Dù có nằm mơ thì Sở Lâm Phong cũng không nghĩ ra Lâm Nhược Hi sẽ ở trên lôi đài tỷ thí này. Thế nhưng này hết lần này tới lần khác đây chính là sự thật.
Lâm Nhược Hi từ từ đi qua:
- Lâm Phong, thật bất ngờ đó! Muội cũng có thể đứng ở chỗ này.
Thanh âm vẫn êm tai như vậy, lúc này Sở Lâm Phong hận không thể ôm Lâm Nhược Hi vào trong ngực, lại âu yếm một phen.
Chỉ là hắn lại phải nhịn xuống, ngộ nhỡ Thuần Dương chi khí trong cơ thể lại không có cách nào khống chế được. Như vậy hắn sẽ vô cùng mất mặt.
Lại nói, ở đây cũng không thích hợp để mình làm như vậy, sau khi ổn định tâm thần, hắn nói:
- Quả thực rất ngoài ý muốn, quả thực ta không thể tin được vào hai mắt của mình, lẽ nào Chu Tước ấn ký của nàng đã thức tỉnh rồi sao?
Sở Lâm Phong nhớ kỹ, lúc lần đầu tiên gặp mặt Lâm Nhược Hi thì tối đa nàng chỉ có thực lực Huyền vũ cảnh nhị trọng thiên mà thôi.
Hôm nay nàng lại có thể đứng ở trên lôi đài này, điều này đã nói rõ trong mấy tháng ngắn ngủi này nàng đã liên tiếp đột phá, tốc độ cực nhanh đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Sở Lâm Phong.
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Hóa ra kinh hỉ mà Nguyệt Nhi tỷ tỷ nói cho ta biết chính là nàng, đúng là ta thực sự rất kinh hỉ đó!
- Ha ha, Lâm Phong, hiện tại ngươi đã biết ta không lừa ngươi rồi chứ? Sau khi Huyền Âm thân thể đạt được Thuần Dương chi khí của Thuần Dương thân thể, chỗ tốt nàng lấy được là thứ mà ngươi khó có thể tưởng tượng ra được. Lúc này thực lực của nàng chí ít cũng là Huyền vũ cảnh thất trọng thiên, nếu như cho nàng thời gian nửa năm nữa. Muốn đột phá đến Địa Vũ Cảnh cũng không phải là việc khó.
Thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi xuất hiện ở trong đầu của Sở Lâm Phong. Sau khi Sở Lâm Phong nghe xong kinh ngạc tới mức không nói được thành lời. Hắn từng thấy nhân vật nghịch thiên, thế nhưng lại chưa thấy người nào nghịch thiên như Lâm Nhược Hi.
Không ngờ lại đột phá năm trọng cảnh giới, tốc độ này coi như là các đệ tử trong đại gia tộc cũng chưa chắc đã có thể làm được, nhưng tiền đề là phải có linh dược trợ giúp.
Lâm Nhược Hi nhìn Sở Lâm Phong có chút ngây người đứng ở nơi đó, nàng nói:
- Lâm Phong, huynh đang suy nghĩ gì vậy? Sắp tỷ thí rồi, hy vọng chúng ta sẽ không gặp phải nhau. Nếu như gặp phải thì cũng phải là trận chiến cuối cùng a!
- Đúng vậy! Chỉ mong là thế. Vì sao nàng còn mang theo khăn che mặt làm gì vậy?
Sở Lâm Phong lập tức từ trong khϊếp sợ khôi phục lại, hắn hỏi.
- Muội chỉ muốn huynh nhìn thấy mặt của muội, những người khác muội không muốn!
Lúc Lâm Nhược Hi nói lời này, thanh âm của nàng rất nhỏ, nhỏ đến ngay cả chính nàng cũng có chút nghe không rõ.
Trong lòng Sở Lâm Phong cảm động một hồi, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải. Lúc này thanh âm của Tư Mã Tĩnh Di truyền đến:
- Sở Lâm Phong, nhân duyên của ngươi không tệ a. Vừa lên đã liên tục nói chuyện, còn không qua đây chuẩn bị rút thăm đi.
Trong mắt bảy nam đệ tử khác trên đài đều hiện ra hung quang, trong đó có một người lợi hại nhất, đó chính là Lưu Lang của Lưu gia
Sở Lâm Phong cũng không quan tâm tới người này mà trực tiếp đi tới trước mặt Tư Mã Tĩnh Di, lại nhanh chóng rút ra một tấm thăm, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Hắn cũng không dám đứng lâu ở trước mặt Tư Mã Tĩnh Di. Nữ nhân này là vật nguy hiểm, tùy thời cũng có thể khiến cho hắn không khống chế được.
