“Xoảng” một tiếng, chung trà từ trên bàn bị hất xuống đất, vỡ nát.
“Lão gia…” Phụ nhân bên cạnh chợt biến sắc.
“Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!” Gia Luật Tông Thịnh giận dữ, vừa nãy hất chung trà còn chưa đủ hả giận, tiếp tục cầm ấm trà quăng xuống mặt đất.
“Nó ngày thường không học vấn không nghề nghiệp cũng không sao, nhưng lần này lại vô cùng tệ hại, cư nhiên dám chạy tới khách điếm của người ta, quỳ gối trước mặt một tên Hán nhân thấp hèn, còn ra thể thống gì!” Gia Luật Tông Thịnh năm nay vừa mới sáu mươi tuổi, nhưng bởi vì bảo dưỡng thích đáng cho nên râu tóc vẫn đen nhánh và mượt mà như cũ, cả người thoạt nhìn cũng chỉ bất quá mới đầu bốn mươi, cặp mắt trên khuôn mặt hình chữ quốc (国) lúc này đang tràn ngập lửa giận, nhìn qua thật sự có vài phần khϊếp người.
“Đều là do ngươi nuông chiều nó!” Hắn chỉ vào phụ nhân mặc trang phục Khiết Đan đứng bên cạnh, vẻ mặt “chỉ hận sắt không thể rèn thành thép”, nói: “Ngày thường ta muốn dạy dỗ nó, ngươi thì cứ một mực che chở bảo hộ cho nó, người ta nói “mẹ hiền dạy hư con”, ta thấy nó nhất định là bị mẫu thân ngươi nuông chiều đến hư rồi, hiện tại cũng đã có tuổi, nhưng mỗi ngày đều quấn lấy đám lưu manh vô lại, văn không được võ cũng không xong, ngươi thử nhìn con cháu nhà người ta mà xem…” Dứt lời liền thở hổn hển, nghĩ muốn cầm chung trà lên uống, nhưng bàn tay lại rơi vào khoảng không, ánh mắt đảo qua các mảnh vỡ trên mặt đất, đành phải phẫn nộ ngồi xuống.
“Con cháu nhà người ta là kế thừa tước vị, Tề nhi nó lại không giống như vậy, chẳng lẽ lão gia có tước vị để cho nó kế thừa sao, cả đời này nó cũng…” Phụ nhân bị áp chế hơn vài chục năm lần đầu tiên lên tiếng phản bác hắn, tất cả cũng chỉ là bởi vì nhi tử của mình.
“Ngươi, ngươi…” Thân thể tức giận đến phát run, Gia Luật Tông Thịnh trừng mắt nhìn thê tử, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người, khiến phụ nhân kinh sợ đến tim đập thình thịch, không dám tiếp tục lên tiếng.
Gia Luật Tông Thịnh giận dữ, nhếch môi cười nói: “Nói hay lắm, lão gia ta vô năng, không có tước vị cho nó kế thừa, ngươi có bản lĩnh thì bảo nhà mẹ đẻ của ngươi xuất lực đi, kiếm cho lão gia ta một cái chức quan tương xứng, cũng để tương lai sau này của Tề nhi có nơi che chở!”
Lời của hắn nói trúng tâm bệnh của phụ nhân, khuôn mặt phụ nhân nhất thời trắng bệch, không dám lên tiếng, nhà mẹ đẻ của nàng vào năm đầu khi đương kim hoàng đế Gia Luật Hiền đăng cơ, bởi vì ủng hộ sai người mà bị bãi quan tước vị.
Gia Luật Tông Thịnh liếc mắt nhìn nàng một cái, chờ nha hoàn thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất và đổi trà mới xong liền chậm rãi nói: “Đi bảo quản gia mang theo vài người, nhất thiết phải bắt được tên bất hiếu kia mang về đây cho ta, đừng để hắn biến ta thành trò cười cho toàn bộ người trong kinh thành!”
Phụ nhân ngập ngừng lui ra ngoài, Gia Luật Tông Thịnh nhìn căn phòng trống rỗng, thở dài.
Bản thân hắn lúc còn trẻ cũng rất nổi danh ở kinh thành, là tài tử kinh thư đầy bụng ai ai cũng biết, nhưng bởi vì không phải là con trai trưởng nên vô pháp kế thừa tước vị. Hắn lại là người khinh thường những hành vi lùn cúi dựa dẫm ở chốn quan trường, vì vậy cho đến bây giờ vẫn không có đến nửa chức quan. Sau khi cưới nữ nhân của Di Ly Tất, tưởng là sẽ có thêm nguồn trợ giúp, ai ngờ nhà mẹ đẻ của thê tử nói suy tàn liền suy tàn, ngay cả nhi tử độc nhất của hắn cũng không có chỗ nào tốt…
*Di Ly Tất: Một chức quan của Liêu quốc, chưởng quản hình ngục.
Càng nghĩ càng cảm thán bản thân mình quả là sinh không gặp thời, thời không dung mình, Gia Luật Tông Thịnh nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập thê lương.
***
Gia Luật Tư Tề quỳ ở đây đã ba ngày.
