Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 88: Chuẩn bị săn bắn tranh tài

- Không, đây coi như là một ít bồi thường đối với việc không có cách nào thỏa mãn điều kiện của ngươi, hy vọng ngươi có thể thu được thành tích tốt hơn ở săn bắn tranh tài tháng sau.

Từ viện trưởng nhìn Sở Lâm Phong cười nói.

- Đúng vậy, Sở Lâm Phong. Cũng bởi vì biểu hiện của ngươi cho nên chúng ta mới quyết định như vậy, phải biết rằng nhẫn trữ vật rất là trân quý, giá trị đủ để tương đương với 100 viên tinh thạch trung phẩm. Hơn nữa cho dù ngươi có tinh thạch cũng không nhất định có thể mua được nó.

Công Tôn Trường Viễn cũng phụ họa nói.

- Săn bắn tranh tài? Đây là hoạt động gì vậy?

Sở Lâm Phong tò mò hỏi.

- Vốn lần săn bắn tranh tài này phải nửa năm sau mới diễn ra. Nhưng Hải Long học viện lại đột nhiên đưa ra yêu cầu là một tháng sau tiến hành tranh tài. Chúng ta cũng chỉ có thể đồng ý, săn bắn tranh tài này rất là nguy hiểm, rất nhiều người đi vào đó đều có nguy hiểm tử vong, đây cũng là một loại đào thải của hoàng thất đối học viên.

- Còn có Hải Long học viện tham gia hay sao? Lão đầu ngươi không thể nói rõ hơn một chút hay sao? Đạo ý mạnh ăn yếu ta biết, đừng nói cho ta biết là mỗi lần Thiên Long học viện ta đều bại trong tay của Hải Long học viện nhé.

Mặt già của Từ viện trưởng đỏ lên, cười khổ nói:

- Không sai, hơn mười năm qua chúng ta đều bại trong tay của Hải Long học viện, rất mất mặt. Hiện giờ hy vọng của chúng ta ở ngay trên người của ngươi, hy vọng ngươi có thể lấy lại vinh quang cho Thiên Long học viện.

- Ta sẽ cố hết sức, các ngươi yên tâm đi!

Trong lòng Sở Lâm Phong nhất thời có cảm giác hào khí ngất trời, hắn rất muốn nhìn một chút xem người của Hải Long học viện có thực sự lợi hại như vậy hay không.

- Trong săn bắn tranh tài có thể gϊếŧ người, chuyện gϊếŧ người cướp của thường xuyên xảy ra, ngươi cũng không thể sơ suất. Tình huống cụ thể đạo sư của ngươi sẽ nói cho ngươi biết, ngươi chỉ cần nhớ kỹ giữ vững cái mạng nhỏ của mình. Sau khi săn bắn tranh tài kết thúc chính là lúc học viên chúng ta và Hải Long học viện tranh tài thực lực.

Sở Lâm Phong không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn không trung, trong lòng thầm nghĩ:

- Người đứng đầu của Thiên Long học viện ít nhất cũng là Địa Vũ cảnh ngũ trọng thiên, thậm chí thực lực lục trọng thiên mà cũng không thể thắng được. Như vậy đệ nhất cao thủ của Hải Long học viện phải có thực lực Địa Vũ cảnh thất trọng thậm chí là bát trọng trở lên. Nếu mình muốn thắng lợi thì ít nhất phải đột phá đến Địa Vũ cảnh tứ trọng. Lại còn học được thức cuối cùng của Truy Phong Kiếm Pháp, cộng thêm Tâm Kiếm và một kiếm không có gì lạ kia thì mới có thể thắng đc, chỉ là muốn trong vòng một tháng ngắn ngủi đột phá đến đệ tứ trọng thì quá là khó khăn.

Gặp phải trắc trở đã lùi bước cũng không phải là cá tính của Sở Lâm Phong, càng trắc trở thì càng có tính khiêu chiến.

