẫn cố gắng cười, “Được rồi, ba năm nữa sẽ gặp nhau thôi, đến lúc đó cho dù cậu không nhận ra tôi, tôi nhất định cũng sẽ đuổi theo cậu.”

Tiểu Kha Lạc dùng sức gật đầu trong lòng ngực tôi, mang theo giọng mũi nói: “Cho dù tôi nhận không ra anh, anh cũng không được bỏ lại tôi.”

“Được.” Tôi đỡ lấy vai cậu, nhìn đôi mắt đen lộ hơi nước của cậu, cứ như những nhóc tì lúc chơi ước hẹn với nhau mà lặp lại rằng, “Mặc kệ cậu đối với tôi thế nào, tôi cũng không buông tay.”

“Tôi nhớ kỹ.” Cậu nâng mặt tôi, ánh mắt kiên định lại nghiêm túc, giống như sợ tôi sẽ chơi xấu bướng bỉnh không chấp nhận mà đăm đăm nhìn tôi trong chốc lát, rồi hàng mi thật dài lại rũ xuống, tay cậu nắm lấy vạt áo tôi:

“Lee, tôi không muốn đi yêu người khác.”

Tôi không nói, chỉ xoa đầu cậu.

Đây là việc phải xảy ra, cho dù chúng tôi giờ phút này đã yêu nhau, cậu vẫn phải rời khỏi tôi đi yêu thương người khác, chúng tôi vẫn phải đi con đường vòng nhấp nhô mới có thể gặp nhau lần nữa.

Tựa hồ nếu không phải như vậy, tôi sẽ không phải là tôi, Kha Lạc sẽ không phải Kha Lạc, tình yêu của chúng tôi sẽ không phải tình yêu hai người đã từng có.

Nhưng chỉ cần cuối cùng có thể trải qua biết bao sóng gió để gặp lại nhau lần nữa, những gì phía trước sẽ chẳng nghĩa lý gì.

Nơi hội trường xa xa có tiếng âm nhạc truyền ra, tiểu Kha Lạc run lên, hai tay ghì chặt tay tôi, kinh hoảng bật người dậy.

“Có lẽ đã đến lúc phải đi.” Tôi nhìn cậu.

Trời dần tối, tiếng ve sầu đầu hạ khe khẽ kêu, gió cũng bắt đầu mang vị lạnh mà ướŧ áŧ.

Tôi cảm thấy cơ thể dần nhẹ đi, đầu óc mơ màng, tựa như nửa mê nửa tỉnh.

“Lee…” Đôi mắt cậu đỏ lên, nghẹn ngào, ngón tay vẫn không buông ra, giống đang giãy giụa lần cuối.

Tôi cười vỗ vỗ cậu, “Nhóc con, lần sau gặp lại cũng đừng dễ khóc như vậy.”

Cậu cũng cố gắng nhếch môi, như muốn cười một cái, rồi nước mắt lại tuôn trào.

Chúng tôi ra khỏi xe, đại Kha Lạc một mình đứng ngoài lập tức xoay người, tiểu Kha Lạc ngẩng đầu nhìn lên, đi tới.

“Anh.” Cậu nhóc nhìn bản thể lớn của mình, kiềm chế lại giọng mũi đã khàn đặc, “Phải đối xử tốt với Lee, bằng không…”

Bằng không thì sao, cậu giống như nói không được, đại Kha Lạc giơ tay lên đặt trên vai cậu nhóc, dùng sức nắm chặt, “Tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy.”

Tiểu Kha Lạc đứng trong chốc lát, ai cũng không nói chuyện, có lẽ cậu không muốn đi, lại tìm không được cớ, ngay cả tôi muốn giữ cậu lại cũng chẳng tìm được lý do nào.

“Tôi đi đây.” Cậu xoay người, trên mặt là biểu tình mờ mịt.

“Đi đi.” Tôi chỉ nâng mặt lên, nhìn cậu cúi đầu chậm rãi bước về phía trước.

Nơi này cũng không quá xa tiệc tiệc rượu chốn hội trường, từ đây có thể thấy ngọn đèn nơi đó đã gần như toàn bộ sáng lên, từng chiếc xe một nhập vào, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt ấy càng làm tăng thêm vẻ thê lương nơi đây.

Tôi lấy thuốc ra châm, mới vừa rít vài hơi đã thấy tiểu Kha Lạc dừng bước.

