Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 156: Lẩn trốn

Mang nấm về nhà và mời trộm vào nhà khác gì nhau?

Dù đóng chặt cửa biển, từ chối người Trung Quốc nhập cảnh, thế nhưng Kẻ Cắn Nuốt có được một dị năng mới mà nguyên tác không ghi, nấm có thể đưa người xuyên qua các nơi trên thế giới!

Đến lúc nhân vật phản diện lớn nhất trong nguyên tác, qua lại tự nhiên trong quốc gia của mình, muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ, chuyện này còn kết thúc như thế nào? Anh Pháp Nga Mĩ đều không để ý tới, nhưng một vài nước nhỏ lại rất tích cực đến đặt hàng. Quốc gia không có tiền, không sao, tài nguyên khoáng sản có thể làm tiền! Mấy nước có quan hệ hợp tác lâu dài với Trung Quốc, đại tá Lô còn đại biểu quốc gia đưa tặng mấy bình nấm.

Giản Hoa thấy toàn bộ quá trình:…

Có hiệu lực trong thời hạn ba ngày gì đó, đều ở bên này, có thể tùy lúc bổ sung hàng.

Đại tá Lô rất có nguyên tắc, thiết lập cho bình vi khuẩn ba ngày có hiệu lực, thì kiên quyết chỉ bán trong hai ngày. Nếu lại có người trốn tránh tìm đến cửa, thì đại tá Lô liền dùng nụ cười thân thiện của ông trong mười mấy năm làm phó cục trưởng Tổng cục Điện ảnh, nói là đã quá hạn sử dụng, phải chờ chuyên cơ vận chuyển vật tư trong nước mang bình vi khuẩn đến.

Địa điểm hội nghị lần này không ở vùng biển quốc tế, mà là ở đảo quốc Đông Nam Á nào đó, nguyên nhân là trên biển tốn nhiều chi phí.

Hội trường rất keo kiệt, điều kiện nơi ở thì đừng nói, là làng du lịch của địa phương, vì bị Thế giới Bị Từ Bỏ phá hủy, toàn bộ đều là rách nát, đi ra phòng khách chuyển hai đạo loan có thể nhìn thấy hành lang một mặt vách tường có ánh sáng, làng du lịch chính mình có máy phát điện, cho nên còn có thể miễn cưỡng sử dụng.

Một vài quốc gia còn có thể cách vài ngày phái một chiếc máy bay lại đây cho mình quốc người nhà đưa điểm ăn uống, người khác thì chỉ có thể chịu khổ. Cắn là lương khô uống nước lọc, còn muốn mỗi ngày sắn tay áo tham gia cãi nhau.

Hòn đảo gần đường xích đạo, không phân bốn mùa, tháng tư trời đã nóng không chịu nổi.

Nóng nực thì không phải là rắc rối, nhưng con muỗi ngang ngược thì chỉ muốn chết.

Người dị năng cấp cao có “trường”, sẽ không bị muỗi cắn, nhưng người lực lượng hơi kém, phạm vi “trường” có hạn, sẽ bị muỗi ồn không ngủ được.

Áp lực của người Trung Quốc không lớn lắm, vì trên vách tường và cửa phòng họ đều có đám tơ, trừ khi muỗi không nghỉ chân, nếu không sau khi bị dính lên cũng đừng mong bay nữa.

Vì này, mười ngày sau lại có người lén chạy đến chỗ đại tá Lô, cắn răng mua vài bình vi khuẩn – Không mang về nước, thì dùng ở nơi này! Nếu không thì không qua ngày nổi.

Nói là hội nghị, nhưng chính là mỗi ngày cãi nhau.

Về phần máy dẫn hướng năng lượng, nước Mỹ đã có sẵn một bộ thiết bị, đương nhiên là muốn lấy tiền, tài chính để nghiên cứu kế hoạch, các quốc gia khác sao có thể không ra? Các quốc gia phản ứng lại là, ra tiền thì có thể, nhưng kỹ thuật phải công khai, mọi người cùng nhau nghiên cứu, mau chóng hoàn thành hợp tác, cứu vẫn tương lai loài người. Nước Mỹ lại không muốn, đưa ra ý kiến để các quốc gia phái nhà khoa học đến.

Thế giới nguy hiểm như vậy, tùy tiện phái người đi qua, ai có thể bảo đảm an toàn?

