Hiên đỏ ngói xanh, mái đình chằng chịt, nằm rải rác khắp nơi trông rất đặc biệt. Từng cành hoa mai màu sắc đậm nhạt khác nhau từ bên trong tường nhô đầu ra ngoài, khiến kết cấu vốn gò bó của tòa phủ đệ trở nên tràn đầy sức sống. Hai chữ “Tống phủ” mạ vàng óng ánh được viết chính giữa đại môn, trái phải là một cặp câu đối: “Tống thị vô chuyết giả, đại đại hữu thư hương”. Vừa nhìn câu đối trên đã biết, phủ đệ này chính là gia đình dòng dõi thư hương mấy đời, khắp nơi trong tòa nhà cũng thể hiện được đặc tính nghiêm túc và kín kẽ của chủ nhân nó.
*Tống thị không có người kém cỏi, đời đời là dòng dõi thư hương.
Đại môn ngày thường luôn đóng chặt lúc này lại được mở lớn, tiếng pháo cùng tiếng chúc mừng vang lên không ngớt. Tân lang mặc hỉ phục đỏ thẫm tươi cười hớn hở đứng trước cửa lớn, chắp tay thi lễ, nghênh đón quan khách tiến vào. Hai bên còn có gia nhân xướng tên và dẫn đường, khách tới không được tính là nườm nượp, thế nhưng cũng không phải ít.
Đây chính là gia đình nhà chồng tương lai của nữ nhân danh chấn giang hồ, phóng túng, ngang ngạnh – Tiết ngũ nương?
Đứng cách đại môn không xa, không chỉ có Trầm Dung Dương nổi lên nghi vấn này, mà ngay cả Lục Đình Tiêu cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Gia đình này, vừa nhìn đã biết chính là một hộ nhân gia vô cùng bình thường, cùng với giang hồ là hai thế giới tồn tại độc lập. Đối phương là người đọc sách, nếu so với với tác phong và thái độ làm người của Tiết ngũ nương, thì hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Nếu địa chỉ trên thϊếp mời không phải do Tiết ngũ nương tự tay viết, hơn nữa được phân đường của Bắc Minh giáo bảo chứng, hai người bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình đã đến nhầm nơi.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ, nữ tử mặc một thân hồng y, đeo sức bạc, hào phóng, không coi ai ra gì, Trầm Dung Dương nhịn không được tò mò, muốn thử nhìn xem rốt cuộc vị tân lang này có điểm gì đặc biệt, đáng giá để bọn họ từ nghìn dặm xa xôi đến chỗ này dự lễ, hơn nữa đáng giá để Tiết ngũ nương gả vào cửa?
Hai người đi chung rất khó không làm người khác chú ý.
Một người thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, dường như rất khó đến gần, hình dáng tướng mạo có thể xưng là ngọc lãnh như núi, người còn lại ngồi trên luân ỷ, bạch y nho nhã, khí chất ngời ngời.
Tống Tề Ninh từ xa đã thấy bọn họ, trong đầu lập tức nhớ tới những lời miêu tả về hai người. Vì vậy thấp giọng dặn dò gia nhân vài tiếng, sau đó bước về phía trước tự mình nghênh đón bọn họ.
“Xin hỏi, vị này có phải là thân trưởng nhà mẹ đẻ của nương tử – Lục Đình Tiêu huynh hay không?” Tống Tề Ninh tuy chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng thân hình cũng không hề gầy yếu, trên mặt còn mang theo một luồng khí chất thuộc về người trí thức, ôn hòa nhã nhặn mà không hề cổ hủ.
Lục Đình Tiêu gật đầu.
Hắn lại nhìn về phía Trầm Dung Dương, chắp tay: “Nói vậy, vị này chính là Trầm lâu chủ theo như lời nương tử của ta đã nói?”
Trầm Dung Dương thấy hắn cứ luôn mồm gọi Tiết ngũ nương là nương tử, y buồn cười, cũng gật đầu.
