Chào Buổi Sáng, Nhan Tiểu Thư

Chương 2

Rất lâu về sau, Nhan Noãn luôn cảm thấy chuyển biến giữa mình và vị bác sĩ Lương kia xảy ra vào buổi sáng ngày hôm ấy.

Nói trắng ra là may mà có kẻ biếи ŧɦái kia. Đúng vậy, Nhan Noãn ** gặp biếи ŧɦái.

Trước cửa lớn khu chung cư hạng sang nơi Nhan Noãn ** đang ở là một khu quảng trường lát gạch đá trắng, có một đài phun nước đang được sữa sang, tuần trước nước đã bị rút sạch, thỉnh thoảng lộ ra những mảng rêu xanh khảm giữa khẽ hở của gạch đá.

Cửa cách đài phun nước rất gần, thứ đầu tiên Nhan Noãn nhìn thấy chính là chân của một người đàn ông đặt bên ngoài bồn nước, trông hệt như quỷ.

Thi thể sao? Sáng sớm đã không may mắn rồi.

Chân của người đàn ông kia đầy lông lá, đen sì, lúc đi cô ngang qua được một nửa thì cái chân ấy bỗng vung lên, giày da đã hỏng lộ ra cả mũi chân, Nhan Noãn không nhịn được tò mò cứ thế xông qua, cô chưa từng gặp xác chết vùng dậy bao giờ đâu nhé. Vậy mà vừa đi được vài bước cô liền cứng người, đó là một người đàn ông thô bỉ tầm hơn 35 tuổi, râu ria xồm xoàm nằm lim dim trong cái bồn rỗng, một tay đệm ở sau ót, còn cái tay kia…đang vân vê xoa nắn, chà xát ở đũng quần mình.

Nhan Noãn trắng mặt một chút, thầm rủa hạ lưu rồi xách túi xoay người rời đi, thế nhưng người đàn ông kia đã phát hiện ra cô, thấy cô một đầu tóc quăn, quần áo rõ ràng là của tầng lớp trí thức, còn có một đôi giày cao gót 12cm tinh xảo, giống như tiểu mỹ nhân của các thành phố lớn hiện nay, hắn oạch một cái liền ngồi dậy sau đó tiến tới.

Mặt Nhan Noãn càng trắng hơn, người đàn ông kia đuổi theo cô không buông, chăm chú lại gần, ánh mắt đó thật khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, cô vội vàng bước tới đầu phố muốn gọi xe TAXI, thế nhưng chớp mắt một cái người đàn ông bỉ ổi toàn thân đầy lông này đã vượt lên đứng chắn trước mặt rồi.

“**.”

Hắn chỉ khẽ cười liền lộ ra đám răng vàng khè gồ ghề xấu xí, cô bỗng nhiên nhớ đến Tề Dương, dù gì anh ta cũng được coi là một người đàn ông đẹp.

Lương Vũ Mạc dừng xe ở đầu phố đợi rất lâu, không nghĩ tới lại nhìn thấy cái cảnh tượng này.

Tòa chung cư nơi Nhan Noãn ở dù bán hay cho thuê cũng đều với cái giá đắt đỏ có thể đếm trên đầu ngón tay ở thành phố T này, bên trong phần lớn cũng là những người chủ có tiền có xe, đi xuyên qua vườn hoa rồi tới chỗ cửa chính đến khu phố có dòng xe chạy là một việc khá tiêu hao sức lực. Nhưng mà Nhan Noãn không có xe, Lương Vũ Mạc có lẽ cũng có thể đoán được, “Đa số phụ nữ đều tình nguyện đem tiền dùng vào quần áo túi xách chứ không phải là một thứ máy móc họ không cách nào nắm được trong tay”—— Lục Tử Huyền đã nói như vậy, cho nên đàn ông thay phụ nữ điều khiển phương tiện là một chuyện cực kỳ quan trọng.

Mỗi ngày đưa cô ấy đi làm, đây là một phương pháp tiếp cận người mình yêu rất tốt, chỉ kẻ chưa từng chân chính nói chuyện yêu đương như Lương Vũ Mạc mới có loại suy nghĩ tầm thường đến vậy.

Thế nhưng lúc này Lương Vũ Mạc lại đứng dưới ánh nắng sớm nhạt màu, bầu không khí có phần hơi ẩm ướt, tựa vào thân xe nhìn Nhan Noãn ở cách đó không xa, thầm nghĩ, đây là đa số phụ nữ sao?

