Edit: Tịnh Hảo
Hẻm Kiều Hoa đã có hương vị của Tết đến, ngày 28 tháng Chạp đã bắt đầu tiến hành, có những trận pháo nổ vang. Đứa trẻ bảy tám tuổi mặc quần áo mới tinh đùa giỡn trong ngõ nhỏ, có từng nhà treo đầy l*иg đèn màu đỏ, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, quăng xuống dưới chân người đi tới, làm cho người ta muốn mắng một trận, nhưng vẫn muốn trêu đùa, bỏ chạy trước khi người lớn kêu la, cười đùa lập tức giải tán.
Buổi sáng, Phương Huỳnh đến tận hẻm Tây tìm Tưởng Tây Trì, đúng lúc gặp mấy đứa bé, ra kế hoạch châm pháo ném vào chậu hoa để thử uy lực. Có lẽ là do sự xuất hiện của Phương Huỳnh, “hoạt động” liền dừng lại— làm cho đám trẻ đều đã quên mất sự tồn tại của người đứng đầu— một nam sinh đầu vỏ dưa nhìn thấy cô đi tới, giơ tay ném pháo vừa mới được châm ngòi qua bên chân cô.
Chiêu này dùng để hù dọa nữ sinh lần nào cũng được. Tiểu quỷ đầu dưa ung dung chuẩn bị xem kịch, đã thấy mắt của Phương Huỳnh không chớp, nâng chân lên đá qua, pháo kia còn chưa có cháy đã tắt mất.
Tiểu quỷ đầu dưa trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị Phương Huỳnh giam giữ, lật cổ tay lại, bật lửa nắm chặt trong tay, kể cả hai hộp pháo vẫn còn đầy, đã vào trong tay của Phương Huỳnh.
“Dũng cảm nhỉ, dám hù dọa chị Phương.” Phương Huỳnh nhíu mày, bắt lấy cái nón trên đầu tiểu quỷ đầu dưa, vứt pháo còn chưa đốt vào trong.
Tiểu quỷ sợ tới mức tè ra quần, lắc đầu chân nhảy dựng lên, muốn lấy đồ trong mũ ra, “Mau! Mau giúp tớ với! Sắp nổ rồi! Oa! Sắp nổ rồi!”
Phương Huỳnh cười ha ha, quay đầu vừa nhìn, không biết khi nào Tưởng Tây Trì đã đến cửa.
Cô ném vật đó vào trong tay đứa bé bên cạnh, hai tay đặt vào trong túi áo, đi đến trước mặt Tưởng Tây Trì, nhón chân lên, lại vững vàng đứng lại, cười nói: “A Trì.”
Mấy ngày nay, Phương Huỳnh đều chạy qua nơi này của Tưởng Tây Trì, Dưới sự dụ dỗ và đe dọa của anh, cô phá lệ, thời gian nghỉ đông chỉ còn lại phân nửa, nửa thì làm bài nửa thì sao chép, bài tập nghỉ đông đã làm được bảy tám phần rồi.
Mấy ngày trôi qua, Ngô Ứng Dung đã thay đổi cách nhìn về Phương Huỳnh. Từ trước đến nay chỉ biết cô là người hỗn láo, tiếp xúc rồi mới phát hiện, cô cũng không khác gì những đứa con gái bình thường, chẳng những không khác mà còn hiểu chuyện hơn, còn biết nhìn mặt người khác mà đoán ý người. Cô giúp nhặt rau, hay là vào phòng bếp phụ việc. Hỏi cô cái gì, đều lễ phép nói rõ ngọn ngành, nhưng chỉ riêng việc nói bóng nói gió về chuyện nhà của cô, thì cô luôn cười rồi cho qua.
Phương Huỳnh vào nhà, Ngô Ứng Dung đang ướp cải bắp vào trong một cái hủ - bình nước chua trong mùa đông, chỉ cần qua một đêm, cải bắp ướp muối sẽ rất ngon, nhẹ nhàng khoan khoái vừa miệng.
“Bà ngoại Ngô.”
Ngô Ứng Dung đáp một tiếng, cười tủm tỉm hỏi: “Bài tập còn lại bao nhiêu?”
“Không nhiều ạ.” Phương Huỳnh nhìn về phía Tưởng Tây Trì, “Đúng không?”