Cậu đứng nơi hội trường, xoay người, đưa lưng về phía ánh đèn sáng rực rỡ, không thấy rõ biểu tình trên mặt.

Chính là tôi bất chợt cảm thấy cậu có vẻ cô đơn lạc lõng quá, giống như một mỉnh lẻ loi đứng nơi cánh đồng hoang vu.

“Ba năm sau gặp lại!” Tôi hô to về phía cậu, tay phải cầm thuốc huơ cao.

Tôi nghĩ cậu nhất định sẽ chẳng thấy đâu, rốt cuộc tôi chẳng thể kiềm được mà chảy nước mắt.

Cậu nhìn tôi trong chốc lát, rốt cuộc quay đầu lại, sải bước nhanh hơn chạy về phía hội trường.

“Mẹ nó.” Tôi không để ý hình tượng vứt thuốc đi, dùng sức giẫm lên, ra sức hít mũi, hung tợn mà nức nở nói: “Ai nói tôi không đủ rộng lượng, tôi đã tự tay đưa cậu đi yêu thương Thư Niệm.”

Kha Lạc ở sau lưng ôm lấy tôi, đặt trán trên vai tôi.

Hai người đều không nói, chỉ là dần dần, tôi cảm giác được sự ẩm thấp nơi đầu vai.

28.

“Chú Lục… Là như thế này, cháu và Mạc Diên ra nước ngoài nghỉ phép, quên nói cho mọi người biết, nào ngờ tín hiệu bên đó kém như vậy… Dạ vâng, cháu xin lỗi, để chú và chú Thần phải lo lắng…”

Kha Lạc vẫn còn trong phòng khách liên tục giải thích qua điện thoại, tôi dựa vào giường nơi phòng ngủ xem tivi, đổi hết kênh này đến kênh khác nhưng luôn cảm thấy buồn bã ỉu xìu.

Từ khi trở về, Kha Lạc liền vội vàng giải thích khắp nơi nguyên nhân mấy ngày nay chúng tôi biến mất, đương nhiên với bản lĩnh nói dối của cậu thì làm chuyện này thật sự là quá khó khăn, nên trên cơ bản, là tôi dạy cho cậu, rồi cậu lấy những lời đó đi giải thích cho người khác nghe.

“Mạc Diên.” Chờ cậu rốt cuộc trở về, tôi đã sắp ngủ, “Mệt à?” Cậu chạm vào mặt tôi, lại cúi người hôn trán tôi, “Buổi chiều tôi phải qua nhà chú Lục, anh hãy nghỉ ngơi đi.”

“Đối phó được không?”

Đi theo Lục Phong chịu đòn nhận tội, mới nghĩ thôi đã cảm thấy lạnh cả người.

“Đương nhiên.” Cậu như bất mãn khi bị tôi khinh thường năng lực, cau mày ấn tôi vào chăn, “Cứ giao cho tôi là tốt rồi, anh hãy ngủ ngon vào, cơm chiều tôi trở về làm.”

Tôi nghe tiếng cậu rời đi, nằm trong chăn đến nửa ngày vẫn chẳng buồn ngủ.

Mỗi lần nhớ tới những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua, nhớ tới tiểu Kha Lạc, tim bất giác sẽ đập nhanh hơn, những buồn bã tưởng đã mất lại như cảnh tượng trong mơ càng khắc sâu.

Thi thoảng, tôi sẽ đăm đăm nhìn Kha Lạc mà ngẩn người, thầm nghĩ họ rốt cuộc là một người hay hai, tôi thế có tính là đã yêu người khác ngoài Kha Lạc hay không.

Suy nghĩ nhiều thì đầu đau, tôi bèn đơn giản rời khỏi giường, đi tới đi lui trong phòng nhằm phân tán sự chú ý của bản thân.

Trên người mặc áo ngủ Kha Lạc mới mua hôm qua, áo ngủ đôi, bộ của Kha Lạc trước khi ra khỏi cửa đã được cậu đặt trên ngăn tủ. Tôi chăm chú nhìn bộ đồ giống hệt thế, lại chẳng khống chế được mà ngẩn người.

Sửng sốt trong chốc lát bất chợt nhớ ra điều gì, tôi trở lại phòng ngủ, khom người nhìn dưới giường.

