Một trăm linh thạch, đây là một con số rất là khổng lồ, đối với rất nhiều người mà nói cũng là một con số khiến cho người ta đỏ mắt.
- Lưu manh để mắt tới ta như thế, lại có thể sẵn sàng đưa ra một trăm linh thạch, nhìn dáng vẻ này, dường như nhà của ngươi cũng không tệ lắm a!
Sở Lâm Phong nhìn cặp mắt như muốn phun ra lửa kia của Lưu Mang, lại cười nói.
Người chết vì tiền chim chết vì miếng ăn, ở dưới sự mê hoặc của một trăm linh thạch, mấy tên tùy tùng của Lưu Mang tranh nhau chen lấn khởi xướng công kích với Sở Lâm Phong.
Nhìn mấy tên tùy tùng này động thủ với mình, Sở Lâm Phong cười lạnh, chân trượt đi, bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ trong ba thức đầu của Truy Phong Kiếm Quyết được thi triển ra.
Không đợi người ngoài nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì thì thân thể của hắn đã xuất hiện ở vị trí cách đó hơn hai thước, mà lúc này một tên tùy tùng đang nhào tới chỗ hắn.
- Vân đạm phong khinh!
Đây là thức thứ tư trong Truy Phong Kiếm Quyết, uy lực của võ kỹ Huyền Giai không phải là võ kỹ Hoàng giai bình thường có thể so sánh được. Thanh Sương Kiếm trong tay của Sở Lâm Phong xẹt qua, tạo thành một đường vòng cung duyên dáng ở trên không trung.
Tiếp theo một cái đầu người đẫm máu từ trên cổ tên tùy tùng kia rơi xuống, mà trên Thanh Sương Kiếm trong tay của Sở Lâm Phong lại không có một chút vết máu nào cả.
Một chiêu đã thuấn sát, nhanh đến cực hạn, Sở Lâm Phong rất hài lòng với hiệu quả như vậy. Tuy rằng hắn cũng không muốn tùy tiện gϊếŧ người, thế nhưng đối với loại chó săn chỉ biết nịnh nọt, vẽ đường cho hươu chạy như vậy hắn cũng không cần thiết phải đồng tình.
- Hừ, không đỡ nổi một đòn!
Sau khi một chiêu giải quyết được một tên tùy tùng sau, Sở Lâm Phong không dừng bước, trong nháy mắt đã đi tới trước người một tên tùy tùng khác, chiêu thức cũng giống như vậy, cũng là một đường vòng cung duyên dáng, sau đó lại có một người vĩnh viễn mất đi sinh cơ.
Trong nháy mắt đã chém gϊếŧ hai người, giờ phút này Sở Lâm Phong thật giống như ác ma, khiến cho Lưu Mang ở bên cạnh không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy trong nháy mắt đồng bọn đã bị gϊếŧ chết, tên tùy tùng còn lại lập tức quyết định chạy trốn, nào còn tâm tư đi quản sinh tử của Lưu Mang nữa, giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng a.
Sở Lâm Phong chầm chậm đi đến trước mặt Lưu Mang, cười nói:
- Lưu manh, có phải ngươi rất bất ngờ không? Tên rác rưởi này như ta, ngày hôm nay lại dám hò hét ở trước mặt ngươi, có phải hiện giờ ngươi đang hối hận vì mang ít người hay không?
- Sở... Sở Lâm Phong, ngươi đừng có đắc ý, ta là thiếu gia của Lưu gia, ngươi dám làm gì ta cơ chứ?
Giờ phút này Lưu Mang vẫn không quên thân phận của Lưu gia.
- Lưu manh, trong cuộc đời của tiểu gia ta ghét nhất chính là người khác đe dọa ta, Lưu gia thì rất đáng sợ sao? Ta không cho là như vậy, ngay cả đồ để cứu chữa tử tôn của lão nhân kia mà ngươi cũng dám ngươi, lương tâm của ngươi bị chó ăn sao? Ngày hôm nay ta sẽ vì dân trừ hại!
Trong mắt của Sở Lâm Phong bắn ra một loại lửa giận khiến cho người ta không rét mà run.
Nhìn thấy ánh mắt này của Sở Lâm Phong, Lưu Mang có cảm giác giống như nhìn thấy con mắt của tử thần vậy, nghĩ đến kết cục của hai tên tùy tùng trước đó, dưới khố hắn không kìm được bắn ra một dòng nước nóng, theo quần chảy xuống dưới mặt đất.