Vì thế lại thêm việc nhà khoa học các nước phải do nhân viên các nước ấy bảo vệ, nhân số bao nhiêu, dựa theo hình thức quân đội duy trì hòa bình của Liên Hiệp Quốc sao? Ký hiệp định liên quan như thế nào, nếu dò xét lẫn nhau…

Cãi một trận là hơn nửa tháng, tiến trình hội nghị còn chưa có kết quả.

Tối nay, Lý Phỉ mò đến cửa phòng Giản Hoa như bình thường, bên trong tràn ngập mùi cơm trưa thịt hộp, máy bay đưa vật tư vừa tới hôm nay.

Cho tôm và sò vừa bắt lên vào, lại nấu mì và thịt trong nồi con. Trông cũng giống một bữa cơm.

Đầu bếp phụ trách nấu nướng là một người dị năng Lửa của Hồng Long, mỗi ngày gõ cửa đưa cơm, người vừa mới đi không lâu. Lý Phỉ nhìn lướt qua nồi trên bàn, là biết Giản Hoa còn chưa ăn miếng nào.

Giản Hoa không thích nói chuyện, Lý Phỉ đến thì ngay cả chào hỏi cũng không cần, chỉ cần ngồi xuống cầm đũa, cùng nhau ăn cơm là được.

Lý Phỉ qua quan sát đã sớm biết khẩu vị của Giản Hoa.

Giản Hoa ăn cái gì cũng không quá xoi mói, là người đã qua ngày khổ cực, không ăn được cũng có thể tạm bợ. Nhưng người sẽ có thứ thích ăn và không thích ăn, Giản Hoa chưa bao giờ nói cậu thích gì. Vậy mà khi Lý Phỉ cùng cậu ăn cơm, vẫn sẽ rất tự nhiên gắp món Giản Hoa không thích ăn.

Nếu người không hiểu họ nhân thấy, chắc chắn sẽ cho rằng Lý Phỉ rất hống hách, giành chọn thức ăn trước, còn lại “không ăn” thì cho Giản Hoa.

Một nồi trước mắt này, hành vi của Lý Phỉ càng “khác người”, anh chẳng những gắp thịt đi, mà cả tôm cũng gắp vào trong bát mình. Nếu không nhìn quá trình, thì chỉ cần chờ nồi rỗng, vỏ tôm đều chất đống ở bên Lý Phỉ là biết. Đúng là bằng chứng như núi.

Thực ra, người nào đó ăn tôm, lại không bóc vỏ.

Cái gì cũng không cần nói, đôi đũa khi chạm nhau khi tạm dừng, nhìn ánh mắt của nhau… Cách ở chung bình thường lại không có ngăn cách như vậy, chính là cuộc sống Giản Hoa thích.

Nước trong phòng không thể uống trực tiếp, nhưng rửa bát thì không thành vấn đề.

Bởi vì trời nóng, nên nước cũng âm ấm, khi đưa tay vào trong nước rửa bát đũa, thường thường một đôi tay khác cũng sẽ thò vào. Làm việc rất tập trung, chỉ là ngón tay và cổ tay tránh không được chạm nhau, váng dầu trong nước, thường xuyên vừa trượt đã tránh ra.

Chờ đến khi rửa xong, tâm tư không còn đơn thuần, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Công trình của làng du lịch vốn rất tốt, tuy rằng sau này bị hư hỏng, thế nhưng nhờ người dị năng tu sửa và nấm chống đỡ, ở cũng không quá khó chịu. Bồn tắm trong nhà tắm rất to, chỉ là không có công năng mát xa.

Chuẩn bị giặt quần áo, cả quần áo lẫn người đều cùng nhau vào bồn tắm.

Vách bồn tắm lớn quá trơn, Giản Hoa không tìm được điểm chống đỡ, cậu cố sức tựa vào cây nấm giả làm giá đựng xà phòng, sợ trượt xuống, trong tiềm thức còn triệu ra đám tơ. Tơ trắng dán lên làn da vì tìиɧ ɖu͙© mà ửng hồng, tạo cảm giác tình sắc khác lạ.

Số lượng tơ cũng không nhiều, chúng chỉ vì cảm xúc của Giản Hoa mất khống chế mà xuất hiện. Nhưng chúng tuân theo bản năng, vui sướиɠ mà nhào lên Lý Phỉ, câu kết làm bậy bò lên người anh còn chưa tính, lại thuận thế lan đến nơi bộ phận kết hợp nóng cháy…

Cơ thể Lý Phỉ bỗng cứng đờ.

