Khi ý thức quay về thì cậu bị dọa sợ, trước mắt cậu là căn phòng 4 năm về trước. Không tay đổi nên cậu chua xót nhận ra. Căn phòng im lặng đến dọa người và tiếng mở cửa vang lên người bước vào đã trưởng thành hơn 4 năm trước. Anh không còn vẻ hoang dã nét tinh nghịch trong ánh mắt mà thay vào đó là sự nghiêm túc đầy cưỡng ép và anh dùng đôi mắt lạnh tanh nhìn cậu. Lạnh như đứng giữa cánh đồng tuyết giá lạnh vậy, cậu cưỡng chế quay đi để tránh đôi mắt đó thì cằm bị bóp mạnh. Đôi môi bị chà đạp đến bật máu. Anh cắn cậu điên cuồng mùi máu tràn ngập trong nụ hôn của anh, nụ hôn thô bạo, thực sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng. Đôi tay bị trói chặt được anh đặt trên đỉnh đầu cậu, quần áo bị xé toạc ra vứt ngay bên cạnh. Không mơn trớn không yêu thương âu yếm chỉ còn lại những động chạm đầy nɧu͙© ɖu͙© mà thô bạo. Những vết xanh tím dần hiện hữu trên làn da trắng nõn lâu ngày không ra nắng của cậu, cậu rêи ɾỉ đớn đau chẳng mảy may tác động đến anh, anh chỉ chăm chú nghiền nát cơ thể cậu theo đúng nghĩa đen. Tay cậu bấu vào thành giường những móng tay bấu vào da thịt vì đau đớn làm bật lên những tơ máu vô tình bị bôi lên những cột sắt đầu giường. Giật mạnh chiếc cà vạt trên cổ xuống anh bịp lại đôi mắt của cậu. Chặn lại tầm nhìn đó, cứ nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nước là anh không kiềm chế nổi muốn ôn nhu với cậu. Nhưng đây là trừng phạt cậu nên anh không cho phép mình nhẹ nhàng, anh muốn giày vò cậu muốn cậu nhận hình phạt thích đáng cho hành động rời bỏ anh cùng anh trai anh 4 năm trước.
Cậu chính là bị cấm dục lâu, từ lúc có hai hài tử cậu luôn như một thầy tu vậy. Cuộc sống không tìиɧ ɖu͙© kéo dài trong những 4 năm liền khiến cậu giờ này nhận những thô bạo đυ.ng chạm làm cậu có cảm giác. Nó thật đáng sợ ở chỗ cậu thấy thích. Từ đau đớn thô bạo đó cậu bỗng rêи ɾỉ thích thú,
cậu cười cay đắng tại sao cơ thể này có thể trở nên như vậy, giống như trong cậu ẩn chứa một mật mã dâʍ đãиɠ mà chỉ cần đυ.ng phải họ cậu liền không khống chế nổi bản thân. Cậu bỗng cảm nhận được một thứ nóng rẫy chạm vào cửa miệng bên dưới, cậu cứng đờ người vì không có sự tiền hí nào cũng chẳng có sự chuẩn bị nào cứ vậy:
_ AAAAAAAAAAA
Đau quá, cảm tưởng như bị xẻ đôi, thân thể bị chém đôi thật đau, xé nát mọi thứ, xúc cảm bị nghiền nát. Đau đến mịt mờ đôi mắt, chiếc cà vạt đen đẫm nước. Hàn Tịch có chút thương tiếc cậu nhưng du͙© vọиɠ bản thân gào thét phải xâm phạm cậu, phải xé nát cậu, đánh gãy tất cả mọi thứ của cậu để nhốt cậu lại, trói gô cậu bên mình. Anh không thể chịu được việc cậu đi mất, buông tay lần này anh sẽ hận chết bản thân….. Anh không đợi thuộc hạ kịp tìm hiểu mọi thứ về cho anh, từng giây từng phút như tra tấn anh. Anh bất chấp cậu có gia đình, có vợ và hai con nhỏ xinh xắn. Anh biết là rất vô sỉ khi chen ngang vào hạnh phúc của cậu nhưng anh chính là không từ bỏ cậu được. Đừng nghĩ trong bốn năm nay anh thay tình nhân, bạn giường như thay áo nhưng chính là du͙© vọиɠ trong anh vẫn cứ sôi trào không một ai có thể thỏa mãn anh nổi. Một lần lại một lần nữa, anh đâm sâu vào bên trong cậu để cậu ghi nhớ điều quan trọng: CẬU LÀ CỦA ANH, không ai ngoài anh à và anh trai anh có thể có cậu. Anh biết, anh chính là có thể làm sằng bậy mà không ai nói gì là do anh trai, anh trai cấm dục đã lâu không tìm ai chỉ vì anh không muốn đυ.ng vào ai ngoài cậu ( Xích: Triệt à mẹ kế hơi nghi ngờ con trong “ chuyện đó” có vấn đề; Hàn Triệt: * cười tươi mị hoặc* ngươi nói gì vậy ta không nghe rõ cảm phiền nói lại; Xích: * chạy*).