Sở Lâm Phong không nghĩ tới tên này lại bị mình làm cho sợ đến mức tè dầm như vậy:
- Ngươi muốn chết như thế nào?
Ngữ khí của hắn vô cùng lạnh lẽo.
- Ta không muốn chết, Sở Lâm Phong, nể mặt chúng ta đều là con cháu thế gia tha cho ta đi, sau này ta cũng không dám thế nữa a!
Lưu Mang đã hạ tôn nghiêm xuống mức thấp nhất, suýt chút nữa đã quỳ xuống cầu xin Sở Lâm Phong.
- Rác rưởi, gϊếŧ ngươi làm bẩn tay của ta. Chỉ là, chuyện ngày hôm nay tính thế nào đây?
Sở Lâm Phong cũng không muốn gϊếŧ Lưu Mang.
Tuy rằng hành động của hắn ta khiến cho người ta cực kỳ căm hận, nhưng dù sao hắn cũng là người của Lưu gia. Hiện tại Sở gia đang trong tình thế nguy cấp, không thể vì mình kích động nhất thời mà mang đến tai ương ngập đầu cho gia tộc.
Nghe thấy Sở Lâm Phong đồng ý buông tha cho mình, Lưu Mang lập tức mừng rỡ:
- Ta sẽ lập tức mang sủng vật kia trả lại cho lão nhân, mặt khác ta sẽ bồi thường cho hắn một trăm linh thạch, ngươi xem thế nào?
Có thể có kết quả như thế Sở Lâm Phong cũng đã cảm thấy không tồi rồi. Một trăm linh thạch đã đủ để lão nhân và tôn tử của hắn chi tiêu trong vòng mười năm.
- Đem ra đây!
Trên mặt của Sở Lâm Phong vẫn không hề có cảm xúc như trước, đối mặt với người như Lưu Mang nhất định phải hung ác, nếu không hắn ta sẽ không chịu thua.
Lưu Mang lấy ra một đầu sủng vật màu trắng ở bên trong đai lưng trữ vật trên người, sau đó lại lấy ra một trăm linh thạch rồi hỏi:
- Ta có thể đi được chưa?
- Cút!
Sở Lâm Phong không quan tâm tới hắn nữa, Lưu Mang và tên tùy tùng bị thương lúc trước ảo não rời đi.
Lúc này Sở Lâm Phong mới đi tới trước mặt lão giả rồi cười nói:
- Lão trượng, đây là sủng vật và tiền thuốc thang của ngươi, ngươi nhanh đi tìm đại phu trị liệu cho tôn tử của ngươi đi!
Sau đó hắn lại nhìn mọi người vây xem một chút, Sở Lâm Phong cả giận nói:
- Nếu như có ai có chủ ý với trứng ma thú và linh thạch của lão trượng, một khi bị ta biết nhất định ta sẽ gϊếŧ không tha. Đừng có suy nghĩ may mắn, bởi vì ta nói được là làm được.
Quả thực trong lòng Sở Lâm Phong còn có chút lo lắng, dù sao một trăm linh thạch không phải là số lượng nhỏ, lão giả này không thể bảo vệ được số tiền tài này. Cho nên trước tiên hắn chỉ có thể cho những người có ý xấu kia một lời cảnh cáo mà thôi.
Lúc này sắc mặt của lão giả kia đã khá hơn lúc trước nhiều:
- Ân công, cảm tạ ngươi! Ngươi thực sự là người tốt a!
Trên mặt Sở Lâm Phong có chút ngượng ngùng:
- Đừng nói như vậy, đối với người như Lưu Mang ta đã sớm muốn giáo huấn. Lão trượng, ngươi nên nhanh đi tìm đại phu trị liệu cho tôn tử của ngươi đi!
Hành động hôm nay của Sở Lâm Phong nhất thời tạo ra nghị luận ở trong đám người, rất nhiều người ở Lưu Vân thành đều biết hắn, cũng biết một ít chuyện của hắn.
Từ một tên rác rưởi biến thành một đại hiệp dương thiện trừ ác, quả thực là chuyện mà tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị kịp tâm lý để tiếp nhận.