Nhan Noãn cho cái tên biếи ŧɦái kia một cú ném qua vai xong, thở mạnh một hơi, vén sợi tóc xõa ra sau tai mình: “Thật đáng ghét, làm rối hết cả tóc rồi.”

Cô nhíu mày, cặp mắt trắng đen rõ ràng và xinh đẹp khẽ híp lại, khẽ nở nụ cười: “Đàn ông các người đều chẳng phải cái vật gì tốt.” Đôi giày cao gót 12 centimet không thấm nước của Đài Loan mà cô thích nhất bộp một cái đạp vào đũng quần của người nọ, đay nghiến dày xéo, kẻ kia đau đớn nhăn mặt, cong người lại như một con tôm khô, cô lạnh lùng nói: “Còn dám xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ dẫn anh đến chỗ hiệp hội phụ nữ, chỗ đó tất cả đều là những bà cô trung niên tuổi đã bốn mươi, mỗi ngày nhàn rỗi đến phát hoảng, ở ngay sát vách chỗ này, thế nào, cái kẻ biếи ŧɦái tự sờ mình kia.”

Nói xong, cô lại ngoan độc đạp thêm một cước, hả giận rồi mới xách theo chiếc túi nhỏ của mình, lắc mông thướt tha bước đi, tinh thần sảng khoái, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe thấy bên tai mơ hồ có tiếng cười nhẹ, giọng nói từ tính có chút quen thuộc, liền nhíu mày nhìn sang. Một người đàn ông mặc chiếc áo mỏng đang thảnh thơi dựa vào thân xe, mỉm cười nhìn cô dưới khung cảnh lá rơi và những tia nắng mặt trời chiếu rọi, rất có hiệu quả nghệ thuật với thị giác con người.

“Buổi sáng tốt lành, Nhan Noãn.”

“E hèm, buổi sáng tốt lành.” Cái kẻ đã mạnh mẽ ăn trộm đậu hũ của cô kia muốn gì đây chứ.

“Nhan Noãn thật sự là bản lĩnh.”

“Quá khen, nhưng hình như tôi sắp muộn giờ rồi.” Cô đi tới trước mặt anh, ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn đã được trang điểm thỏa đáng: “Lương tiên sinh, đưa tôi một đoạn đường được chứ?”

Sau ngày cuối tuần ấy có vài lần, người đàn ông này sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cô, mời đi ăn cơm, hát hò, dạo phố hay đi xem phim gì gì đó. Trông có vẻ như đang muốn nói chuyện yêu đương vậy.

Nhan Noãn không biết rốt cuộc anh ta muốn gì, bởi vì cô là xử nữ ở tuổi hai mươi ba nên muốn bồi thường? Hay là trúng ý với thân thể của cô? Hoặc là giống như trong tiểu thuyết bỗng nhiên thích cô chẳng hạn? Suy nghĩ một chút, trống ngực cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, một chàng trai tuấn tú chất lượng cao như vậy, nếu cô đồng ý thì chắc đám bạn tốt sẽ hâm mộ đến chết mất.

Đáp án của Lương Vũ Mạc lời ít mà ý nhiều: “Nhan Noãn, anh muốn theo đuổi em.”

Khóe miệng Nhan Noãn co quắp một chút: “Không lẽ anh thật sự muốn chịu trách nhiệm với tôi sao, Lương tiên sinh?”

Anh từ chối cho ý kiến, cũng cảm thấy mình chịu trách nhiệm với cô rất được.

Bạn thân của cô lúc còn ở đại học đã đem mọi chuyện nên làm đều làm cùng bạn trai, vừa tốt nghiệp liền đi công chứng, gần đây còn mang thai rồi ở nhà chờ mẹ chồng và ông xã đến hầu hạ. Mỗi lần nói tới chuyện cuộc sống gia đình mỹ mãn thì Nhan Noãn sẽ nhớ đến Tề Dương, mọi người đều biết, khi đó bọn họ từng thề non hẹn biển nhất định phải ở chung một chỗ sau này.

Bao nhiêu tháng cùng Lương Vũ Mạc chung sống, thì có bấy nhiêu tháng rời xa Tề Dương. Phép tính này nghe qua thật xa xôi, hay vẫn nên trân trọng người đàn ông trước mắt?

2.

Lúc Lương Vũ Mạc nhận được cuộc điện thoại đầu tiên Nhan Noãn chủ động gọi tới liền có chút thụ sủng nhược kinh[2], rất có mùi vị của cách mạng.