Tống Tề Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhiệt tình cười nói: “Nương tử của ta mong chờ hai vị đã lâu, cuối cùng cũng chờ được rồi, xin mời vào bên trong ngồi, tí nữa chúng ta sẽ bái đường.” Mắt thấy giờ lành đã sắp đến, hắn còn đang lo lắng nương tử sẽ xấu hổ vì không có thân gia nhà mẹ đẻ đến chúc mừng, như thế này là rất tốt rồi.
Tống Tề Ninh dẫn bọn họ vào tiền sảnh, bố trí chỗ ngồi, sau đó hắn bị hỉ bà kéo đi chuẩn bị bái đường, tay chân đều luống cuống cả lên.
Lục Đình Tiêu và Trầm Dung Dương được an bài trên hàng ghế đầu, bởi vì song thân của Tống gia đều đã qua đời, nên hai người bọn họ liền ngồi thay vào vị trí linh bài. Hơn nữa, họ hàng của tân lang dường như cũng rất ít, chỉ có vài lão ông lão bà ngồi trên bàn đầu, còn lại đều là chú thím họ hàng xa.
Những khách nhân này, rõ ràng đều là người bình thường, nhưng khi nhìn thấy hai người Lục Trầm, bọn họ không những không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mà còn rất nhiệt tình bắt chuyện, tựa như đối đãi với bằng hữu ở quê nhà.
Giờ lành đã tới.
Tân nương tử đầu đội mũ phượng, vai khoác khăn choàng đỏ thẫm được hỉ bà dắt tay bước vào. Hỉ phục thêu hình long phượng tinh xảo, lớp khăn voan trước mặt phủ kín đến tận cần cổ của tân nương tử. Mọi người thấy nữ tử bộ dáng yểu điệu, nói vậy tướng mạo chắc cũng chẳng kém, không khỏi thầm khen một tiếng, Tống Tề Ninh thật là tốt số.
Tống Tề Ninh nhìn tân nương tử đang chầm chầm đến gần, khuôn mặt sớm đã cười rộ lên thành một đóa hoa, tay cũng xúc động đến run rẩy, khóe mắt, chân mày đều không che đậy được vẻ hạnh phúc.
“Nhất bái thiên địa —!”
“Nhị bái cao đường —!”
“Phu thê giao bái —!”
“Đưa vào động phòng —!”
Từ lúc tân nương tử bước vào cho đến lúc bị đưa ra ngoài, Trầm Dung Dương và Lục Đình Tiêu từ đầu chí cuối đều chưa nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng lại hiểu biết thêm được quá trình bái đường thành thân của một hộ gia đình bình thường.
Tống gia đưa bọn họ đến khách phòng, đây cũng chính là biệt viện mà song thân của Tống Tề Ninh ngày trước đã ở, xem như là đãi ngộ cực kỳ cao. Cô dâu chú rể động phòng, hai người hiển nhiên không thể đến làm phiền, muốn cái gì thì cũng phải chờ đến sáng mai hỏi lại.
Mãi cho đến giờ tý nửa đêm, tiệc rượu mới bắt đầu tan, hai người đều uống không ít. Các tân khách đến dự lễ đa số đều là người định cư lâu đời trong trấn, nên không hề câu nệ tiểu tiết, cho dù Lục Trầm là hai người từ phương xa đến, cũng bị những cư dân nhiệt tình chất phát trước mặt kính rượu liên tục.
Trầm Dung Dương chỉ uống hỉ trà, dù tửu lượng của y khá tốt, thế nhưng uống nhiều như vậy, đầu cũng không khỏi có chút choáng váng.
Biệt viện không lớn, chỉ có một gian phòng ngủ, gian còn lại là thư phòng. Bởi vì không có phòng dư, nên đành phải sắp xếp hai người ở cùng một chỗ, Tống Tề Ninh vẻ mặt áy náy, nhưng đương sự lại không để tâm lắm.
Vì vậy, hai người chung phòng.