- Lão đầu, ta hiểu rồi. Đưa chìa khóa của Tinh thần mật thất cho ta đi, mấy ngày nữa ta sẽ đề thăng thực lực của mình ở bên trong, ta hy vọng trong khoảng thời gian ta đột phá các ngươi có thể giúp ta trông nom nữ nhân và bằng hữu của ta cho tốt. Còn một người khác ta cũng xin các ngươi chăm sóc nhiều hơn, hắn ở trong lớp Chú kiếm sư, tên là Tiết Kim Sơn.

- Tiết Kim Sơn? Ta biết người này, hắn là người rất có thiên phú trong lớp Chú kiếm sư, không nghĩ tới hắn lại là bằng hữu của ngươi, thực sự là hạng người gì kết giao với bằng hữu đó đấy nhỉ. Chúng ta biết phải làm sao đây, ngươi yên tâm đi!

Công Tôn Trường Viễn rất sảng khoái nói.

Từ viện trưởng đưa chìa khóa Tinh thần mật thất cho Sở Lâm Phong, sau đó lại thông báo vài câu với Công Tôn Trường Viễn rồi rời khỏi nơi này. Sở Lâm Phong cũng trực tiếp trở về phòng ngủ tu hành của mình.

Sau khi đóng cửa phòng, Sở Lâm Phong không kịp chờ đợi nữa mà đeo nhẫn trữ vật vào ngón tay, mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy nhẫn trữ vật, thế nhưng đã nghe nói qua, hôm nay thu được bảo bối như vậy nói mất hứng đó là giả.

Thần thức vừa nhìn vào bên trong, đan dược đã có năm sáu bình, chữa thương, giải độc, ích cốc. Mỗi một loại đều là tam phẩm trở lên, đều là đồ tốt.

Sách vũ kỹ có mấy quyển, Huyền giai có ba bản, Địa giai hai bản, đều là đồ tốt, nếu như không phải Kiếm linh nói cho Sở Lâm Phong biết, sẽ giao cho hắn vũ kỹ tuyệt thế Cửu Chuyển tinh thần biến thì có lẽ hắn sẽ phát cuồng khi thấy những vũ kỹ này.

Chỉ là những vũ kỹ này có thể để cho đám người Ngưu Thiên và Tĩnh Di tu hành, đương nhiên nếu như Tiết Kim Sơn muốn tu hành thì cũng có thể đưa cho hắn, đối với vị đại ca kết bái, Sở Lâm Phong chưa chân chính quan tâm tới, cho nên trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút áy náy.

Hồn Tuyết Thảo Kiếm linh Nguyệt Nhi cần có lẽ sẽ ở trong cái hộp kia, Sở Lâm Phong cảm giác được có một loại linh hồn chi lực cường đại đang ở trong đó.

Sau cùng chính là tinh thạch, Sở Lâm Phong đếm qua một chút, chỉ riêng tinh thạch hạ phẩm cũng đã chừng một ngàn viên. Tinh thạch trung phẩm cũng có hơn trăm viên, còn có tinh thạch thượng phẩm chừng hai mươi khỏa, quả thực là phát tài.

Có nhiều tinh thạch như vậy thì hắn cũng không cần buồn bực về Tinh Thần mật thất nữa. Mặt khác trứng ma thú Huyết Ảnh Cuồng Sư cũng có thể mau mau ấp ra, tất cả đều dựa theo chiều hướng tốt để phát triển.

Sau khi thu lại thần thức từ trong nhẫn trữ vật lại, Sở Lâm Phong cười nói:

- Đây là lúc nên tìm Tĩnh Di làm một chút vận động, nhiều lần rồi mà không thể hoàn thành, có lẽ lần này sẽ được như nguyện rổi đó!

Ngay sau đó hắn đi ra cửa phòng, đi đến phương hướng ban Ưu Đẳng, dọc trên đường hắn nhận được rất nhiều ánh mắt sùng bái hoặc là cừu hận, Sở Lâm Phong lại không coi vào đâu.

Sau khi đi tới khu vực của ban Ưu Đẳng, vẫn có rất nhiều người không biết tới Sở Lâm Phong, dù sao học viên ban phổ thông cũng không coi Sinh Tử Thai là chuyện quá lớn, rất nhiều người của ban Ưu Đẳng cũng không đi tới đó.