Đối với chuyện lần này Lục Tử Huyền vô cùng khó hiểu: “Rốt cuộc cậu coi trọng cô gái kia ở điểm gì? Cứ thế liền chịu treo cổ trên một thân cây sao?”

Lương Vũ Mạc không thèm để ý tới cậu ta, tiếp điện thoại, Lục Tử Huyền liền hừ một tiếng nằm lên trên xích đu.

“Nhan Noãn?”

“Anh, anh...... Anh mau tới đây......”

Anh ngẩn ra, khẽ nhỏ giọng: “Sao vậy?”

“Anh mau tới đây đi......” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng gọi run rẩy của Nhan Noãn, yếu ớt như sắp khóc: “Lương Vũ Mạc, anh mau tới đây nhanh lên đi......”

Chiến sĩ Lương Vũ Mạc cầm lấy chìa khóa rồi rời khỏi bệnh viện, Lục Tử Huyền đứng ở đằng sau cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên hô to với bóng lưng của anh: “Ô kìa, bác sĩ Lương, lát nữa anh sắp có một ca phẫu thuật, giờ còn đi đâu nữa vậy, ôi, bác sĩ Lương có phải anh muốn có bà xã đến phát điên rồi hay không mà khẩn trương thế ~~”

“Vì cái này mà em kêu anh tới đây?”

Lương Vũ Mạc xoa trán đứng trước cửa phòng bếp nhà Nhan Noãn, áo blouse trắng trên người cũng chưa kịp cởi ra: “Nhan Noãn, tế bào vận động trên người ngài quả thực khiến cho Lương mỗ đây phải líu lưỡi nói không nên lời.”

Cô gái đang đứng trên chiếc tủ lạnh cao 1m8 run lẩy bẩy, mái tóc quăn như tảo biển quấn lấy cánh tay trắng mịn màng, bàn tay run run nắm chặt chiếc điện thoại như đang sắp òa khóc, đáng thương đến mức làm người ta cảm thấy mềm lòng.

“Anh, anh nhanh lên một chút, bắt bọn nó đi đi, bắt đi!”

Lương Vũ Mạc không nói gì nhìn những con gián đang bò đầy đất trong nhà bếp, vì chúng mà hôm nay anh đã phải bỏ một cuộc giải phẫu đáng giá vài chục vạn đôla liền: “Em sợ nó?” Cô ngay cả những tên biếи ŧɦái cũng không sợ, lại đi sợ cái này?”

“Anh quản tôi làm gì! Mau bắt chúng đi đi, a a a bay! Lương Vũ Mạc nó thế nhưng bay được?!”

“Con gián đương nhiên có thể bay.” Anh thở dài, khắp sàn chi chít toàn là tiểu cường[3] đen nhánh một mảnh, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến da đầu người ta tê dại, số lượng quả thực nhiều đến quỷ dị. “Ở đâu ra?”

Cô vừa chui rúc vừa nơm nớp lo sợ chỉ vào một góc đối diện trong phòng bếp, phía dưới cánh cửa tủ đang mở ra là một màu đen ngòm, tiểu cường đông đúc ra ra vào vào không ngừng lóe sáng.

Thì ra là có một ổ.

Tình huống thế này thì nên mời những người diệt côn trùng chuyên nghiệp đến xử lí thì tốt hơn.

“Lương Vũ Mạc, anh nhanh bắt bọn nó gϊếŧ chết đi ô ô ô ô......”

“Được thôi,” Lương Vũ Mạc nâng cặp mắt đen, nhìn thân hình trắng trắng mềm mềm của cô gái đang co lại thành một đống không ngừng run rẩy trên tủ lạnh, bất tri bất giác nảy ra ý định muốn bắt nạt cô một chút: “Vậy em nói câu em yêu anh nghe thử một chút đi.”

“Hả?”

“Ngoan, nói đi, em yêu anh.”

“Anh anh anh..... Tôi không cần!” Mặt cô đã có chút hồng hồng.

“Em yêu anh, nói rồi anh sẽ giúp em.”

“Lương Vũ Mạc, anh mau bắt hết bọn chúng đi!”

“Em yêu anh.”

“Lương Vũ Mạc!”

“Em yêu anh.”

Anh hất cằm lên, khóe miệng nở một nụ cười hết sức dịu dàng.

Nhan Noãn: “Anh yêu em.”[4]

Nhất thời Nhan Noãn bỗng cảm thấy nghẹt thở, có chút trốn tránh ánh mắt nóng rực của anh, là cô suy nghĩ quá nhiều đúng không, nghe kiểu gì cũng thấy giống như anh đang tỏ tình vậy, thật ngây thơ quá......

