Hương Dạ Thảo

Chương 7-1: Thế này có gọi là hẹn hò không? (1)

"Bích Thủy Hồ nước xanh biêng biếc

Dương liễu ven hồ soi tóc nghiêng nghiêng

Thục Sơn in bóng kiêu hùng

Thủy cầm gọi bạn sum vầy từng đôi"

Giữa nắng hè yên ả, một con thuyền nhỏ lững lờ trôi vọng lại đôi câu hát. Tiếng hát thanh thúy trong vắt như pha lê lôi léo bầy thủy điểu ngẩn ngơ lội phía sau thuyền. Thuyền cắm sào giữa hồ, dây câu quăng vội, cá đến từng bầy. Khách vẫn còn nhàn nhã chưa vội giật câu, chỉ xoắn tay áo hớp một ngụm rượu rồi quăng lưới. Lưới vàng óng ánh nắng mai, tung cánh lên trời như muốn gồm thâu vũ trụ, lúc hạ xuống chỉ nắm được một góc nhỏ con con. Xa xa trông thấy, chẳng khác nào cảnh thái bình trong một bức tranh thủy mặc.

Đột nhiên, nữ tử trên thuyền ngừng hát, ôm cánh tay nam tử nhảy cẩng lên mừng rỡ. Tiếng cười của nàng giòn tan, tà áo phất phơ tung bay như ngàn cánh bướm dập dìu.

– Hào ca, huynh giỏi quá đi! Chỉ một lưới đã tóm được một bầy vịt, ha ha ha!

– Khụ… khụ..- Nhìn mấy sinh vật béo múp đang giãy giụa trong lưới, Lý Giang Thành lầm rầm khấn nguyện, ta đây không cố ý bắt các ngươi, có về đòi mạng thì nhớ kỹ người đứng cạnh ta ấy. Tất cả cũng là kế hoạch của nàng ta nha!

Mấy bé vịt này cũng thật ngây thơ, cá bơi theo mồi câu, chúng đuổi theo cá, anh tung lưới bắt chúng. Haiz, đúng là tội lỗi, tội lỗi! Anh ai oán nhìn đầu sỏ tội ác đang thích thú hả hê lại nhìn đôi mắt long lanh của lũ vịt, thở dài một cái rồi nói:

– Ta nói này, Như Như, chúng ta giữ lại một con thôi. Số còn lại thả cho chúng tự do, để giữ gìn cảnh quan có được không?

– Á! Ta không muốn!- Đỗ Quân Như lắc đầu nguầy nguậy rồi giật lấy cái lưới trong tay anh ôm khư khư- Ta muốn ăn vịt quay, vịt tiềm, vịt nấu chao, vịt hầm măng cơ!!!

Khóe môi Lý Giang Thành giật giật, mồ hôi túa ra ướt lưng anh. Anh lại hỏi:

– Nhưng… giữa chốn khỉ ho cò gáy này, ngươi nấu bằng cách nào?

– Hi hi,- nàng chớp chớp đôi mắt phượng nhìn anh, vừa huých huých cùi chỏ vào hông anh và cười gian- Hào ca ngoan, ta biết ăn nhưng nào có biết nấu, huynh làm ơn nấu nha? Nha?

– Cái gì?- Anh trợn mắt, kiên quyết từ chối tức thì- Ta cũng không biết!

– Chậc!- Nàng đột nhiên nắm bàn tay anh giơ lên săm soi rồi nói- Đừng hòng giấu ta! Ta vừa nhìn là biết Hào ca là cao thủ nấu ăn rồi!

– Cái gì?- Tiếp tục nhảy dựng.

Đỗ Quân Như mím môi cố nhịn cười. Trêu chọc anh thật quá sức thú vị đi! Nàng bày ra bộ mặt ủy ủy khuất khuất, nói như thì thầm nhưng đủ cho anh nghe:

– Người ta là liễu yếu đào tơ, mẫu thân mất sớm nào có được ai dạy nấu ăn…

Lý Giang Thành nghẹn ngào nhìn trời xanh, thở dài thườn thượt. Quả nhiên dù nàng đã đổi y phục nhưng bề ngoài là thục nữ mà bên trong vẫn yêu nghiệt như thế.