“Vậy hôm nay làm nhanh một chút, một hơi làm xong, ăn Tết thoải mái.”
Đến chạng vạng, trừ mấy bài làm văn, nhìn chung bài tập ngữ văn của Phương Huỳnh đã hoàn thành xong, cô duỗi cái lưng mỏi, đứng lên, nằm bò lên bàn kiểm tra tiến độ của Tưởng Tây Trì, “Cậu làm xong toán học rồi à?”
“Ừ.”
“Cho tớ chép phần còn lại đi.”
Tưởng Tây Trì lại vươn cánh tay che quyển tập lại, “Cầm ngữ văn đến đổi.”
Phương Huỳnh kinh ngạc, “Cậu muốn chép của tớ sao?” Cô nhìn Tưởng Tây Trì, giống như cảm thấy không thể tin nổi, “Cậu đứng thứ hai toàn khối, còn chép bài của tớ?”
Tưởng Tây Trì mở cuốn bài tập toán học kẹp dưới khủy tay ra, trực tiếp cầm bài tập ngữ văn của cô qua, đổi qua.
Phương Huỳnh cười run rẩy cả người, cười hồi lâu, mới hỏi: “A Trì... Có phải tớ làm hư cậu rồi không?”
“Tớ vốn không nghĩ cậu tốt đến vậy.” Tưởng Tây Trì ném một cuốn vở trống đến trước mặt cô, “Cậu chịu trách nhiệm viết văn.”
“Cậu!”
“Cậu viết nháp, tớ sẽ sao chép một bên!”
“Tớ sẽ đi báo cậu với Dương Văn Cử!”
Tưởng Tây Trì nhìn cô, trong mắt cũng không tự chủ được có ý cười, “Thầy Dương sẽ tin cậu sao?”
… Học sinh ba tốt sao chép bài văn của cô, nghe qua là không thể tin được.
Phương Huỳnh nhìn anh, “... Có phải cậu đang tính kế tớ không?”
“Sao lại tính kế cậu?”
Phương Huỳnh chống lại ánh mắt của anh, theo bản năng cúi đầu, né tránh đi, gãi đầu, “Tớ phải trở về nấu cơm rồi.”
“Ừ.” Tưởng Tây Trì đứng lên thu dọn bàn.
“Ngày mai là giao thừa, tớ sẽ không qua đây, tớ chúc cậu năm mới vui vẻ trước.”
Cô cúi đầu, thu dọn đồ đạc và bút viết vào trong hộp. Tóc phảng phất không biết lúc nào lại dài ra quá nhiều sắp đến bả vai.
Chợt, Tưởng Tây Trì mới ý thức được mình nhìn cô chằm chằm đến ngẩn người, lấy lại tinh thần, nhanh chóng sắp xếp sách vở ngay ngắn.
Ngô Ứng Dung đi ra từ phòng bếp tiễn cô, “Tiểu Phương, có phải trong nhà chỉ còn cháu và mẹ cháu không?”
“Dạ, Phương... Cha cháu về quê rồi ạ.”
“Là như vậy à. “ Ngô Ứng Dung xoa xoa tay, “Bà có bàn bạc với ông ngoại Nguyễn, nói nếu không thì ngày mai cháu và mẹ cháu qua nhà chúng ta ăn tết nhé? Người nhiều, cũng náo nhiệt chút.”
Phương Huỳnh không biết lời này là lời nói khách sáo, hay là lời mời thật lòng, theo bản năng quay đầu nhìn Tưởng Tây Trì.
Tưởng Tây Trì gật đầu, cũng nói: “Đến đây đi.”
Phương Huỳnh nghĩ nghĩ, cúi đầu cười nói: “Bà ngoại Ngô, cám ơn ý tốt của bà, cháu không nên làm phiền bà nữa ạ…”
“Không phiền, ba người hay năm người cũng là ăn tết, người nhiều mới có hương vị của Tết.”
Phương Huỳnh cười, lại cảm ơn từ chối khéo lần nữa.
Trời sắp tối rồi, đèn l*иg màu đỏ trong hẻm nhỏ đều phát sáng lên, gần gần xa xa, thời tiết ấm áp, gió đêm được ánh đèn chiếu lên cũng dịu đi vài phần.