Hàn Tịch một khi đã đυ.ng thì rốt cuộc không dừng lại được, chẳng biết qua bao
lâu, bộ phận hai người kết hợp dần trở nên tê liệt, cùng với cảm giác đau đớn thì có thêm một luồng kɧoáı ©ảʍ mỏng manh lặng lẽ nảy sinh, chậm rãi mở rộng, từ từ lan tràn đến tứ chi. Hai cảm giác hoàn toàn trái ngược giằng co lẫn nhau, cấu xé nhau, cướp đoạt lãnh thổ nhau, ý đồ khống chế tất cả thần kinh Minh Tu. Như đυ.ng điểm nào đó cơ thể cậu tê liệt, hưng phấn thấy rõ khi tiểu Minh Tu do đau đớn khi có vật thô to xâm phạm mặt dưới bỗng trở nên đầy sức sống mà ngẩng đầu. Hàn Tịch nhận ra sự biến hóa của cậu, anh khom eo ngậm lấy tiểu nhũ thủ mẫn cảm trước cậu. Đầu lưỡi liếʍ láp vòng quanh nó, tay cũng không rảnh rỗi xoa nắn hạ thân đang trỗi dậy của cậu, xoa nắn một hồi thì nó cũng khôi phục lại tinh thần. Cậu có thể nghe thấy tiếng cười khẩy của Hàn Tịch,
gương mặt ửng đỏ động tình liền trắng bệch, đôi môi đỏ mọng cũng nhợt nhạt thấy rõ, sau bao năm trong thâm tâm cậu vẫn sợ khi gặp lại họ, họ sẽ khinh thường cậu. Thân thể quá mức dâʍ đãиɠ bị nam nhân sắp liền như một kĩ nữ dưới thân kẻ khác rêи ɾỉ đến quên trời quên đất. Toàn bộ những biểu cảm trên mặt cậu thu vào đáy mắt Hàn Tịch là là sự không cam tâm tình nguyện. Anh càng cười lạnh đương nhiên cậu ta không còn cam tâm tình nguyện dưới thân kẻ khác làm loại chuyện này. Cậu dưới thân kẻ khác chỉ vì một số tiền kia, giờ có vợ con rồi chính là không thích cái cảm giác này, anh nghĩ là làm liền ác liệt vận động thân, hai người đồng chẩm mà lại như xa cách cả nữa vòng trái đất. Loại vận động nguyên thủy không chút kĩ thuật nào đem cậu làm qua đêm đến trưa mới buông tha cậu. Cả thân cậu đều một mùi vị tìиɧ ɖu͙© và hương ái tình bao trùm. Trên người cậu toàn hương vị của anh, anh bỗng cười ôn nhu hôn lên môi cậu ác liệt quyết định giam cậu lại bên mình. Sau bao lâu anh chẳng thể thấy thỏa mãn đến vậy.
Quả nhiên chỉ có cậu.
Tiếc nuối ôm cậu vào l*иg ngực nóng rực của mình, anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi đêm qua anh tốn không ít tinh lực. Khi anh nhắm mắt thì người trong lòng anh lại mở to đôi mắt bi thương không kìm nổi khóc. Lệ chảy dài đến nghẹn ngào, rốt cuộc thì họ vẫn hận cậu, cậu đáng bị hận mà, bi thống nghĩ, hay lại mặc họ làm gì cũng được. Cậu thực muốn họ tha thứ cho nhưng trong đầu cậu lại hiện ra hai thân ảnh bé nhỏ đáng yêu kia, là con cậu. Cậu đâu thể buông xuôi như vậy, nếu chúng biết ba ba chúng hèn hạ vậy chúng có thất vọng không. Minh Tu chính là suy nghĩ quá nhiều, cậu không bao giờ nghĩ rằng dù cậu có làm gì đi chăng nữa thì đối với hai tiểu bảo bảo đáng yêu cậu mãi là ba
ba mà chúng thương yêu nhất. Đừng tưởng chúng là những đứa trẻ vô tri khi chúng bắt đầu hiểu chuyện là lúc chúng 2 tuổi, chúng luôn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ba ba chúng yêu nhất vất vả làm thêm kiếm tiền nuôi chúng, vừa để dành tiền mở tiệm bánh lại nuôi hai bảo bảo béo tròn đáng yêu bị sinh thiếu tháng trưởng thành đến nay. Chúng yêu ba ba nhất.
