Lửa Mạnh Gặp Củi Khô, Không Biết Ai Đốt Ai

Chương 5

Edit:

Hamano Michiyo

Thi Thi chạy không nhanh lắm. Cô cũng ngạc nhiên khi thấy mình không quá khổ sở. Sau khi cơn tức giận ban đầu qua đi thì chỉ còn cảm giác thấy buồn cười, đây đúng là sự trừng phạt đích đáng dành cho cô mà. Mới hôm qua cô còn trêu chọc tên bốn mắt kia, hôm nay đã phải chung cảnh ngộ cùng hắn….Chỉ có điều chuyện của tên bốn mắt là giả, còn cô lại là thật

Trời dần tối, Thi Thi mới phát hiện ra trong lúc vô tình, mình đã đi tới trước cửa tiệm mì quen thuộc. Thi Thi mỉm cười, đẩy cửa bước vào.

“Ông chủ, cho cháu một bát — không, ba bát mì trứng gà, cảm ơn.” Cô thản nhiên tìm một cái bàn ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của người chủ quán mì và những người khách khác trong tiệm.

Ba tô mì được bưng lên rất nhanh, Thi Thi cầm bát lên ăn ngấu nghiến, tướng ăn hung mãnh hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ mỹ nữ của mình. Thế nhưng, đúng lúc cô đang ăn vô cùng vui vẻ thì bất ngờ phát hiện phía đối diện có người ngồi xuống.

“Anh…anh vác mặt đến đây để đòi nợ tôi đấy hả?” — Sao anh ta lại ở chỗ này?

Diệp Thừa nhìn dáng vẻ chứa đầy thức ăn trong miệng mà vẫn cố liều mạng muốn nói của cô gái đối diện, khóe môi liền cong lên, cặp mắt như vì sao sáng rực, khẽ cười thành tiếng: “Nuốt hết đi rồi hãy nói.”

Thi Thi có cảm giác mặt mình đang đỏ ửng lên, anh chàng cọc gỗ này cười trông dễ nhìn quá, đây đúng là dụ dỗ thiếu nữ vừa mới thất bại nặng nề trên tình trường như cô mà! Dụ dỗ trắng trợn ấy!

Nuốt hết những thứ trong miệng một cách khó khăn, lại ực thêm một hớp nước nữa mới coi là thong thả lại sức, cô lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Diệp cọc gỗ, thằng nhãi mi theo dõi bà đây có phải không hả?”

Diệp Thừa gật đầu, giọng nói và vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trước sau như một: “Đúng vậy, thế thì sao?”

Thi Thi nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc, không có lý do gì lại đi theo dõi một cô gái độc thân mà còn dám nói “thế thì sao”, tên này rốt cuộc là đầu gỗ thật hay đầu gỗ giả vậy trời!

Thế nhưng, vừa ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt đen và sâu của anh ta, cô bỗng nhớ tới tình cảnh lúc ban ngày lúc nằm trên ghế chuyên dụng, gần như được anh ta ôm trọn vào lòng, nhất thời Thi Thi không biết nên nói sao, bối rối một lúc liền tiếp tục cúi đầu ăn mì, vừa ăn vừa nói: “Ba tô mì này đều là của tôi hết, không có phần của anh đâu, đừng có mà ăn quỵt.”

Diệp Thừa tiếp tục gật đầu, ý cười trên môi dần lan rộng: “Trước giờ anh chỉ thấy người ta mượn rượu giải sầu, hôm nay là lần đầu gặp được người mượn mì giải sầu như em đấy.”

“Cái gì?!” Thi Thi trợn tròn mắt: “Con mắt nào của anh thấy chị đây buồn? À? Buồn vì tên đó? Buồn vì một tên cặn bã như vậy? Tôi nhổ vào!”

Diệp Thừa thở dài, nơi nào đó trong lòng bỗng trở nên mềm mại, không khỏi vươn tay vuốt lên mái tóc quăn xộc xệch của cô: “Ăn nhiều như vậy, cẩn thận tiêu chảy đấy.”

Thi Thi bị hành động của anh làm cho đỏ mặt, không dám nói thêm gì, chỉ trợn mắt liếc anh một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu cắm cúi ăn.

Chẳng qua, chuyện xảy ra sau đó vừa hay có thể khảo nghiệm tính chính xác cho lời tiên đoán của Diệp Thừa, ba tô mì xuống đến dạ dày, Thi Thi liền bắt đầu đau bụng, có điều chỗ này cách trường học khá xa, chỉ sợ là không kịp quay về, mà quán mì này lại không có nhà vệ sinh.

“Thế này đi, anh có thuê một gian phòng để ở thường xuyên ngay gần chỗ này, gọi taxi đi tầm ba phút là có thể đến nơi, qua chỗ đó nhé.” Diệp Thừa đề nghị.

Thi Thi đâu còn sức lực mà phản đối, chỉ gật đầu liên tục.

Diệp Thừa đỡ Thi Thi ra khỏi quán, Thi Thi cảm thấy mình gần như bị anh ta kéo vào trong ngực, chuyện này rất kỳ lạ, khiến cơn đau dưới bụng hình như cũng giảm đi mấy phần.

Lên xe taxi, Thi Thi bắt đầu ôm bụng co quắp không ngừng, nhỏ giọng kêu rêи ɾỉ, làm bác tài sợ đến mức suýt chút nữa định quay đầu xe chạy về phía khoa phụ sản bệnh viện.

Diệp Thừa ngồi bên cạnh Thi Thi, nhìn cô nửa nằm yếu ớt ở chỗ đó, cùng với người con gái hung mãnh mấy ngày trước anh gặp giống như hai người khác nhau, khiến anh không kìm được muốn vươn tay nắm lấy bàn tay cô, chẳng qua trong lòng có chút cảm giác khẩn trương khó hiểu, lòng bàn tay đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Bất ngờ, một thân thể mềm mại nhẹ nhàng nhích lại gần, yếu đuối dán sát vào người anh, khiến toàn thân Diệp Thừa cứng đờ, không dám động đậy.

“Ôi trời, đau chết mất......” Thi Thi nhỏ giọng kêu đau, cọ cọ trên bả vai Diệp Thừa: “Cọc gỗ đúng là cọc gỗ, thẳng đứng như vậy làm gì...... cho tôi mượn bả vai dựa vào một lát.”

“...... Ừ.” Một lúc sau, Diệp Thừa mới nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong lòng có chút ấm áp ngọt ngào đang dần lan tỏa.