Cường độ va chạm biến mất, ý thức Giản Hoa dần khôi phục từ mê ly, cậu lập tức phát hiện ra có chuyện không đúng, thò tay kéo đứt đám tơ. Ngón tay cậu không thể tránh chạm vào bộ phận quan trọng của mình và Lý Phỉ.

Sau đó, phân nửa cơ thể Giản Hoa bị nhấn vào trong nước, bị bắt một lần lại một lần đυ.ng vào mặt trong cánh tay của Lý Phỉ dán trên tường. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ và đau đớn thổi quét thần kinh, rất nhanh đã lột xác thành toan trướng và kɧoáı ©ảʍ khó nhịn.

Gợn sóng khuấy động, ẩm ướt, rêи ɾỉ không thể kiềm nén.

Nóng đến mức khiến người hòa tan.

Ban đêm của hải đảo đến trễ, sau khi bầu trời hoàn toàn tối đen, ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Hai người dọn dẹp phòng tắm xong, cố ý đi cách nhau một khoảng, để tránh cự thú Bóng đêm quá mức hưng phấn mà nuốt nhiều dị năng của Lý Phỉ hơn. Giản Hoa dần quen với sự thân cận của Lý Phỉ, ý chí khiến cậu có thể trong phút cuối khắc chế dị năng của mình, tránh xuất hiện cảnh Lý Phỉ rất lâu sau mới có thể khôi phục lực lượng 囧.

Cự thú Bóng đêm không được ăn thỏa mãn, đương nhiên sẽ có ý kiến.

May mà nó lười, chỉ cần qua thời kỳ hưng phấn, Lý Phỉ lại tiếp cận Giản Hoa cũng chẳng sao.

Tiếng gõ cửa cực kỳ dồn dập, người của Hồng Long sẽ không quấy rầy họ. Giản Hoa giả làm nhân viên đi theo đại tá Lô, ngay cả một vài nhân viên ngoại giao Trung Quốc đều không rõ thân phận của cậu, đại tá Lô cũng sẽ tỏ vẻ đặc biệt chú ý tới Giản Hoa, cho nên buổi tối gần như không có ai tìm cậu.

Ý bảo Lý Phỉ không cần ra ngoài, Giản Hoa mặc nhanh quần áo rồi đi mở cửa.

Ngoài cửa là cảnh vệ của đại tá Lô, cũng là tổ viên Hồng Long, anh ta vừa thấy Giản Hoa đã lập tức lách người vào cửa.

“Tất cả nhân viên lập tức rút lui… Cậu biết bơi không?”

Giản Hoa gật đầu theo bản năng, sau đó lại thấy không được, vì cậu nhớ rõ Lý Phỉ hình như không biết.

“Tàu ngầm dừng ở ngoài Tam Hải, bên bờ có thuyền, nhưng vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, phải chuẩn bị sẵn sàng.” Tổ viên Hồng Long đưa một áo phao cứu sinh cho Giản Hoa, xoay người định

đi chỗ khác.

“Cho tôi một cái nữa, Lý Phỉ ở chỗ tôi.” Giản Hoa rất tự nhiên thò tay.

“…”

Ở chỗ cậu hay là ở trên giường cậu?

Khóe mắt tổ viên Hồng Long giật giật, không có thời gian để nhiều lời, anh ta lại đưa một cái áo phao cứu sinh, rồi dặn dò: “Không cần mang gì cả, tình huống nguy cấp.”

Này thì còn nói gì nữa, hai người nhanh chóng mặc áo phao cứu sinh. Hai phút sau thì thấy tất cả mọi người bị gọi đi, mọi người yên lặng đi về hướng bãi biển.

Đại tá Lô đến trước một bước, gương mặt ông xanh mét, chưa nói gì, bảo mọi người lên thuyền.

Thuyền rất cũ nát, là du thuyền của làng du lịch, gần cạn không thể mở motor, nhưng không làm khó người được. Chỗ nào của làng du lịch cũng có ván gỗ rải rác, cứ lấy làm mái chèo.

Người hai gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trong tin tức, nhân viên ngoại giao khác đa số là xuất thân từ quân nhân. Khi chọn người thì họ đã tìm người thân thủ mạnh mẽ, nên chèo thuyền không phải chuyện khó.

Đường ven biển dần rời xa, sau khi motor khởi động, Lý Phỉ rốt cuộc biết xảy ra chuyện gì.

“Nước Mỹ định thả một quả bom hạt nhân đến chỗ này.”