Đến khi Hàn Tịch tỉnh lại trời đã 8h tối, cũng khá muộn nhỉ??? Chắc cậu cũng đói rồi. Hàn Tịch đưa tay sờ trong bóng tối chỉ thấy một mảng lạnh lẽo do người đã rời đi. Đấm một phát mạnh xuống giường khớp xương nắm chặt đến đau đớn. Tức giận mặc quần rồi đi tìm cậu thì phòng tắm sáng đèn làm anh thở hơi nhẹ, đi đến gần liền nghe được tiếng nước và…tiếng nức nở đầy kiềm nén. Anh nhíu mày rồi mở cửa. Hình ảnh bên trong làm anh nhói đau, cậu ngồi bệt xuống dưới sàn nước lạnh xối xả dội trên người cậu. Trên sàn là dính đầy dịch bạch trọc của anh lẫn với máu nhìn đến chói mắt, tay cậu cầm một chiếc khăn kì đi những dấu vết anh để lại trên người cậu, nóng lòng xóa nó đi. Cậu không thể để các con cậu nhìn ra chút sơ hở nào cả. Kì kì đến da bật lên màu đỏ ửng thậm chí còn có một số chỗ đã bật máu nhưng cậu vẫn cứ chà. Hàn Tịch không đành lòng nhìn cậu tự hành hạ bản thân như vậy đưa tay nắm tay lấy cái tay đang kì cọ. Cậu giật lại cái tay nhưng sức cậu sau cuộc ân ái đã bị rút cạn chẳng còn ấy. Cậu ngẩng lên nhìn anh nhưng rồi nhìn thấy sự ác liệt trong mắt anh liền cụp đầu xuống, còn anh thì thấy đôi mắt sưng đỏ khó coi của cậu cùng với đôi môi cắn đến bật máu. Anh nâng cậu dậy đưa cậu ra ngoài nhưng cậu một mực giãy dụa khỏi cái ôm của anh. Cậu thét lên:
_ Hàn Tịch thiếu gia, con tôi đâu? – nghe xưng hô thật xa lạ
_ Cậu gọi tôi là gì?? – còn nhớ sau khi bắt cóc bởi Doãn Vân cùng cậu trai nào đó
thì cậu cùng họ làm rõ, cậu cũng ngại ngùng gọi họ là Hàn Triệt thiếu gia và Hàn Tịch thiếu gia liền bị họ chặt đứt, họ không muốn bảo bối của họ gọi họ bằng kính ngữ như vậy – gọi tôi là Tịch.
_ Hàn Tịch th…. – đôi môi cậu liền bị chặn bằng một nụ hôn sâu, anh hút hết toàn bộ khí của cậu, nhưng cậu lại trong vô thức đáp lại anh làm anh vui vẻ cùng cậu giao hòa, tay anh như sắt nóng kiềm chặt eo cậu, anh không khỏi nhíu mày. Sao cậu gầy vậy? Toàn xương không à.
_ Gọi tôi là Tịch không thì không nói chuyện – anh giao tối hậu thư cuối cùng ra, buông đôi môi cậu ra, anh hài lòng khi đem lại sắc đỏ mọng trên môi cậu thay vì sự nhợt nhạt vừa rồi…
_ Tịch…. Con tôi đâu? – đâu phải chưa hiểu tính của nam nhân trước mặt, anh rất cố chấp điều gì anh muốn thì phải là vậy – làm ơn cho tôi gặp con tôi – đôi mắt cậu ngập nước, vì đối với người đàn ông trước mắt là là hối hận muốn bù đắp cho họ dù cậu chẳng thể làm gì ngoài việc mặc họ bầy bố
_ Tôi gọi người hầu mang đồ ăn để, ăn xong tôi sẽ đưa cậu đi gặp chúng – rồi anh bỏ cậu lại trong phòng, chỉ có ánh sáng le lét từ phòng tắm dẫn ra.