Lão giả kia nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Sở Lâm Phong, hắn nức nở nói:
- Đại ân đại đức của ân công lão hủ không thể báo đáp, trứng ma thú này dù như thế nào cũng xin ngươi thu nhận.
Vốn Sở Lâm Phong muốn cự tuyệt, nhưng trong đầu lại truyền đến âm thanh của Kiếm linh Nguyệt Nhi:
- Nhanh nhận lấy, đây chính là thứ tốt a, không nghĩ tới ở nơi này lại có tung tích của nó.
Sở Lâm Phong không thể làm gì khác hơn là ra vẻ khó khăn tiếp nhận trứng ma thú từ trong tay của lão giả này:
- Như vậy tiểu tử ta phải cảm tạ lão trượng rồi!
Lão giả giao trứng ma thú cho Sở Lâm Phong, sau đó vội vã rời đi. Có thể là bởi vì bệnh tình của tôn tử hắn nghiêm trọng tới mức hắn không thể chậm trễ được nữa.
Sở Lâm Phong đợi đến lúc đầu bóng lưng của lão biến mất ở trên đường phố thì mới rời khỏi, trong lúc đó không có một người nào dám có chủ ý với linh thạch của lão đầu này.
Về đến nhà Sở Lâm Phong không thể chờ đợi được nữa mà lấy ra trứng ma thú lão giả cho hắn ở trong l*иg ngực.
Trứng ma thú này cũng không phải là rất lớn, nhiều nhất chỉ to bằng một quả trứng ngỗng, màu sắc trắng như tuyết, dáng vẻ rất là đáng yêu.
- Nguyệt Nhi tỷ, ngươi nói đây là thứ tốt, rốt cuộc là trứng ma thú gì a?
Trong lòng Sở Lâm Phong tò mò hỏi.
Đối với trứng ma thú hắn cũng không biết, trước đây hắn cũng thường thường thấy có người bán nó thành tiền, thế nhưng đều là một ít trứng ma thú cấp thấp mà thôi.
Ma thú ấp ra được cũng không ra sao, sức ăn lại vô cùng lớn, cho nên rất nhiều người cũng không muốn thuần dưỡng ma thú.
Đương nhiên vẫn có một ít ma thú không như vậy, ví dụ như Liệt Diễm mã, Phi Thiên ưng, thuần dưỡng tốt thì có thể thay làm vật cưỡi. Chỉ là loại ma thú này vô cùng ít ỏi.
Sở Lâm Phong nhớ tới chỉ có trong phủ thành chủ của Lưu Vân thành mới có một con Phi Thiên ưng, có người nói là thành chủ dùng giá cao mua được từ nơi khác.
- Lâm Phong, ngươi có biết đẳng cấp của ma thú không?
Kiếm linh Nguyệt Nhi không có trực tiếp trả lời Sở Lâm Phong mà còn hỏi ngược lại.
- Biết một chút, ma thú cấp thấp, ma thú trung cấp cùng ma thú cấp cao.
- Quả thực ngươi rất ngớ ngẩn. Ngay cả những thứ này cũng không biết, để bổn tiểu thư nói cho ngươi a! Đẳng cấp của ma thú gần bằng với đẳng cấp thực lực của nhân loại. Ma thú cấp ba tương đương với lực công kích của Linh Võ giả, từ ma thú cấp bốn đến cấp sáu tương đương với lực công kích Huyền vũ cảnh.
Ma thú từ cấp bảy đến cấp chín lại có lực công kích của Vũ Cảnh, ma thú tới cấp bậc này sẽ có chút nguy hiểm.
Mà ma thú đột phá cấp chín thì được gọi là linh thú, linh thú có ba đẳng cấp tương ứng với chín tầng đẳng cấp của Thiên Vũ cảnh.
Linh thú cấp một có thực lực Thiên Vũ cảnh tam trọng thiên, cấp hai lại có thực lực Thiên Vũ cảnh lục trọng thiên, cấp ba thì lại có thực lực của Thiên Vũ cảnh cửu trọng thiên thậm chí còn mạnh hơn nữa.
Linh thú đột phá cấp ba được gọi là thánh thú, lực công kích rất là khủng bố, chỉ là bình thường sẽ không xuất hiện ở khu vực của nhân loại.
Sở Lâm Phong nghe vậy trợn mắt há hốc mồm nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại:
- Vậy ngươi có biết trứng ma thú này là ma thú gì hay không?