“…”

“Chuyện này được Nhật Bản, Nga, và mấy quốc gia khác ủng hộ.” Đại tá Lô nhỏ giọng mắng vài câu ngôn ngữ địa phương, “Người dị năng cấp cao tham dự hội nghị lần này không nhiều, tôi cho rằng họ sẽ không não tàn như vậy, kết quả quanh co lòng vòng vẫn có kẻ ngu xuẩn đưa ra việc này.”

Lý Phỉ trầm mặc.

Nếu như trong đại hội người dị năng toàn cầu nguyên tác ghi lại, thì thả một quả bom hạt nhân đúng là có thể tiêu diệt 99% người dị năng cấp cao. Nhưng trong nguyên tác cũng không làm vậy, vì đại hội lần đó là do nước Mỹ khởi xướng, lấy danh nghĩa người dị năng song cấp S Hurricane, bàn cách đối phó Kẻ Cắn Nuốt.

“Có người nhìn thấu ngụy trang, đoán ra tôi ở trong này?” Giản Hoa nhíu mày.

Chỉ muốn gϊếŧ chết Quỷ Lửa, mà ném một quả bom hạt nhân thì không có lời, nếu Giản Hoa và Lý Phỉ đều ở trong này, có người nảy ra ý nghĩ này cũng không lạ.

Phái cấp tiến Cực đoan, tất cả đều là chủ trương dùng thủ đoạn trực tiếp nhất giải quyết vấn đề.

“Không, họ là mang tâm lý may mắn.”

Thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót.

“Mấy tên người Mĩ kia chạy rồi?” Trên hòn đảo này không ít người.

“Không, nếu không phải Hồng Long chặn lại được một phần tình báo, giải mã nội dung, thì chúng ta đều chẳng hay biết gì.” Đại tá Lô phiền lòng, nói, “Bên kia là đa nguyên đa đảng, chuyện đâm nhau có rất nhiều. Chúng ta không có chứng cớ thiết thực để xác nhận, giờ bên trên đã ra lệnh, lập tức rút lui.”

Người tham dự hội nghị an toàn toàn cầu này, nói dễ nghe là chính khách các quốc gia, thực ra cũng không hơn người đạo bậc hai bậc ba của các quốc gia, tóm lại là không quá quan trọng. Lý do cũng có sẵn, trong nước đều đang rối loạn, làm sao mà thoát ra được?

“Dựng chuyện người dị năng bỗng nhiên làm khó dễ, hất nước bẩn gϊếŧ chết chính khách các quốc gia lên mấy người… Dù sao người của họ cũng không phải họ gϊếŧ, quyền con người, quyền dân chủ cũng dễ qua loa. Chỉ một lượng nhỏ đạn hạt nhân là đủ phá hủy hòn đảo này, tình hình này lại càng không có phóng viên vượt biển phát hiện đầu mối làm sáng tỏ vấn đề.”

“Đúng là điên rồi!” Lý Phỉ lẩm bẩm.

Đại tá Lô vung tay lên: “Cậu không thể dùng chỉ số thông minh của người bình thường để chơi chính trị được. Thực ra, không có nước Mỹ, thì cũng có nước khác nghĩ đến vũ khí hạt nhân.” Trong chiến tranh thế giới trong lịch sử, một vài quốc gia làm việc không đáng tin còn ít sao?

“Bên kia đang thương lượng, hay là thật sự có kế hoạch bắn?”

“Dựa vào tình báo, đúng là chuẩn bị bắn… Nhưng trong nước họ có ý kiến phản đối, vì ngăn cản chuyện này, họ sẽ lộ chuyện ra ngoài, để các quốc gia khác gia tăng áp lực.”

Tiếng motor trên mặt biển cực kỳ chói tai.

“Chờ đã, hình như không chỉ có của chúng ta…”

Lý Phỉ nhìn ra xa, chỉ mờ mờ thấy mấy chiếc thuyền, lại thấy nước biển phía xa xoáy lại, giống như có tàu ngầm đang nổi lên.

“Chắc là đều chạy.” Khóe miệng Lý Phỉ hạ xuống.

Mọi người:…

Tuy họ không có mắt quỷ, không thấy rõ, nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng biết, tàu ngầm chờ tiếp ứng ngoài biển chắc là thông qua Sonar phát hiện tàu ngầm quốc gia khác. ĐM thế này thì cũng rất xấu hổ.

Tác giả có lời muốn nói:

– Lý Phỉ ở chỗ tôi.

– Ở chỗ cậu hay trên giường cậu?

– Đều không phải. Ở trong bồn tắm của tôi.