Tư Mã Tĩnh Di thấy Sở Lâm Phong xoay người rời đi, trong lòng hơi có chút cảm giác mất mát, tiểu tử này từ lúc đi lên trên đài cũng không có nhìn nàng lấy một lần.
Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua nàng đã đả thương hắn, hay là bởi vì vị hôn thê của hắn đang ở trên lôi đài?
Lâm Nhược Hi là hôn thê của Sở Lâm Phong, chuyện này rất nhiều người đều biết. Thế nhưng người chân chính nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Lâm Nhược Hi đã ít lại càng ít, thế nên cho đến bây giờ vẫn còn có không ít người đều cho rằng Lâm Nhược Hi là xấu nữ.
Sau khi Sở Lâm Phong rút thăm xong, những người khác cũng lục tục rút. Mười lá thăm trong tay của Tư Mã Tĩnh Di đều bị mọi người rút đi.
- Tất cả mọi người đã rút xong, hiện giờ xin mời nhìn vào con số bên trên. Bởi vì sắp tới thời khắc đặc sắc nhất đại hội của gia tộc tỷ thí ba năm một lần.
Sở Lâm Phong nhìn con số của mình một chút, là số bảy. Trong lúc hắn đang xem con số của Lâm Nhược Hi thì nàng đã đi qua đây, trong tay nàng là con số hai.
Sở Lâm Nguyệt cũng đi tới, hỏi:
- Lâm Phong của ngươi là mấy số?
Kỳ thực đây cũng là điều mà Lâm Nhược Hi muốn hỏi.
Ngộ nhỡ trận đầu đã gặp phải Sở Lâm Phong thì nàng cũng không biết nên tỷ thí như thế nào. Đây cũng là vấn đề khiến cho trong lòng nàng lo lắng nhất.
Sở Lâm Phong cũng không lo lắng như vậy, bởi vì Lâm Nhược Hi số hai, bất kể có sắp xếp như thế nào thì hắn cũng không phải đấu với nàng.
- Số bảy! Có phải nàng rất vui hay không, Lâm Nguyệt còn ngươi? Ồ, không phải là số ba đó chứ?
Sở Lâm Phong cười nói.
- Ha ha, không nói cho ngươi! Cho ngươi tức chết!
Sở Lâm Nguyệt nói xong lập tức xoay người rời đi.
- Tại sao của Lâm nguyệt lại nhỏ đi vậy chứ? Chợt lớn chợt nhỏ là chuyện không thể nào nha!
Sở Lâm Phong lập tức nói.
Sở Lâm Nguyệt nghe xong lập tức dừng chân, qua chừng hai giây mới lại rời đi.
- Sở Lâm Phong, ngươi quả thực chính là một tên cặn bã, cuối cùng sẽ có một ngày ta khiến cho ngươi sáng mắt ra!
Trong lòng Sở Lâm Nguyệt hung hãn nói, trên mặt lại vô cùng khó coi.
- Cái gì mà chợt lớn chợt nhỏ?
Lâm Nhược Hi không rõ Sở Lâm Phong đang nói tới cái gì, nàng lập tức hỏi.
- Cái này, cái này sau này hãy nói ah! Nhược Hi, cố gắng lên! Hy vọng chúng ta đều có thể tiến vào Thiên Long học viện.
Sở Lâm Phong rất ôn nhu nói.
- Được! Huynh cũng như vậy!
Đám người vây xem ở dưới lôi đài đều đang nóng lòng chờ đợi thời khắc đặc sắc nhất trong tỷ thí lần này. Lúc này rốt cục Tư Mã Tĩnh Di đã mở miệng nói:
- Các ngươi có thể trổ hết tài năng từ trong hơn ngàn đệ tử gia tộc. Như vậy đã nói rõ thực lực của các ngươi rất tốt, tên tuổi của các ngươi cũng đã được truyền bá ra. Hiện giờ ta sẽ tuyên bố quy tắc của vòng tỷ thí cuối cùng này. Lấy người rút được số một đối chiến với người số mười, số hai đối chiến với số chín, số ba đối chiến với số tám, số bốn đối chiến với số bảy... trong lúc song phương đối chiến sẽ khó tránh khỏi tình trạng bị thương, nếu như một bên chịu thua thì bên còn lại không thể tiếp tục công kích, bằng không ta sẽ thủ tiêu tư cách. Bên thắng lợi tiếp tục tỷ thí trận tiếp theo. Lần này tỷ thí có năm người, chỉ là quả thực tỷ thí chỉ có bốn người, nói cách khác sẽ có một người không cần tỷ thí mà sẽ trực tiếp tấn cấp. Vấn đề là vận khí tốt này sẽ rơi vào người nào đây? Chúng ta mỏi mắt mong chờ đó. Cuối cùng cũng là thời khắc quan trọng nhất, hai người thắng và người trực tiếp tấn cấp sẽ hỗn chiến. Ai có thể kiên trì đến sau cùng thì người đó chính là đệ nhất nhân. Ai sẽ là người ngã xuống đầu tiên hoặc là bỏ quyền thì sẽ là người đứng thứ ba.