Nghĩ đi nghĩ lại mặt liền đỏ thật, cô vội vàng cúi đầu cầm tóc dài lên che kín, thế nhưng vừa cúi xuống liền liếc thấy một đám tiểu cường đầy đất, có vài con đã mở cánh ra leo lên tủ lạnh rồi, cô run rẩy hét thảm một tiếng, mặt đỏ nhanh chóng chuyển thành mặt trắng.

“Lương Vũ Mạc, anh chờ đó cho tôi! Tôi, tôi......”

“Em không chịu nói đúng không, cũng có thể, thế thì chúng ta đến quán bar, em hát cho anh nghe thế nào?” Lương Vũ Mạc thật sự cảm thấy cô gái trước mặt mình đáng yêu chết đi được, anh dùng ngón tay thon dài linh hoạt từng cầm nắm dao giải phẫu nắm lấy một con gián đang bám vào tủ lạnh, đem đến trước mặt cô: “Nhìn xem này, nó thật sự có cánh đấy.”

Nhan Noãn ôm đầu thét chói tai thêm lần nữa, nước mắt thật sự tuôn rơi: “Tôi đồng ý! Tôi đồng ý! Mau cầm nó đi đi!”

Lương Vũ Mạc gọi điện cho đội diệt côn trùng xong liền đi tới dưới tủ lạnh: “Mặc kệ có chuyện gì, trước xuống đây đi rồi tính.”

“Tôi không muốn, trên đất có con gián.”

“Vậy anh đỡ em.”

“Anh đã sờ qua con gián!”

“...... Anh rửa tay rồi.” Lương Vũ Mạc vươn tay, dịu dàng cất tiếng: “Ngoan, leo lên đó làm sao mà xuống được.”

“Tôi, tôi không còn cách nào khác...... T 口 T ” Chân nhũn hết cả rồi.

“Em nhảy xuống đi,” Anh vươn tay ra trước mặt cô: “Ngoan, anh sẽ đỡ em.”

3.

Lúc Nhan Noãn lọt vào trong ngực Lương Vũ Mạc có mấy bạn tiểu cường bay qua, cô liền gắt gao ôm chặt lấy cổ, vùi mặt vào bờ vai anh, Lương Vũ Mạc bế cô đến phòng ngủ, cúi đầu nhìn gương mặt cô, ánh mắt hồng hồng, ngân ngấn lệ: “Sợ côn trùng đến vậy sao?”

Nhan Noãn khụt khịt an tĩnh chui từ ngực anh ra ngoài, hơi thở trên người anh chàng này rất dễ chịu, giống như đêm hôm ấy, có loại cảm giác yên bình, cô kéo một cánh tay Lương Vũ Mạc, dưới ánh mắt có chút nghi ngờ kia, ầm ầm, cho anh một cú ném qua vai.

Nhan Noãn hài lòng nghe những tiếng rêи ɾỉ thật dài truyền tới từ mặt đất.

“Anh quản được tôi chắc.”

Cô đảo mắt, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ biết bắt nạt tôi, đàn ông đều không phải đồ tốt, đi ra ngoài cho tôi.”

Rõ ràng chính là bị anh bắt nạt, còn dám nói là tại côn trùng.

Người đàn ông này thật đáng ghét.

Lương Vũ Mạc nằm trên sàn nhà, tóc tai hỗn độn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú dáng vẻ lầm bầm giận dỗi của cô, không khỏi bật cười thành tiếng.

Dù gì đi nữa anh vẫn đã nếm được vị ngon ngọt rồi, tỷ như lại được ôm thân thể mềm mại nhỏ bé của cô vào lòng thêm một lần nữa, hay tỷ như được nhìn thấy vẻ mặt yêu kiều dù vô cùng sợ hãi nhưng vẫn liều mạng chịu đựng của cô chẳng hạn, ở trong mắt anh đáng yêu đến bạo phát.

Huống chi, buổi tối còn có một ngọt ngào lớn hơn nữa đang chờ, anh sắp đắc chí chết rồi đây.

[2]

Thụ sủng nhược kinh:

Được sủng ái mà lo sợ, bồn chồn.

[3]

Tiểu cường:

Tức là con gián.

[4]

Anh yêu em:

Trong tiếng Trung không phân biệt rõ ngôi anh và em, giống như từ I love you trong tiếng Anh vậy, mọi ngôi thứ đều do đối phương tự hiểu và người dịch chuyển ra.