Mỹ Kiều Thê Của Ta

Chương 8

Trong phòng hội nghị tại khu thương mai cao cấp.

“Tập đoàn thần thoại bỏ lương cao ra mướn các ngươi, vậy mà các ngươi chỉ có làm ra loại kế hoạch không có nội dung thực tế? Trong vòng một tuần nữa giao bản mới cho ta, tan họp.” Nhóm viên chức mấy ngày nay luôn cẩn thận dè dặt, chỉ sợ có chút sai sót sẽ trở thành vật hi sinh, tâm tình tổng tài gần đây không tốt a.

Trở lại văn phòng, Duẫn Hạo lập tứ đi đến hướng quầy bar, lấy ra một ly rượu, Hữu Thiên cũng đi theo Duẫn Hạo.

“Ai, mọi người đều nhìn ra tổng tài của chúng ta gần đây nóng trong người nga, để ta đoán thử xem là tại sao đi?” Hữu Thiên ra vẻ tự hỏi, “Ân ân ân, là vì tiểu kiều thê của ngươi đúng không?”

Đúng vậy. Từ sau đêm hôm đó, Tại Trung liền trốn tránh Duẫn Hạo, có vài lần Duẫn Hạo thử chủ động muốn tìm Tại Trung nói chuyện, Tại Trung đều cố ý lẩn tránh. Duẫn Hạo không phải dạng người kiên nhẫn, vài lần thất bại hắn cũng không để ý đến Tại Trung nữa, hai người chiến tranh lạnh.

“Không phải chỉ vô tình gặp được Anna thôi sao, làm gì mà tức giận như vậy? Ta đã giải thích với y, không ngờ Tại Trung lòng dạ lại hẹp hòi như vậy.” Duẫn Hạo cảm thấy Tại Trung cố tình gây sự.

“Này không phải là lòng dạ hẹp hòi nga, y sinh khí chứng tỏ y để ý đến ngươi, không phải sao? Y hy vọng ngươi trong lòng chỉ có một mình y a! Chẳng lẽ ngươi hy vọng y nhìn ngươi cùng nữ nhân khác một chỗ mà không hề có cảm giác, cứ thờ ơ sao?” Hữu Thiên ngẫm nghĩ, người yêu nhau sẽ làm IQ họ giảm thấp xuống, “Vẫn là tìm Tại Trung nói chuyện đã.” Tổng tài tâm tình không tốt, bao nhiêu nhiều chịu tai ương đây!

Uống cạn ly rượu, Duẫn Hạo cảm thấy thoải mái không ít.



Trinh gia.

“Di? Tại Trung đâu?” Trịnh mụ mụ thấy Duẫn Hạo một mình về nhà, cảm thấy kỳ lạ.

“Y không phải ở nhà sao?”

“Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ của Tại Trung a, ngươi không cùng Tại Trung đi bái tế sao?”

“Không có ai nói cho ta biết.” Duẫn Hạo trong lòng một trận sốt ruột.

“Ta nghĩ rằng Tại Trung sẽ nói với ngươi chứ, không tốt, hiện tại đã trễ thế này Tại Trung còn chưa về, có thể hay không gặp chuyện không may a?” Trịnh mụ mụ thật lo lắng cho Tại Trung.

Duẫn Hạo chạy nhanh gọi điện thoại, Tại sao không bắt máy.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân không mang theo điện thoại ra ngoài.” Người làm quét dọn trong phòng Tại Trung phát hiện thiếu phu nhân không mang theo điện thoại.

“Mẹ, ngươi có biết mộ cha mẹ Tại Trung ở đâu không?” Duẫn Hạo tin nhất định sẽ tìm được Tại Trung.

“Biết, ta và ngươi cùng đi.”

“Không, mẹ, ta sẽ tìm được Tại Trung, mẹ ở lại trong nhà chờ đi. Nếu Tại Trung về thì gọi điện thoại cho ta ngay.”

“Được rồi.” Trịnh mụ mụ lo lắng nhìn bóng dáng con mình đi.

Kim Tài Trung, em dám xảy ra việc gì, em chết chắc với anh. Duẫn Hạo nắm chắc tay lái, tăng tốc về phía mộ địa.



Tại Trung đứng trước bia mộ cha mẹ mình.

Đêm đã khuya, mộ địa xung quanh không một bóng người, Tại Trung một mình ngồi trước mộ phần của cha mẹ, y không hề sợ hãi, ngược lại cảm thấy an tâm hơn. Bởi vì chỉ có trước mặt cha mẹ y không cần che dấu bản thân,

có thể thống thống khoái khoái khóc một hồi, điều gì cũng có thể nói với cha mẹ. Ngày giỗ hàng năm Tại Trung đều như vậy, vẫn ở lại đến giữa khuya mới chịu rời đi.

