Buổi tối Ước Hàn tỉnh lại, nghĩ muốn đi uống nước, đi đến phòng khách, đột nhiên phát hiện một luồng sáng.
Bởi vì cận thị, đến gần chút nhìn nhìn......
“A a... Hảo bổng... Hảo thích!”
Shit! Là phim tìиɧ ɖu͙© hồi chiều vừa xem! Như thế nào không chú ý mở rồi quên tắt liền đi ngủ?!
Đột nhiên cảm thấy không thích hợp, phát hiện tiểu ba đang ngồi lui ở sô pha chăm chú nhìn không chớp mắt.
Không biết vì cái gì tức giận Ước Hàn đột nhiên mở đèn, cả phòng khách sáng hẳn lên. “Con?!” Có chút ngoài ý muốn tiểu ba quay đầu nhìn nhìn Ước Hàn.
Hơn nữa phía trước tay y vẫn đặt ở lão nhị của chính mình ra sức chà xát a chà xát.
“Tiểu ba, ngươi nửa đêm đang làm gì hả?!”
“Này phim gì đó thật hảo xem a! Ngươi xem cái kia nữ nhân kia meo meo lớn như vậy! Hơn nữa nam nhân kia hảo dài a! Này nếu ở thôn của ta, xác định vững chắc có thể sinh đại béo tiểu tử!” Trên đùi y thậm chí còn lưu lại một chút chất lỏng, dạt dào nói: “Hơn nữa sờ sờ thật thư thái đến kỳ lạ nga.”
Tiểu ba......
Ước Hàn có chút chịu không nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn này, đột nhiên kéo Hồ Hải, nâng y lên vác trên vai của mình, hướng phòng ngủ đi tới.
“Hồ?” Hồ Hải có chút không rõ, một phen bị quăng ở trên giường, Hồ Hải có chút nhãn mạo kim tinh
[đầu quay ngàn sao], có lẽ là vừa rồi tại y ngồi vuốt lão nhị chắc cùng Hồ cũng chút quan hệ.
“Tiểu ba, ngươi sợ hãi sao?”
“Cái gì?” Hồ Hải có chút không rõ, sờ sờ mặt Ước Hàn, đột nhiên chú ý tới quần của hắn, có điểm hơi nhô lên thì phải.
“Tiểu ba, ta nơi này thật khó chịu, giúp ta.” Ước Hàn lôi kéo tay Hồ Hải đặt trên đủng quần của mình.
Lão nhị thô to, nóng cứng đặt trong tay Hồ Hải, bất chấp Hồ Hải nói cái gì, cởi bỏ dây lưng áo ngủ lộ ra qυầи ɭóŧ của mình, Ước Hàn liền nắm bàn tay nho nhỏ của y vói vào trong.
Bàn tay nho nhỏ xoa nắn đại lão nhị của Ước Hàn, cả khuôn mặt của y đều thẳng tắp đỏ ửng, phòng không có mở đèn, chỉ có ngọn đèn nhỏ ánh sáng le lói đặt ở đầu giường, y cảm giác được cái vật này tựa hồ như một cái chày gỗ giặt quần áo, có điều thật nóng a! Hơn nữa bởi vì cao thấp xoa nắn mà trở nên có chút hồng hồng.
Tạm dừng một chút cũng có thể cảm giác được mạch máu đang khuếch trương cùng co rút tạo ra nhịp đập đều đều thật mãnh liệt.
Kìm lòng không đậu nhìn thoáng qua Ước Hàn, cho tới bây giờ y chưa hề nhìn thấy qua hắn lại có biểu tình thoải mái đến như thế, có chút mặt đỏ tới gần nhìn chằm chằm hắn.
“Hồ... Thoải mái sao?” Thật giống với tình cảnh vừa rồi ở trong TV a, chẳng qua bây giờ là mình và Hồ sắm vai thành nhân vật chính trong đó thôi.
Người Âu Châu trong lúc đang hoan ái, tựa hồ bởi vì là chủng tộc có tính lãng mạn, bọn họ đều thích hôn môi còn hơn chân chính là làʍ t̠ìиɦ, bọn họ cần hôn môi để biểu hiện tình cảm của mình với đối phương, để đối phương có thể từng chút một cảm nhận ngọn lửa trong tim mình, cho nên, Ước Hàn cũng như thế, hắn hôn môi Hồ Hải thật sâu, thật sâu.