Hồi tưởng lại một canh giờ trước.

Lý Giang Thành anh nhìn nàng vén rèm bước khỏi cửa tiệm nữ phục với dáng vẻ e thẹn, ngượng ngùng mà khóe môi bất giác nhếch lên, lòng có một tia hoan hỉ.

– Ta… ta có khó coi không?- Nàng trộm liếc anh, hỏi.

– Cũng được!- Anh lập tức khôi phục gương mặt lạnh rồi nói tiếp- Thế này trông mới dễ coi, nữ thì nên ăn mặc sao cho ra dáng nữ chứ!

– Thật à?- Gương mặt e thẹn chớp mắt lặn mất tăm không thấy bóng và được thay bằng gương mặt cười tươi hớn hở, nàng chộp lấy cánh tay anh lắc lắc- Thế có nghĩa là huynh thích đúng không? Đúng không?

Anh nhìn dáng vẻ hoạt bát, linh động của nàng mà lắc đầu cười khổ. Cô nhóc này mười mấy tuổi mà sao trẻ con thế nhỉ? Cô nhóc có thật là người thời này không? Nghĩa muội Dạ Thảo đối với anh còn ba phần e dè mà nàng thì… Nàng vô tư như thể thân thiết với anh lắm vậy! Nàng không sợ điều tiếng, không sợ bị lợi dụng, không sợ anh nổi máu tà da^ʍ sao? Haiz, thôi đành vậy, cứ coi như số anh xúi quẩy “ách giữa đàng tự mang vào cổ”, ba hôm này cố gắng làm bảo mẫu tích chút công đức cho con cháu đi!

– Thế… ngươi đã nghĩ được nơi muốn đi chưa?- Anh ướm lời- Có muốn ta đưa đến “kinh thành tứ tuyệt” không?

– Kinh… kinh thành tứ tuyệt?- Đỗ Quân Như tròn mắt ngạc nhiên.

Anh khẽ nhếch môi cười. Đúng thật là nàng đến từ một nơi xa xôi. Vì rằng, khắp vương quốc này có ai không biết kinh thành tứ tuyệt chứ!

– Thứ nhất là chèo thuyền câu cá ở Bích Thủy hồ, thứ hai là ngắm mặt trời mọc trên đỉnh Thục Sơn, thứ ba là uống rượu Đông Mai trong rừng Nhã Trúc, thứ tư là thưởng thức ba mươi sáu món điểm tâm của Thanh Tâm Trà Thất. Ngươi có đừng nghe qua chưa?

– Oa!- đôi mắt nàng long lanh, lấp lánh như sao, nuốt nước bọt ừng ực rồi lần thứ n nhào tới ôm cánh tay anh, phấn khích nói- Ta muốn đi hết! Ta muốn đi hết! Chúng ta đi thôi! Đi thôi!

– Được!- Thời gian là vàng bạc, anh cũng chẳng còn phản cảm trước hành động quá khích của nàng nữa chỉ nhếch môi cười, nói- Vậy thì, chúng ta bắt đầu từ Bích Thủy hồ!

Và vì lý do đó, lúc này đây Lý Giang Thành đứng nhìn mấy chú vịt trời đáng thương mà lắc đầu cảm khái: vịt đại ca, ta sai rồi, huynh chết sớm đầu thai sớm, để ta tiễn huynh lên đường một đoạn đi!

—-

Đoạn, anh xoắn tay áo, xoa xoa bàn tay rồi nhắm mắt mặc niệm ba giây chuẩn bị làm nhiệm vụ cao cả. Đáng tiếc, chủy thủ sáng ngời vừa hạ xuống nửa đường thì từ đàng xa đã vọng lại một tiếng kêu thảm thiết:

– Công tử a! Thỉnh ngài thủ hạ lưu tình, đao hạ lưu điểu aaaaa!!!