Tới cửa, Phương Huỳnh bảo Tưởng Tây Trì dừng bước, nhưng mà anh nhất định phải tiễn cô qua đầu cầu.
“Năm sau cậu phải thăm người thân à?”
“Phải đi đến nhà cậu họ hàng xa ăn bữa cơm.”
Phương Huỳnh quay đầu nhìn anh, “Người thân bên cha cậu đâu?”
Tưởng Tây Trì trầm mặc, hồi lâu mới nói một tiếng “ừm” không rõ, lại hỏi tình hình của cô.
“Tớ không có thân thích gì có thể đi.” Phương Huỳnh bĩu môi, “Mười năm trước ông bà tớ đã mất rồi. Tớ không biết ông ngoại của tớ là ai, bà ngoại của tớ chưa kết hôn đã sinh mẹ tớ ra, sinh xong thì bỏ chạy, nghe nói phải đi đến phương Bắc, tìm một người nông dân trung thực kết hôn… Mẹ tớ được ông cậu— ông cậu tớ nuôi lớn… Mẹ tớ không biết đọc sách, vì không muốn bà mợ khinh thường, còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã đi làm công…”
Giọng nói của cô không mang theo chút tình cảm gì, nói mấy câu đã nói xong hết tình hình trong nhà.
Trong lòng của Tưởng Tây Trì có chút nghẹn.
“Cậu đừng thương hại tớ.” Lúc này Phương Huỳnh lại phá mất ý nghĩ của anh, “Tớ thấy phiền nhất chính là đối phó với thân thích bạn bè gì đó. Cậu không cảm thấy thế à? Hát cho cậu một bài, để cậu thuộc bài “Ánh trăng sáng trước giường”, biểu diễn cho cậu xem chút tài nghệ…” Cô cười một tiếng, “Thiên tài như cậu, lúc còn nhỏ chắc bị người thân yêu cầu phải học thuộc chín bảng cửu chương nhỉ?”
Tưởng Tây Trì cùng cười theo một cái.
“Người lớn chính là như vậy...” Phương Huỳnh đi trên đường cũng không yên, muốn đá cái gì đó, một cục đá văng ra ngoài, vừa đi trên đường vừa đá viên đá, phát ra âm thanh lanh lảnh, “... Cho tới bây giờ không xem trẻ nhỏ là người, mà biến tụi nó thành món đồ chơi mặc họ sắp xếp."
Giao thừa, Phương Huỳnh dậy thật sớm.
Sáng sớm tiếng pháo nổ đã vang lên không ngừng, hôm nay thời tiết cũng tốt, sương trên sông đã tan hết, một tia sáng hiện ra giữa trời.
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà. Phương Huỳnh mở nửa cánh cửa, nhấc bếp lò ra chính giữa phòng khách, sau khi nấu miến, thịt viên, cải trắng, tàu hũ ky xong thì vớt ra để vào nồi nhỏ.
Nồi lẩu thế này, chính là bữa cơm đoàn viên.
Buổi chiều, Đinh Vũ Liên đột nhiên có ý nghĩ muốn đan một chiếc áo lên cho cô. Đang Tết nên cửa hàng đóng cửa, không có chỗ nào để mua len.
Phương Huỳnh lục tung, tìm ra vài áo lên cũ mà ngày trước từng mặc. Gỡ từng sợi lên của ba chiếc áo len cũ.
Muốn đan chiếc áo lên mới, Đinh Vũ Liên đếm một lần, tăng thêm mấy móc đan, lại đếm, lại tăng... Cuối cùng ngây ngốc hìn Phương Huỳnh, duỗi tay về phía cô.
Phương Huỳnh đi qua, nắm lấy tay bà, “Mẹ, làm sao vậy?”
“Bé con...” Hốc mắt Đinh Vũ Liên ướŧ áŧ, “... Mới nháy mắt thôi, con đã lớn như vậy rồi.”
Phương Huỳnh không nói chuyện, không biết làm thế nào đứng yên.
“Năm mới là 14 tuổi rồi, sắp thành cô gái lớn...”
“Mẹ.” Phương Huỳnh cười, giọng nói hơi khàn, “Đan lan nhé? Con cũng muốn học, mẹ dạy con có được không ạ?”