Ở trong Thiên Long học viện có một quy định, tiểu đội phổ thông và tiểu đội Ưu Đẳng cùng với người của ban kém hơn không thể tùy ý ra vào các lớp khác. Nếu như bị phát hiện ta thì sẽ bị trọng phạt, đây cũng là vì muốn tránh cho người của ban Ưu Đẳng đi bắt nạt tiểu đội phổ thông hoặc là học viên ban kém hơn.

Ở bên ngoài từng lớp đều có một phòng tuyến cách ly, nếu như muốn tìm người thì chỉ có thể đứng ở bên ngoài, lúc này Sở Lâm Phong đang đứng ở chỗ này.

- Vị đại ca này, ngươi có thể giúp ta đi gọi Tư Mã Tĩnh Di một tiếng được không? Ta tìm nàng có việc!

Sở Lâm Phong nói với một nam học viên vừa đi qua mặt hắn.

- Không có thời gian, ta phải tu hành, chuẩn bị cho săn bắn tranh tài một tháng sau!

Nam học viên nói xong trực tiếp rời khỏi.

- Cắt! Muội muội ngươi, chỉ bằng ngươi có thể tạo ra thành tích gì trong săn bắn tranh tài chứ? Không chết ở bên trong đã tốt lắm rồi!

Sở Lâm Phong liếc nhìn bóng lưng của nam học viên kia một cái rồi nói.

Không lâu sau, lại có một nữ học viên đi qua, Sở Lâm Phong lập tức tiến lên nói:

- Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, tỷ có thể giúp ta gọi Tư Mã Tĩnh Di một tiếng được không, tỷ cứ nói đệ đệ ta có việc gấp muốn tìm nàng.

Nữ học viên kia nhìn Sở Lâm Phong một chút sau đó cười nói:

- Ngươi chính là Sở Lâm Phong sao, quả nhiên là tuấn tú, chỉ là hiện tại tỷ tỷ không rảnh, ngươi hãy tìm những người khác đi!

Nói xong nàng cũng nghênh ngang rời đi.

- Muội muội ngươi, bộ dáng như khủng long mà lão tử còn phải gọi ngươi là tỷ tỷ xinh đẹp, quả thực là thua thiệt lớn, liếc mắt nhìn thêm ngươi ta cũng cảm thấy ác tâm. Không rảnh, không rảnh muội muội ngươi!

Sở Lâm Phong nổi giận, không ngờ người của ban Ưu Đẳng này cao ngạo như thế, quả thực không thể chịu đựng được.

Không bằng trực tiếp đi vào tìm nàng đi, bằng vào quan hệ giữa mình và Từ lão đầu, cũng không tới mức bị nghiêm phạt.

Đúng lúc này phía sau lưng của Sở Lâm Phong truyền đến một tiếng gọi khiến cho hắn thiếu chút nữa đã phát điên.

- Lâm Phong, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Tới tìm ta sao?

Thanh âm này là của Tư Mã Tĩnh Di, hai lần bị khinh bỉ thì ngươi mới xuất hiện. Chỉ là Sở Lâm Phong cũng không dám tức giận, bị Tư Mã Tĩnh Di biết được chuyện này, nhất định nàng sẽ cười nhạo mình.

- Ta tới để tìm nàng, đi, nhanh tới phòng ngủ tu hành của ta, ta có lời muốn nói với nàng!

Trên mặt Sở Lâm Phong hiện lên nụ cười nói.

- Nói gì mà không thể nói ở chỗ này chứ?

Tư Mã Tĩnh Di có chút mơ hồ nhìn Sở Lâm Phong hỏi.

- Đợi lát nữa nàng sẽ biết, đi thôi! Ta có đồ cho nàng!

Sở Lâm Phong nói giống như dụ dỗ trẻ con vậy.

Tư Mã Tĩnh Di như hiểu ra cái gì đó, trên mặt tức thì đỏ lên, nói:

- Ngươi cũng quá nóng lòng đấy!