Một người mặc quân phục chạy ào tới với mồ hôi đầm đìa ướt đẫm trán. Hắn thở hổn hển chụp lấy cánh tay anh, nói không kịp thở:

– Phù… may… may quá… May mà cứu kịp… Điểu này… tuyệt không thể… không thể gϊếŧ….

– Tên kia!- Đỗ Quân Như nhanh như chớp lia quạt ngọc vào yết hầu hắn, nghiến răng nói- Trời đánh còn tránh bữa ăn huống chi là ngươi! Nếu không muốn chết thì mau biến!

Dĩ nhiên, Lý Giang Thành anh một thân dán đầy thẻ người tốt, thấy chuyện bất bình là ra tay nghĩa hiệp, anh gạt phắt quạt của nàng, nhíu mày nói:

– Ngươi nghe người ta nói hết không được sao? Người ta cũng vì công vụ mà thôi! Ngươi có biết nhận tiền của nhà nước cực khổ thế nào không hả?!

Hừ, anh là vương gia, là người lãnh lương cao nhất mà còn thấy ít huống chi tên lính này. Đồng chí à, ngươi thật vất vả!

– Được!- Trước khí thế bức người, ánh mắt sắc bén của anh, nàng đành lùi một bước. Nàng dồn tất cả bực bội bắn về phía tên lính, nói- Tốt nhất là ngươi hãy cho ta một lý giải hợp lý, nếu không…

– Ực…- Tên lính lau lau mồ hôi trán, run rẩy nói- Điểu này do Hộ bộ quản lý, hai vị mà gϊếŧ sẽ mang tội phá hủy quốc bảo đó!

Hu, hắn rõ ràng phải lớn tiếng quát nạt, phải thuyết giáo một tràng dài mới đúng lẽ. Vì sao… vì sao hắn lại bị hai người này chèn ép như thế?! Chẳng lẽ… đây là bản năng của động vật ăn cỏ nhìn thấy động vật ăn thịt, người yếu nhìn thấy cường địch là sợ hãi mà giang hồ đồn đại hay sao?

– Cái gì?- Nghe thấy Hộ bộ là Lý Giang Thành lại liên tưởng tới Hộ bộ thượng thư kiêm cha vợ tương lai, anh run bắn lên- Hộ bộ quản lý vịt từ khi nào? Sao… sao ta lại không biết?

– Công tử, chẳng lẽ ngài không biết quốc sách hiện nay là “tăng gia sản xuất, hạn chế chi tiêu, tận dụng triệt để mọi nguồn lực” hay sao?

– Nhưng mà,- Anh dở khóc dở cười thầm nguyền rủa tên Hàn Thừa Triết kia ra chiếu chỉ càng lúc càng kì dị n+1 lần rồi nói tiếp- bắt lính triều đình phải chăn vịt cũng thật quá đáng!

– Công tử sai rồi!- Tên lính bị đυ.ng chạm nghề nghiệp lập tức nhảy dựng, hắn chỉ chỉ vào bầy vịt hãnh diện nói- Công bộ quản lý biển hồ rừng núi, Hộ bộ quản lý động vật hoang dã chẳng phải hợp lẽ sao? Vả lại, đây cũng không phải vịt mà là “sâm cầm”, là quốc bảo, chỉ dùng để thết trọng yến hoàng cung!

Lại còn có chuyện này nữa chứ! Anh chưa kịp lên tiếng thì nghe có tiếng hít thở mạnh bên cạnh. Vừa đưa mắt sang nhìn, anh không khỏi thất kinh: Đỗ Quân Như đang nhìn đàn sâm cầm ngọ nguậy trong lưới bằng ánh mắt sáng rỡ. Linh tính vừa nhấp nháy đèn đỏ báo động thì anh đã nghe nàng cười giòn tan:

– Trời ơi! Đây là giống chim ăn nhân sâm mà sống đó sao? Ha ha ha! Ta sắp phát tài to rồi!