Bằng tốc độ nhanh nhất đi vào mộ, Duẫn Hạo chạy nhanh đến chỗ người quản lý, hỏi xem vị trí của mộ cha mẹ Tại Trung ở chỗ nào sau đó liền chạy vội đi.

Hai phần mộ nối liền nhau, Duẫn Hạo rốt cuộc thấy được thân thể gầy yếu ngồi trước mộ phần ấy, chạy nhanh đem người ngồi dưới đất kéo lên, hung hăng ôm vào lòng.

Tại Trung bị thình lình ôm làm cho sợ hãi, nhưng rất nhanh liền ngưng giãy dụa, Tại Trung ngửi được mùi hương quen thuộc, đó là mùi hương của Duẫn Hạo.

“Sao lại không mang theo di động? Sao em lại một mình đến bái tế cha mẹ? Sao trễ vậy còn không chịu về nhà?” Duẫn Hạo gắt gao ôm Tại Trung, tựa như muốn đem y hòa tan vào thân thể hắn.

Tại Trung còn đang kinh ngạc, y không nghĩ tới Duẫn Hạo sẽ đến đây tìm y. “Em nghĩ một mình đến đây nói chuyện với cha mẹ nên không mang theo di động, anh bề bộn công việc như vậy, em không muốn làm phiền anh.”

“Em có biết anh lo lắng cho em nhiều lắm không, cha mẹ em cũng là cha mẹ của anh, chẳng lẽ anh không nên đến gặp họ sao?” Nhìn thấy Tại Trung hảo hảo, Duẫn Hạo nguôi giận một chút.

“Thật xin lỗi.”

Duẫn Hạo không buông Tại Trung ra. “Anh không cần em giải thích, anh không chỉ nói qua một lần, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ thay em chia sẻ nhưng em lại luôn quên.”

Mỗi lần nghe Duẫn Hạo nói như vậy, Tại Trung đều thật cảm động nhưng y cũng không quên bữa cơm trong nhà hàng kia đã xảy ra chuyện gì.

Đọc hiểu tâm tư của Tại Trung, Duẫn Hạo đối mặt với bia mộ của cha mẹ Tại Trung, cúi người làm một cái đại lễ. “Ba ba mụ mụ, con là Trịnh Duẫn Hạo, cũng chính là vị hôn phu của Tại Trung. Thật có lỗi, thẳng đến hôm nay con mới đến chào hỏi cha mẹ. Ngay lúc này, con hướng cha mẹ cam đoan, con sẽ lo lắng cho Tại Trung cả đời, vĩnh viễn yêu thương y, quý trọng y, con sẽ mang hạnh phúc đến cho y.”

Tại Trung nhìn Duẫn Hạo không dám tin, y không ngờ Duẫn Hạo sẽ nói vậy với cha mẹ.

Duẫn Hạo nắm tay Tại Trung, thâm tình nhìn y: “Tại Trung a, anh yêu em! Vĩnh viễn không ly khai anh được không?”

“Hảo!” Nhào vào trong lòng Duẫn Hạo, Tại Trung gắt gao ôm thắt lưng Duẫn Hạo, cảm thấy thật hạnh phúc.

Rốt cuộc về đến nhà.

“Anh kéo em tới phòng anh làm gì/” Tại Trung khó hiểu.

Khóa lại cửa phòng, Duẫn Hạo đem Tại Trung áp vào cửa dùng bản thân giữ chặt Tại Trung, lấy cánh tay ôm lấy cả người y. “Em hôm nay hại anh lo lắng như vậy, nghĩ rằng không bồi thường cho anh sao?”

Bồi thường? Bồi thường cái gì a? Tại Trung nghĩ.

Lần trước vì em anh nhịn, lần nãy cũng không dễ dàng buông tha cho em đâu. Duẫn Hạo nghĩ.

Duẫn Hạo chỉ chỉ môi mình.

Tại Trung cắn cắn môi, hạ quyết tâm đưa lên cặp môi thơm của mình, ngốc hôn Duẫn Hạo, còn vươn cái lưỡi liếʍ liếʍ môi Duẫn Hạo.

Đối với hành động của bảo bối, Duẫn Hạo rất vui sướиɠ, nhanh chóng cướp lấy quyền chủ động, linh loạt đưa lưỡi vào trong, mυ'ŧ khắp nơi trong khoang miệng. Trong khi hôn, Duẫn Hạo đã áp Tại Trung xuống giường lớn.

“Bảo bối, mang em hoàn toàn giao cho anh được không? Ta muốn em.” Duẫn Hạo thanh âm đã trở nên khàn khàn nhưng hắn vẫn hy vọng Tại Trung cam tâm tình nguyện.

Nhìn người nam nhân này, một chuỗi hình ảnh từ lúc quen biết Duẫn Hạo đến bây giờ hiện lên rõ ràng, Tại Trung biết tâm mình sớm bị nam nhân này chiếm giữ.