“Ngô...... Hồ...” Hồ Hải có chút không biết làm sao. Chính mình cũng hiểu được đặc biệt thoải mái, nhưng là hắn không dám nói, sợ nói ra rồi sẽ làm cho ai đó càng tức giận thôi.
Trước kia chính mình hỏi rất nhiều vấn đề, đều bị Ước Hàn trừng mắt nhìn, có điểm hơi sợ hãi nga...
Con bộ dạng hảo cao lớn, không biết vì cái gì làm phụ thân có cảm giác tồn tại một chút áp bách, y rất muốn làm một phụ thân tôn nghiêm, chính là có đôi khi Ước Hàn đặc biệt ôn nhu, làm y có cảm giác đặc biệt thoải mái.
“Hư... Nhanh lên...” Hắn kêu gọi Hồ Hải gia tốc, bởi vì hắn đã có cảm giác muốn lên tới đỉnh cao trào rồi, đột nhiên ôm chặt Hồ Hải, đầu chôn ở bờ vai của y, thở hổn hển.“Tiểu ba...”
Lão nhị hảo to kia tựa hồ trở nên càng thô hơn nữa, làm cho Hồ Hải có chút hâm mộ,
có chút khát vọng.
Đột nhiên tuột quần của Ước Hàn xuống, nhìn trong tay cái thứ “thần bí” đó, có chút tức giận há mồm cắn một ngụm.
[0__0]
Đột nhiên nghe thấy Ước Hàn rống lên một tiếng, cảm giác một cỗ nhiệt lưu nhảy vào trong miệng, còn có một chút mùi tanh tanh cũng theo đó tràn vào.[là máu sao??]
“Ngươi muốn phế ta sao? Ngươi dám cắn ta!”
“Ta là cha ngươi, ta muốn làm thì làm thôi!” Hồ Hải có điểm sinh khí, còn có điểm sợ hãi, thế cho nên khóe miệng lộ ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà vẫn cố chấp không nuốt nó xuống.
Ước Hàn đau lòng đem Hồ Hải kéo qua hôn hôn, hôn cả những tϊиɧ ɖϊ©h͙ phơi bày trên mặt y.
“Tiểu ba, ngươi nơi này có chút cứng a?”Tay hắn vòng quanh vo vo đầu nhũ của Hồ Hải, khoảng cách của hai người chỉ có thể dùng thân cây bút máy để hình dung. Khoảng cách đủ để Ước Hàn có thể hôn môi Hồ Hải.
Hôn môi thanh âm đặc biệt lớn, làm cho Hồ Hải không biết vì cái gì đặc biệt ngượng ngùng tay đặt hờ trên ngực Ước Hàn, lại có vẻ xem nhẹ Ước Hàn, mặc cho hắn tiến công.
“Hồ... Ta nghĩ ngủ, ta nghĩ nướ© ŧıểυ nướ© ŧıểυ...” Hồ Hải có điểm sợ hãi, nhưng là cũng không biết phải cự tuyệt hắn như thế nào. Y cảm giác được hạ thể của mình có một cổ xúc động bao quanh nó, nhưng là bây giờ vẫn chưa lên tới đỉnh, vẫn loanh quanh cao thấp, thật khó chịu a.
“Tiểu ba......” Ước Hàn hôn trụ đầu nhũ của y, dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ liếʍ, mặt lưỡi có chút thô ráp liếʍ láp chà đạp làm hai cái vật nho nhỏ màu đỏ có chút cương lên.“Ngươi đã làm gì a, ai cho ngươi cắn ta, ngươi như thế nào có thể cắn con của ngươi?! Ngươi là ba ba hư.”
Nước bọt trong suốt theo cử động miệng của hắn từ trên đầu nhũ chảy xuống tới hạ phúc, đầu lưỡi thuận theo đó chuyển tới vùng rốn của y tuần tra chung quanh.
“Không... Từ bỏ.” Hồ Hải giãy dụa, cũng không cẩn thận giãy dụa làm rơi dây lưng áo ngủ rộng thừng thình của y.
Đem Hồ Hải hướng đẩy lên trên, làm cho miệng mình tiếp xúc với rừng rậm hắc ám của y.