– Tiểu thư, nàng không thể!- Tên lính tiếp tục nhảy dựng, mặt hắn cắt không giọt máu- Đây là quốc bảo đó! Mất một con là ta mất việc, còn có khả năng mất mạng nữa đó!

– Ngươi không nói thì có ai biết! Đại nhân nhà ngươi đâu có biết chính xác có bao nhiêu con, đúng không? -Nàng nhếch miệng nở một nụ cười mị hoặc cố tình câu dẫn khiến hắn mê muội. Quả nhiên, mặt hắn lập tức đỏ bừng.

– Không được!- Lý Giang Thành lập tức sử dụng quyền phủ quyết của mình, anh trừng mắt nhìn nàng và ra lệnh- Ngươi mau trả lại ngay cho ta!

– Không! Không!- Nàng kiên trì ôm khư khư tấm lưới- Chết ta cũng không buông!

– Ngươi mau đưa!- Anh xòe tay ra, gương mặt lạnh toát ra âm khí khiến tên lính run cầm cập.

– Hào ca, huynh chiều ta đi!- Nàng xuống nước năn nỉ- Người ta gia cảnh nghèo khó, chưa từng ăn sâm cầm mà…

– Như Như!- Anh nghiến răng ken két- Ngươi lừa ai thế hả! Ta dám khẳng định ngươi sẽ hét giá cao ngất mà bán cho bọn hào phú chứ không hề ăn!

– Ta…- Nàng lè lưỡi- ta chỉ kiếm chút ngân lượng trả nợ, huynh đừng hòng cản đường tài lộc của ta! Muốn lấy thì cứ tới mà lấy nè!

Lý Giang Thành siết chặt nắm tay. Vẫn câu nói cũ, anh rút kinh nghiệm xương máu từ lần va chạm trước với Mạc Yên Đình nên không muốn tranh giành với nàng, nếu không anh đâu rãnh rỗi mà đấu khẩu mãi thế này. Này nhìn xem, hai người cãi nhau cộng với tiếng kêu la nhoi trời của bầy sâm cầm có khác gì cái chợ đâu!?

Đương khi ấy, một tên lính khác cũng đến nhập cuộc. Hắn mới đi tiếp nhận công văn của tổng quản ngự trù mà ở đây đã thành chợ Đông thứ hai là thế nào? Nhưng… còn chưa kịp lên tiếng hỏi đồng sự rõ tình hình thì đưa mắt sang nhìn người đối diện, chân hắn lập tức bủn rủn té nhào. Người đó… người đó còn không phải vương gia sao???

Nhớ ngày đó, lần đầu hắn được vinh dự mang sâm cầm vào hoàng cung là do tình thế cấp bách, hoàng cung bận rộn lo chuẩn bị hôn lễ cho bệ hạ. Lúc ấy, hắn thấy một đám cung nữ, thái giám đứng chen chúc nép vào một góc tường xì xào chỉ trỏ, tâm điểm của mọi người không đâu khác chính là Thành vương gia tiêu soái, anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, võ công cái thế, anh minh thần võ… vân vân và mây mây (tỉnh lược vài trăm chữ hoa mỹ tán tụng nhan sắc và tài năng của Thành ca chúng ta). Hắn nhìn anh cười với vị quan đi cạnh mà ngẩn ngơ cả buổi, điên đảo thần hồn. Nay người thật hiện trước mắt, hắn làm sao có thể nhận sai!