Phải mất đến nửa ngày mới kéo được chiếc hộp sắt dưới gầm giường ra, tôi không ngờ được nó thật sự sẽ ở nơi đó. Kỳ thật nó chỉ là một chiếc hộp đựng kẹo hết sức bình thường, nắp đậy màu tím sẫm đã lõm xuống, thế mà nó vẫn được cất giấu như món bảo bối.

Tôi từng thấy nó ở nơi của tiểu Kha Lạc.

Do dự nhìn nắp đậy trong chốc lát, tôi quyết định mở ra. Xem trộm đồ đạc riêng tư của người khác rất không tốt, nhưng tựa hồ có loại cảm giác kỳ lạ nào dẫn đường khiến tôi nhất định phải làm như vậy.

Chiếc hộp này thoạt nhìn qua cứ như Kha Lạc đã lâu lắm không hề chạm qua, có lẽ cậu đã quên sự tồn tại của nó. Trên hộp là một lớp tro bụi thật dày, tôi vô cùng cẩn thận lau sạch, ‘cạch’ một tiếng mở ra nắp hộp đã có phần rỉ sét.

Bên trong chứa đủ loại đồ, có giấy chứng nhận được thưởng do tham gia chơi bóng rổ, có ảnh chụp chung cùng một đám trẻ nhỏ trước cửa cô nhi viện, còn có một chiếc đồng hồ HelloKitty màu trắng. Tôi lướt qua, ánh mắt dừng lại trên một phong thư.

Phong thư dán kín đặt phía dưới cùng, nơi dán lại có hai trái tim dùng bút bi vẽ thành.

Hình như là thư tình, tôi nhìn hồi lâu cũng chẳng đoán ra đó là gì, thế là đơn giản mở niêm phong, rút thứ bên trong ra.

Hóa ra là ảnh chụp.

Hai người trong ảnh mặc áo ngủ sọc đen trắng giống nhau như đúc, nằm chau đầu vào nhau, dáng vẻ ngốc nghếch hệt như hai tên tù vượt ngục.

Một người là tôi, một người là tiểu Kha Lạc.

Nắng chiều chiếu vào, tôi ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ giơ ảnh chụp lên, trong đầu hiện hình ảnh tiểu Kha Lạc khi ấy đưa lưng về phía tinh, hình ảnh cậu nhóc giấu ảnh vào trong hộp như đang cất đi một kho báu.

Ngay sau đó, tất cả hình ảnh khi cùng một chỗ với tiểu Kha Lạc dần ập tới, dáng cậu cười, dáng tức giận, dáng làm nũng, dáng nhíu mày, dáng đôi mắt đỏ lên chịu đựng uất ức… Tất cả, tất của của cậu, từng chút từng chút một chậm rãi giao vào gương mặt đại Kha Lạc.

Tôi nghĩ đến câu nói cậu bật ra trước khi chia tay:

Lee, tôi là Kha Lạc duy nhất của anh, chỉ mỗi mình tôi…

Kha Lạc duy nhất của tôi, tôi từng hoài nghi cậu, ghen ghét tình yêu cậu dành cho người khác, ép buộc chính mình bỏ cậu. Hóa ra không chỉ có cậu quên, mà ngay cả tôi cũng quên sạch hết. Cậu hóa ra chính là Kha Lạc duy nhất của tôi, là Kha Lạc đã cùng tôi yêu nhau khi câu chuyện bắt đầu.

Dọn dẹp đồ đạc xong, tôi một lần nữa đậy nắp hộp cất nó lại dưới gầm giường, thậm chí còn lấy một ít đất trong chậu hoa rải lên phía trên, cố gắng làm sao cho nhìn không ra dấu vết có người từng động vào.

Sau đó cầm điện thoại, gọi cho Kha Lạc.

“Mạc Diên?” Giọng cậu dịu dàng quá, “Tôi trở về liền, tối nay anh muốn ăn gì, hay là ra ngoài ăn?”

“Về nhà đi, tôi nấu cho cậu.”

“Cái gì?” Cậu cứ như nghe chuyện hoang đường.

Tôi cười, “Tôi đã hứa sẽ làm đồ ăn cho cậu, đêm nay bù lại.”

Tuy rằng chậm mất ba năm, chỉ mong chúng tôi có thể dần bù đắp lại tất cả.

Hoàn