Tại Trung gật đầu.

Thấy được câu trả lời vừa lòng, Duẫn Hạo cũng khẩn cấp. Hắn một bên hôn sâu, một bên cởi đi quần áo của Tại Trung. Chỉ chốc lát sau, Tại Trung đã trần như nhộng, nhìn thân hình thiên sứ của Tại Trung, Duẫn Hạo thật sự cảm thấy sắp điên rồi, vì thế dần hôn xuống, Duẫn Hạo dừng lại trước ngực ngay quả tròn ngon miệng kia, dùng đầu lưỡi vẽ vòng tròn, không ngừng hấp.

“Ân ân… Duẫn a… Hạo, không cần cắn, hảo ngứa, a…” Vẻ mặt mê loại, tiếng rêи ɾỉ say lòng người.

Di? Sao mình lại trần truông, Duẫn Hạo lại ăn mặc chỉnh tề như vậy? Bất mãn đô khởi miệng.

Thấy được biểu tình của mỹ nhân, Duẫn Hạo dừng động tác: “Bảo bối, làm sao vậy?”

“Anh… quần áo của anh.” Thanh âm rất nhẹ, cũng đủ làm cho thân mình kề sát đối phương nghe rõ ràng.

“Bảo bối cởi giúp anh?” Bảo bối của hắn sao lại đáng yêu như vậy a!

Tại Trung có chút run run cởi bỏ tây trang cùng áo sơ mi của Duẫn Hạo, dáng người cường tráng của Duẫn Hạo lộ ra, Tại Trung có thể nghe thấy âm thành nuốt nước miếng của mình.

“Vừa lòng với dáng người của ông xã của em không?”

Tại Trung thẹn thùng xoay đầu sang một bên.

Hai người rốt cuộc thẳng thắn thành khẩn, Duẫn Hạo tay càng không ngừng du di khắp nơi trên thân thể trắng nõn bóng loáng, đi đến phần eo mảnh khảnh, nhéo một chút. “A!”

Duẫn Hạo chậm rãi đưa tay xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve chung quanh vùng cúc huyệt, Trịnh Duẫn Hạo lấy chai KY trên đầu giường, bôi lên khắp nơi quanh tiểu huyệt phấn hồng, cảm giác lạnh lẽo làm Tại Trung run run.

“Bảo bối, đừng sợ, em sẽ thích.”

Duẫn Hạo đem một ngón tay chậm rãi xâm nhập, dị vật đột nhập, Tại Trung toàn bộ thân thể đột nhiên cứng ngắt. “Không cần, không cần, Duẫn Hạo, đau quá……”

Tại Trung là lần đầu tiên, đau là khó tránh khỏi, hơn nữa hiện tại tên đã lên dây, Duẫn Hạo không thể không phát. Duẫn Hạo tận lực hạ nhẹ động tác trở nên mềm mại một chút, sau đó đưa ngón thứ hai vào, giúp huyệt khẩu Tại Trung giãn ra. Cảm nhận được cơ thể Tại Trung thả lỏng một ít, Duẫn Hạo rút ngón tay ra, đem du͙© vọиɠ của mình thẳng tiến vào trong dũng đạo.

“A a a! Duẫn, đau quá, anh…… đi ra ngoài.” Của Duẫn Hạo thật lớn là cho Tại Trung khó có thể thích ứng, đau đớn mãnh liệt làm cho Tại Trung hét rầm lên.

Duẫn Hạo hôn môi y, một bàn tay xoa nắn cái mông vừa tròn vừa trắng, hy vọng có thể giúp Tại Trung thả lỏng. Bên trong Tại Trung ấm áp làm cho Duẫn Hạo phát điên, nếu không sợ làm Tại Trung bị thương, Duẫn Hạo đã sớm không để ý, hung hăng yêu y.

Cảm giác được thân thể Tại Trung không còn cứng như trước nữa, Duẫn Hạo bắt động luật động thong thả.

“Duẫn a, Duẫn… Ừ ân… A a.” Cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có, cảm giác ma sát đến tê dại, như có dòng điện chạy quanh thân.

Tiết tấu của Duẫn Hạo nhanh hơn, một lần rồi một lần va chạm vào sâu bên trong Tại Trung, Tại Trung nhịn không được uốn cong lưng, làm cho Duẫn Hạo càng tiến sâu hơn vào bên trong mình.

Một trận gầm nhẹ, Duẫn Hạo đem tinh hoa đưa vào trong cơ thể Tại Trung.

Cao trào qua đi, Tại Trung xụi lơ trên giường, Duẫn Hạo ôm y vào lòng: “Bảo bối, em đã hoàn toàn thuộc về anh rồi, anh yêu em.”