Đương nhiên Phương Huỳnh không phải người giỏi đan len, đan được vai móc thì rớt mấy móc, cuối cùng cũng lười chẳng muốn làm, ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, kế bên Đinh Vũ Liên, xem que đan móc trong tay bà hướng lên rồi hướng xuống, thoáng chốc đã đan được một đoạn ngắn.
Mặt trời chiếu vào, đầu gối vào cánh tay, cánh tay ôm đầu gối, được mặt trời chiếu vào cảm thấy ấm áp.
Ăn cơm tối xong, Phương Huỳnh, Phương Huỳnh đề nghị ra ngoài đi dạo, Đinh Vũ Liên vẫn không muốn.
Phương Huỳnh không miễn cưỡng, đã rửa mặt, kéo một cái hộp bằng sắt đã khóa lại từ trong ngăn tủ tuốt bên trong, mở khóa, lấy máy ghi âm và băng nhạc mà mình đã tiết kiệm tiền rất lâu mới mua được, trèo lên giường, ngồi kế bên Đinh Vũ Liên, bật nhạc Châu Kiệt Luân cho bà nghe.
Cô ngâm nga theo: “... Anh nắm lấy tay em, đi qua ngọn đồi ngập tràn kẹo mạch nha, hương thơm quyến rũ, gò má em ửng hồng...”
Bờ bên kia sông, tiếng pháo nổ sắp phủ hết mọi âm thanh trong tiết mục cuối năm trên TV. Nguyễn Học Văn uống mấy cốc rượu, hơi say, chờ dọn bàn, ngồi trên ghế sofa làm bằng gỗ, ngồi nói chuyện về mấy cây cỏ, mấy con chim mà ông thích với Tưởng Tây Trì đang ngồi uống trà.
Nói đến vui vẻ, không nhịn được đem kính viễn vọng bảo bối ra khoe với Tưởng Tây Trì, “Đây thật sự là một món đồ tốt, tiền nào của nấy! Ông mang ra ngoài ngắm chim, ngay cả trên thân chim có mấy sợi lông cũng nhìn thấy rất rõ...”
Ông kê mắt vào nhìn, nheo con mắt còn lại, bỗng nhiên hoảng hốt đứng dậy: “Tây Trì! Tây Trì? Sao lại không thấy rõ! Không phải kính viễn vọng này hỏng rồi chứ?!”
Tưởng Tây Trì nhận lấy, nhìn một lát, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Ông quên mở nắp rồi...” Anh lấy nắp ra, thuận thế giơ lên nhìn thoáng qua phía bờ sông bên kia.
Động tác này hoàn toàn vô ý thức. Trong kính viễn vọng, một hình dáng chợt hiện ra.
Anh thẫn thờ, từ từ quay trở về, nhất thời hoảng hốt——
Bờ bên kia sông, trong nhà Phương Huỳnh, cửa sổ phòng ngủ phía tây mở ra.
Phương Huỳnh đưa lưng về phía cửa sổ, ôm chặt, che chở Đinh Vũ Liên trong ngực.
Mặt Phương Chí Cường đỏ bừng, trên trán nổi lên gân xanh, khí thế mạnh mẽ lộ ra, một tay nắm chặt tóc Phương Huỳnh, một tay vung nắm đấm, đánh lên bả vai gầy yếu của cô...
Pháo hoa bên ngoài đột nhiên nổ vang, chiếu sáng cả dòng sông.
Tưởng Tây Trì cả kinh lui về sau một bước, suýt chút nữa quăng kính viễn vọng trong tay.
Nhà nhà sum vầy, đèn đuốc rực rỡ.
Nhưng cách một dòng sông, có một địa ngục trần gian.
Tưởng Tây Trì trả kính viễn vọng cho ông ngoại, chạy ra ngoài.
“A Trì —— đang năm mới, con đi đâu vậy?!”
Tim trong l*иg ngực đập kịch liệt, sắp bật ra khỏi cổ họng.
Thì ra là như vậy, quả nhiên là như thế.
Nguyễn Học Văn cũng đuổi theo, kêu tên anh ở phía sau.
Nhưng anh không nghe thấy gì cả, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Anh phải đi cứu cô!