“Đừng... Đừng cắn ta! Ba ba sai lầm rồi!” Hồ Hải thật sự cảm thấy có chút là lạ, cảm giác miệng Ước Hàn làm cho chính mình sinh bệnh, tê liệt, đầu óc quay mòng mòng, thân thể không thể động đậy, mặc cho hắn tùy tiện xử trí.
Chân bởi vì Ước Hàn vùi đầu vào nơi khó nói đó, mà không tự chủ được càng mở rộng ra, theo động tác liếʍ lộng của hắn, mà vặn vẹo mông.
Tổng cảm thấy phòng ốc ở đây cùng với trong thôn giống nhau, cách âm hiệu quả không tốt lắm, Hồ Hải cầm lấy gối đầu bên người, đặt trên miệng mình cán chặt, ngăn cản thanh âm yếu ớt của mình phát ra, cảm giác được “nướ© ŧıểυ” của chính mình vì cái lưỡi điêu luyện kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ phần đỉnh mà chuẩn bị xuất ra.
“A... A nướ© ŧıểυ... A nướ© ŧıểυ...” Cắn gối đầu mơ hồ không rõ mình đang nói cái gì, Hồ Hải thật sự nhịn không được bắn ra.
Chất lỏng màu trắng, chậm rãi theo đỉnh của lão nhị, chảy xuống dưới, bị cúc hoa thần bí phía dưới đang không ngừng co rút vì cao trào kia hấp thu từng chút một từng chút một.
Ước Hàn nhổ một ít nước bọt vào tay, nương theo nước bọt của chính mình hai ngón tay thuận lợi đi vào cúc huyệt. Mà chính mình nằm ở bên cạnh Hồ Hải, làm cho y đưa lưng về phía chính mình, như vậy chính mình có thể dang rộng cánh tay ôm chặt tiểu ba đáng yêu vào lòng.
[hòng không cho y thoát ==”]
“Hồ...... Hồ...” Tiểu ba muốn xoay người lại nhìn xem Ước Hàn, lại thật sự không có một chút khí lực, bởi vì rất thoải mái mà tinh thần có chút bay bổng, Hồ Hải cầm lấy gối đầu thở hổn hển.
Hồ Hải có điểm không rõ đây là đang làm cái gì, có phải hay không giống với cái đêm trước kia không cẩn thận nhìn thấy trong thôn hai vợ chồng kia đang làm a?!
Nhưng là vì sao phụ tử cũng có thể làm? Tuy rằng không phải là phụ tử ruột thịt, nhưng là cái loại cảm giác tim đập thình thịch như thế này là sao?
Hồ Hải không hiểu, chân bị nâng lên, cửa huyệt nhờ có tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước bọt bôi trơn mà càng ngày càng nới lỏng ra.
Ước Hàn không thể chờ đợi được nữa, đại qυყ đầυ đặt ngay cửa huyệt chầm chậm đi vào.
Vật lớn trong người cùng với các ngón tay không đồng dạng với nhau, một cảm giác phong phú kì lạ đánh thẳng lên đầu Hồ Hải, não bộ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho cả thân thể y không ngừng run rẩy.
“Đau không? Tiểu ba?” Sờ sờ khuôn mặt hồng nhuận của Hồ Hải, Ước Hàn có chút lo lắng nhìn y, vật lớn của người Âu Châu không phải người Á Châu nào cũng có khả năng thích ứng, cho nên hắn thực lo lắng sẽ làm đau y.
Nhưng là nhiệt độ vách tường bên trong cùng vật lớn của mình cương cứng ma xát làm cho hắn có chút không khống chế được.
Nhẹ nhàng lui đi ra, lại ngay lập tức đâm vào. Mỗi một lần đều làm cho Hồ Hải khống chế không được rêи ɾỉ thật to.
Mỗi lần đâm vào, Ước Hàn cũng chậm chậm tiến vào sâu hơn một chút, đợi cho vật lớn của mình hoàn toàn bị cúc huyệt nuốt trọn, Ước Hàn mở miệng thở hổn hển, loại tình huống này hắn vẫn là lần đầu tiên trải qua, quả nhiên hiểu được nam nhân trong lúc đó vì cái gì đều cuồng nhiệt theo đuổi tình ái.
“Hồ... Đau...”