– Thần thật tắc trách, tội đáng muôn chết!- Hắn quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa- Không biết ngài đại giá quan lâm, thỉnh ngài…

Lý Giang Thành vừa nhìn ánh mắt của người mới tới là tâm đã động. Thôi chết, hắn biết anh sao? Anh còn đang vắt óc nghĩ xem hắn là ai thì một màn quỳ lạy của hắn đã dọa ba hồn bảy vía của anh chuẩn bị chuồn mất. Anh lập tức đỡ hắn đứng dậy, đồng thời rít qua kẽ răng từng chữ:

– Ngươi mà nói nữa, ta gϊếŧ…

Hừ, để Đỗ Quân Như biết anh thân là vương gia mà đi làm thợ săn tội phạm anh sẽ bị cười cho chết nhục! Không được, tuyệt không thể nàng biết!!! Nghĩ vậy, anh nhân lúc ba người kia ngơ ngơ ngác ngác bất ngờ trước thái độ của anh, anh giật lấy cái lưới trong tay Quân Như giúi lẹ vào tay tên lính, cười ha ha nói tiếp:

– Sai nha đại ca xin bỏ lỗi cho! Ta cam đoan chúng không bị mất một cọng lông nào. Nếu không tin huynh có thể đếm lại, huynh muội ta xin phép đi trước! Ha ha! Tạm biệt!

– Á! Sâm cầm của ta!

Đỗ Quân Như chồm tới những mong giật lại nhưng anh một tay bụm miệng một tay khóa tay nàng và lôi đi. Nàng bị ép sát vào người anh, bị mùi hương nam tính thoang thoảng mùi thảo dã xộc vào mũi khiến nàng ngày càng choáng váng. Nhất là, anh kề môi dán sát lỗ tai nàng, thì thầm những lời dỗ ngọt dịu dàng như gió hè thổi qua đồng cỏ thế này:

– Ngươi ngoan đi. Về sao muốn ăn gì ta sẽ đãi…

Nàng quả thật rất phối hợp với anh, ngoan ngoãn gật gật đầu. Anh nhoẻn miệng cười đầy hài lòng, tiếp tục khiến tâm nàng loạn nhịp, máu nóng dồn đến tận mang tai.

Đến cỗ xe ngựa, anh buông nàng ra và vén rèm cho nàng vào. Anh nói:

– Đến rừng Nhã Trúc ta sẽ đãi ngươi ăn vịt nướng no say!

– Được!- Nàng gật gật đầu và bổ sung thêm- Nhưng phải là huynh nướng ta mới ăn nha!

Khóe môi anh giật giật, anh không đáp mà buông rèm một cách thô bạo. Vừa rồi, anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày mới nghĩ nàng là thục nữ ngoan hiền, chịu nghe lời người lớn!

Ngồi trong thùng xe, Đỗ Quân Như cắn cắn môi. Nàng trộm vén rèm nhìn tấm lưng thẳng hoàn hảo của anh bằng ánh mắt đăm chiêu rồi thở dài. Vừa nãy nàng khẳng định là mình không có nghe lầm. Tên lính kia nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái, cúi lạy anh thành kính, lại còn xưng… “thần”. Có mấy người trên đời được người khác xưng “thần” kia chứ? Này, quả nhiên trên đời làm gì có chuyện dễ dàng, làm gì có mâm cỗ miễn phí, làm gì có tình lang như mơ đợi sẵn chứ! Cốt khí thanh tao vừa mê hoặc nhân sinh lại cao ngạo như lãnh băng của anh dễ gì người thường có được! Lẽ nào… lẽ nào anh là…

Cỗ xe vừa khuất dạng ở cuối đường thì hai hắc y nhân thì trên thân cây cao phóng xuống, tiếp đất nhẹ nhàng như mèo vậy. Một gã vuốt ve thanh kiếm bên hông vừa liếʍ mép nói:

– Con mồi đã xuất hiện! Mau cho người đến rừng Nhã Trúc bắt đi!

– Tuân lệnh!- Người còn lại đáp.

Nháy mắt, thân ảnh cả hai biến mất, như tro tàn tiêu tán trong không khí, vô tung vô ảnh.