Trừ thời điểm ăn cơm và ngủ, hắn hầu như lúc nào cũng đều có mặt ở nơi này, mặc dù hiện tại là tháng năm, nhưng ban đêm sàn nhà vẫn vô cùng lạnh lẽo và cứng ngắt như cũ, trải qua ba ngày, đầu gối đã sớm sưng tấy, đau buốt đến không chịu nổi, hoàn toàn mất đi cảm giác.
Hắn không biết bản thân mình sao lại có thể kiên trì đến như thế, từ nhỏ tuy không thể nói là muốn cái gì được cái đó, nhưng cũng chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, được nâng niu cưng chiều, cho nên mới tạo thành tính cách ngang ngược ngông cuồng, mặc dù không gây ra sai lầm gì lớn, nhưng sai lầm nhỏ cũng không ít, bản thân hắn cũng không rõ mình có thể làm được cái gì, hoặc chưa từng nghĩ tới nên làm cái gì.
Ngày ấy sau khi thấy Trầm Dung Dương ra tay, không hiểu sao lại quyết định như vậy, nhất định phải thỉnh cầu y nhận mình làm đồ đệ, ba ngày trôi qua, người nọ chưa từng xuất hiện, hắn vẫn cứ tiếp tục kiên trì, cho dù lão cha trong nhà đang tức giận, cho dù thân thể mệt mỏi, hắn cũng bất chấp.
Gia Luật Tư Tề cũng không biết mình đã bị trúng tà gì.
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người, chung quy cũng sẽ có những chuyện khiến bản thân cảm thấy thật đáng giá để làm.
Trên đường, người qua kẻ lại nhìn thấy hắn đều kinh ngạc, chỉ trỏ hoặc chế giễu vài câu, mấy người bằng hữu ngày đầu tiên còn chạy tới khuyên nhủ hắn quay về, nhưng thấy hắn bất vi sở động nên sau đó cũng chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa, chưởng quỹ của khách điếm là một người Hán, khuyên hắn không được, cũng không dám đuổi, đành phải để mặc hắn, ai ngờ vài ngày sau đó, buôn bán của khách điếm lại bởi vì vậy mà tốt lên không ít.
Ở cửa khách điếm xuất hiện một người, hắn ngẩng đầu lên, thấy người nọ chính là thị đồng bên cạnh Trầm Dung Dương, không khỏi mừng rỡ nói: “Cao nhân có nguyện ý thu nhận ta làm đồ đệ không?”
Thị Cầm nhìn hắn một cái, trong lòng có chút bội phục nghị lực của hắn, giọng điệu cũng không còn vẻ khinh thường giống như vài ngày trước nữa: “Công tử nhà ta còn đang dùng bữa, cũng chưa nói muốn gặp ngươi, ta chỉ đi ra ngoài mua ít đồ.”
Thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, Thị Cầm lại bổ sung nói: “Ngươi tốt hơn nên trở về đi, công tử nhà chúng ta sẽ không thu nhận một người Khiết Đan làm đồ đệ.”
Gia Luật Tư Tề nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn: “Người Khiết Đan thì làm sao, chẳng lẽ người Khiết Đan không thể học võ công?”
Thị Cầm lắc đầu, còn định nói thêm gì đó, đã thấy cách đó không xa có một đám người đang hừng hực khí thế tiến đến đây, nhìn thấy Gia Luật Tư Tề liền khom mình hành lễ.
“Thiếu gia!”
“Các ngươi tới làm gì?” Gia Luật Tư Tề vẻ mặt chán ghét nói: “Mau trở về!”
“Thiếu gia, lão gia bảo chúng ta đến đón ngài trở về.” Quản gia dẫn đầu cung kính nói, vung tay lên, phía sau lập tức có hai tráng hán mặc trang phục nô bộc Khiết Đan bước ra, một trái một phải nâng Gia Luật Tư Tề lên.
“Các ngươi làm gì, buông ta ra!” Gia Luật Tư Tề kinh sợ, liều mạng giãy giụa, nhưng với khí lực hiện tại của hắn không có cách nào giãy ra được, đành phải lớn tiếng mắng chửi.
Quản gia chỉ là phụng mệnh của chủ nhân mà đến, biết rõ cho dù có bắt thiếu gia nhà mình trở về cũng không giải quyết được gì, ngày nào đó hắn vẫn có thể tiếp tục lén chạy ra ngoài, chi bằng dứt khoát bắt luôn tên đầu sỏ gây chuyện kia.
Nghĩ vậy, hắn liền trầm giọng hướng hai bên trái phải nói: “Tiến vào khách điếm, bắt người mà thiếu gia muốn bái làm sư ra đây cho ta!”
Chẳng qua chỉ là một tên người Hán, hoặc có lẽ là một kẻ phiêu bạt giang hồ, không biết người nọ dùng thủ đoạn gì khiến cho thiếu gia giống như bị ma nhập, huống chi nơi này là Liêu quốc, đối phương làm càn như vậy, có thể chạy trốn đến nơi nào.
“Chậm đã!”
Vốn là chuyện riêng nhà người ta, Thị Cầm chỉ định đứng một bên xem náo nhiệt, nhưng đám người này lại đề cập đến cả công tử, hắn sao có thể nhịn được.