[ giờ mới thấy đau a=3=]
Ước Hàn không hề động làm cho Hồ Hải có chút thừa nhận không được vật lớn như vậy lại có thể tiến vào cái lỗ phía dưới của mình.
Nhưng mà cũng bởi vì lão nhị của Ước Hàn lớn, làm cho hắn càng dễ dàng đυ.ng tới tuyến tiền liệt của Hồ Hải, vách tường nho nhỏ nổi lên, làm cho thần kinh Hồ Hải bởi vì cảm giác lấp đầy mà muốn nổ tung, mà cũng vừa vặn làm cho đỉnh nhọn lão nhị Ước Hàn chạm tới điểm kɧoáı ©ảʍ yếu ớt sâu trong cơ thể y, cũng làm cho Ước Hàn cảm nhận được cái gì là khó có thể giải quyết kɧoáı ©ảʍ.
Cái này thật cứng lại cong cong nóng nóng a.
Hồ Hải run run tay nghĩ muốn ngăn cản Ước Hàn, làm cho hắn rời khỏi cơ thể mình, thời điểm tay đυ.ng đến chỗ kết hợp, y lại không biết mình nên nói gì và nên làm cái gì bây giờ.
Vì cái gì sáp nhập nơi này a... Có thể hay không hoài đứa nhỏ a... Không đúng, nữ mới hoài đứa nhỏ nga!
[=]] ]
Xoay xoay thân thể, vươn tay muốn Ước Hàn kéo mình lên, Ước Hàn cẩn thận đem
tiểu ba của mình kéo lên hai tay nâng cái mông, hôn đôi môi nhỏ nhắn của y.
Hồ Hải có chút thỏa mãn hưởng thụ, có điểm sợ hãi muốn dùng chân chống đỡ thân thể, nhưng vẫn không có một chút khí lực. Toàn thân mềm nhũn.
Y đành phải miễn cưỡng dựa vào Ước Hàn, lại không tự chủ được nuốt nuốt nước bọt lưu đầy trong miệng.
Chờ chậm rãi thích ứng với vật lớn thô to của hắn, Ước Hàn nâng mông Hồ Hải lên, chậm rãi cao thấp cử động, làm cho Hồ Hải cảm nhận rõ ràng từng đợt tiến công vào trong cơ thể mình hưng phấn đến cỡ nào.
Nhưng là lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác kí©ɧ ŧìиɧ đến như vậy, Ước Hàn cũng vô pháp khắc chế mà tốc độ càng ngày càng nhanh.
“Tiểu ba... Biết nơi đó vì cái gì mà thoải mái không?” Ước Hàn cố ý đỉnh mạnh đến tuyến tiền liệt đang nổi lên của y, căn bản không tính buông ra.
“Không... Buông ra... Nhanh lên...” Hồ Hải bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến muốn điên rồi, cái chuyện tình cao hứng như vậy lại bị đứa con của mình cao thấp trêu ghẹo, hừ Hồ hảo xấu!
“Thoải mái sao? Ngươi không nói ta không buông nga.” Ước Hàn vẫn như cũ đùa cợt với tiểu ba đáng yêu của mình, tuy rằng hắn cũng thực hưng phấn, thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng là loại cảm giác này hắn cũng muốn truyền sang cho tiểu ba.
Hồ Hải khóc hoa cả mắt, con của y rất xấu rồi, cái loại sự tình xấu hổ thế này lại bắt người khác nói ra…ô làm sao a.
[cũng biết xấu hổ a]
Nhưng là chính mình tựa hồ cũng không sinh khí, không ngừng bị đánh sâu vào, làm cho thắt lưng của y có chút chịu không nổi, làm cho thân thể y mệt mỏi quá, toàn thân đều mềm nhũn.
Không biết chính mình cùng Ước Hàn dây dưa được bao lâu, hô hấp chậm rãi ồ ồ
tựa hồ như đang ngừng lại.
Nhìn tiểu ba bởi vì cao trào mà mê man đi qua, Ước Hàn đem lão nhị chính mình cũng vì cao trào mà mềm nhuyễn từ trong cơ thể Hồ Hải rút ra, nhìn tơ máu cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỗn hợp cũng theo cử động của hắn mà chảy ra, đau lòng bước vào trong phòng tắm lấy một cái khăn âm ấm lau sạch toàn thân tiểu ba.
.