Sau khi bác sĩ đi rồi, hai anh em liền vây quanh thiếu niên, ánh mắt thiếu niên vẫn như trước không có tiêu cự, không có phản ứng gì.
"Tiểu Hi," ý thức được tinh thần thiếu niên có chút vấn đề, Hiên Viên Bạc ôm lấy thiếu niên, nhẹ giọng gọi tên thiếu niên, "Tiểu Hi..."
Thiếu niên luôn bị gọi là tạp chủng, tao hóa, nhiều năm như vậy cậu đã quên mất tên mình trước kia.
Hiên Viên Bạc bưng chén cháo người ta vừa đem tới lên, thiếu niên bị thương tràng vị, bác sĩ nói không thể ăn đồ mặn, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.
Thổi thổi muỗng cháo ấm ấm một chút rồi đưa đến bên môi thiếu niên, thế nhưng thiếu niên vẫn không há miệng.
"Tiểu Hi, ngoan, ăn chút cháo nha?" Hiên Viên Bạc ôn nhu nói.
Hồi lâu vẫn không thấy thiếu niên phản ứng, Hiên Viên Mộ đoạt lấy chén cháo, húp một ngụm hàm ở trong miệng, rồi nắm lấy cằm thiếu niên, môi chạm môi mớm cháo cho thiếu niên.
Cháo trắng mềm dẻo từ trong miệng Hiên Viên Mộ rót vào miệng thiếu niên, cái lưỡi linh hoạt khẽ chạm cánh môi khép chặt của thiếu niên, tách hai cánh môi làm cho thiếu niên nuốt cháo trắng xuống.
Hầu kết nhỏ nhắn hơi trượt xuống, thiếu niên đột nhiên trừng lớn hai mắt, giãy khỏi tay Hiên Viên Mộ, cúi người nằm sấp bên mép giường, tiếng ho khan nôn mửa tê tâm liệt phế vang lên.
Thời gian dài không có ăn uống gì nên trong bụng thiếu niên căn bản trống rỗng, nôn ra đều là dịch dạ dày và dịch mật.
Hiên Viên Bạc vỗ nhẹ lưng thiếu niên, Hiên Viên Mộ lại nhấn nút cấp cứu.
Bác sĩ rất nhanh đã chạy đến, đơn giản xem xét tình huống của thiếu niên.
"Ngày mai tôi sẽ kiểm tra dạ dày lần nữa." Bác sĩ nói, khi kéo cửa bước ra ngoài, bác sĩ do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng đề nghị, "Tôi nghĩ hai người nên tìm bác sĩ tâm lý xem cho cậu ấy một chút."
Lần thứ hai kiểm tra dạ dày cũng không khác gì lần kiểm tra đầu tiên, nhưng thiếu niên vẫn như trước không ăn cơm được. Bất đắc dĩ bác sĩ đành phải cho thiếu niên cắm ống truyền dinh dưỡng, đem thức ăn lỏng cùng dịch dinh dưỡng trực tiếp tiêm vào người thiếu niên.
Vô số bác sĩ tâm lí ưu tú sau khi xem qua tình trạng của thiếu niên, đều cho ra một kết luận ── thiếu niên chỉ có phản ứng với đau đớn. Chỉ có ở cực hạn đau đớn cùng khi cao trào, thiếu niên mới đối với mọi người xung quanh có phản ứng.
Bởi vì cánh tay thiếu niên từng bị trật khớp, nên để tránh trong quá trình dạy dỗ bởi vì giãy giụa mà bị trật khớp lần nữa, hai tay thiếu niên bị trói ra sau lưng; bởi vì cơ quan sinh dục của thiếu niên bị thương, nên để tránh trường hợp thiếu niên thường xuyên xuất tinh, đành phải dùng dụng cụ điều giáo niệu đạo khống chế số lần thiếu niên xuất tinh.
Thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ trên mặt đất, sung sướиɠ tiếp nhận điều giáo, mà hai vị điều giáo gia này quay chung quanh bên người thiếu niên, thận trọng khống chế độ mạnh yếu, cố gắng không làm tổn thương thiếu niên mà vẫn đem lại kɧoáı ©ảʍ cực hạn cho thiếu niên.
Thiếu niên đắm chìm trong thế giới sắc dục, quỳ trên mặt đất chính là quốc vương, nô ɭệ của cậu đứng ở hai bên. Nô ɭệ hiến dâng quốc vương sự đau đớn, cung phụng khát vọng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của quốc vương, mang quốc vương lên đến đỉnh cực lạc cao nhất. Đến nỗi nô ɭệ phải dâng lên thương tiếc, áy náy cùng tình yêu, nhưng những thứ này, quốc vương căn bản không thèm để ý.