Tư Mã Tĩnh Di nói xong, tất cả mọi người đã hiểu quy tắc tỷ thí này, nếu như lần tỷ thí này thuận lợi thì có thể lọt vào trong top ba.
Nhìn tâm tình của mọi người từ từ tăng vọt, Tư Mã Tĩnh Di cười cười, khóe mắt nhìn Sở Lâm Phong một chút, sau đó mới nói:
- Hiện giờ tỷ thí bắt đầu, số một đối chiến với số mười!
Người rút được con số một Sở Lâm Phong nhận ra, là người của Công Tôn gia tộc một trong ngũ đại gia tộc, tên là Công Tôn Hoằng, bình thường rất ít khi đi lại ở bên ngoài, phần lớn thời gian đều tu hành vũ kỹ ở trong gia tộc, đây là một người si mê võ nghệ điển hình.
Người số mười thì tương đối xa lạ, có thể là đệ tử tới từ các thế lực gia tộc yếu đuối khác. Chỉ là, nếu đã có thể đứng ở chỗ này cũng đã nói rõ, thực lực của hắn cũng không đơn giản.
Lôi đài rất lớn, Sở Lâm Phong đứng ở chỗ của những người chưa tỷ thí, như vậy có thể trực tiếp nhìn thấy toàn bộ quá trình tỷ thí.
Như vậy cũng có thể tìm hiểu kỹ lộ tuyến công kích và chiêu thức của đối phương, đối với bản thân là một chỗ tốt rất lớn.
Lúc này Công Tôn Hoằng và tên đệ tử không biết tên kia đã đánh nhau. Binh khí mà Công Tôn Hoằng dùng là một cây đại đao, thân đao rất dầy, thoạt nhìn là một loại binh khí rất nặng, vừa vặn xứng đôi với người như hắn.
Mà tên đệ tử kia thì dùng một cái quạt, quơ quơ lên, rất là đẹp mắt.
Đây là Sở Lâm Phong lần đầu tiên thấy người sử dụng quạt làm binh khí, cho nên trong lòng càng thêm hiếu kỳ về hắn, cho nên khi quan sát cũng rất cẩn thận.
Thỉnh thoảng đại đao của Công Tôn Hoằng sẽ chém vào trên quạt của đối phương, tiếng kim loại va chạm vô cùng thanh thúy vang vọng, mang theo một chút tia lửa. Hiển nhiên cường độ va chạm rất lớn.
Hai người cũng không trực tiếp sử dụng vũ kỹ, nhìn bộ dáng có lẽ là đang giữ lại thực lực để chuẩn bị cho trận tỷ thí cuối cùng.
Hoặc là đang tìm thời cơ để chuẩn bị cho đối phương một kích trí mạng. Vì vậy cả hai đều đánh rất bảo thủ, hoàn toàn không có một chút tàn nhẫn của chém gϊếŧ nào cả.
- Con bà nó! Các ngươi đang làm trò gì vậy, ngươi chém ta một đao, ta công ngươi một chiêu. Như vậy sẽ so tới khi nào a, biểu diễn sao? Muội muội ngươi, lãng phí thời gian của lão tử!
Dưới đài có một người lập tức bất mãn nói, có lẽ ý kiến của hắn đúng là ý tứ của mọi người. Chỉ thấy ngay sau đó tất cả mọi người đã bắt đầu ồn ào.
- Tốc chiến tốc thắng, dùng võ kỹ đi đồ heo đần!
- Công Tôn công tử, mau dùng tuyệt chiêu để gϊếŧ chết hắn, đừng lãng phí thời gian nữa!
- Vẫn là Sở Lâm Phong tỷ thí tốt hơn, những người này quả thực không đâu vào đâu!
Nghe thấy thanh âm của mọi người, hai người trên đài lập tức cảm thấy áp lực, rõ ràng tốc độ ra chiêu cũng đã tăng nhanh hơn.
Lúc này Công Tôn Hoằng kia đột nhiên quát lớn, nói:
- Liệt Diễm Trảm!
Sở Lâm Phong nhìn thấy đại đao trong tay hắn đột nhiên xuất hiện ánh lửa, một đạo đao khí bằng lửa đỏ chót mang theo thế sấm sét công kích về phía đối phương...