Thủy Thanh Tích Tích

Chương 6

Lão Đại đóng cửa phòng ngủ lại, đứng ở ngoài phòng giải thích gì đó với đám người lắm chuyện kia. Tôi ngồi yên trên giường của Tiểu Xán, ngơ ngẩn nhìn Viên Phi.

“Viên Phi, cậu không sao chứ?” Tôi nhẹ giọng hỏi thăm, Viên Phi lắc đầu, ngồi trơ ra trên ghế, cúi đầu ủ rũ.

“Tiêu Vũ, lúc cậu ở phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Bình hơi nhíu mày, tôi ngơ ngác lắc đầu, bỗng phát giác, có lẽ, cái lắc đầu của Viên Phi cũng hàm nghĩa giống tôi…….

Nói thì có thể làm được gì chứ, ai có thể xua đi nỗi sợ hãi trong đáy lòng chúng tôi, phòng ngủ lần thứ hai chìm vào yên lặng, không biết qua bao lâu, tiếng Lão Đại mở cửa phá tan không khí căng thẳng này, thế nhưng theo sau tiếng đóng cửa thì lại một lần nữa lâm vào trầm tĩnh.

Rất lâu sau đó, lâu đến nỗi tôi cảm thấy như mọi người đã quên mất ngôn ngữ là gì thì Lão Đại mở miệng: “Hai người các cậu có chuyện gì giấu chúng tôi phải không?”

Bầu không khí vẫn trầm mặc như cũ khiến người khác hít thở không thông.

“Các cậu cứ thế này thì sao chúng tôi có thể giúp các cậu?? Hiện tại chúng ta cùng ngồi chung trên một con thuyền, nhiều người bàn bạc sẽ tốt hơn! Các cậu cứ giấu buồn phiền trong lòng muốn khiến cho tôi lo lắng phải không?”

Ngô Phàm bực dọc đi đi lại lại trong phòng, người luôn luôn bình tĩnh như Lão Đại cùng trở nên sốt ruột như vậy, tôi nghĩ vẻ mặt tôi và Viên Phi nhất định là hết sức khó coi rồi.

Tôi vô thức nhìn về phía Viên Phi, mấy ngày qua hắn thật sự đã gầy đi nhiều, luôn gục đầu ủ rũ, không còn sức sống. Tôi không khỏi có chút khó hiểu, vì sao nỗi sợ hãi Viên Phi lại sâu sắc như vậy? Tuy rằng tôi cũng rất sợ, thế nhưng là bất an và sợ sệt đối với sự vật không xác định, mà hắn, tựa hồ không chỉ đơn giản như thế.

Sự im lặng của tôi và Viên Phi càng làm lão Đại thêm kích động, phản ứng của lão Tứ Từ Bình ngược lại rất điềm tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Nếu không muốn nói, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng các cậu phải biết rằng, hiện tại an toàn sinh mạng của mọi người đều không có gì bảo đảm, có thêm một manh mối là có thêm một cơ hội sống sót, cho dù chỉ là một chi tiết cực kì nhỏ thôi, cũng có thể trở thành kim bài cứu mạng cho mọi người. Nếu các cậu lo chúng tôi bất an hoặc sợ hãi mới không chịu nói ra, không cần thiết phải như vậy, nếu dù sao cũng phải chết, tôi thà chết một cách minh bạch.”

“Tôi đồng ý!” Lão Đại trừng mắt nhìn tôi và Viên Phi, bình tĩnh nói.

Tôi chần chừ trong chốc lát, thấy lão Đại và lão Tứ nhất định muốn hỏi cho rõ ngọn nguồn, tôi cũng có hơi chút do dự. Tuy rằng tôi

không chắc cảm giác mấy ngày gần đây có phải là do tôi quá mức nhạy cảm hay không, nhưng nếu là chân thật, nhắc nhở lão Đại và lão Tứ chí ít cũng không có hại gì……

“Bóng người….”

Giọng nói của tôi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng quả thực tôi không có đủ khí lực đem hình ảnh khủng bố kia mà bình tĩnh miêu tả lại.

“Bóng người nào?” Lão Đại đẩy đẩy gọng kính trên mũi, nhíu mày.

Tôi hữu khí vô lực nói: “Tôi không biết…. nhưng tôi và Viên Phi đều đã từng nhìn thấy ‘nó’…. trước lúc Khổng Lệnh Tâm và Tiểu Xán gặp chuyện không may ‘nó’ đều xuất hiện trước giường hai người bọn họ….”

Nói xong câu đó, cả người tôi có một loại cảm giác hư thoát. Tôi rốt cục đã chấp nhận cái bóng đen quỷ mị kia chân thật tồn tại, chấp nhận rằng nó không phải là ảo ảnh trở về trong giấc mộng đêm khuya. Lại càng không phải là ảo giác của cả tôi và Viên Phi.

Mà nó, chính là nguồn gốc tạo thành hết thảy bi kịch.

“Chuyện quan trọng như vậy tại sao các cậu lại không nói sớm!?”

Lão Đại khí cực bại hoại hét lớn. Lão Tứ lại cúi đầu, suy nghĩ gì đó. Tôi cũng chỉ biết im lặng, vẫn như trước không nói ra sự tồn tại của tiếng nước tí tách, tôi nghĩ Viên Phi cũng có thể nghe được, nhưng cho dù đã trở thành “chiến hữu” của tôi hắn cũng chưa từng nhắc đến điểm này, cho nên, tôi cũng không biết bản thân có nên nói ra không nữa.

“Nói như vậy thứ đó cũng theo tới 501 à…..” Lão Tứ lẩm bẩm nói.

“Tiêu Vũ! Viên Phi! Nếu các cậu lại nhìn thấy nó xuất hiện lần nữa, mặc kệ là đứng ở bên giường của ai, đều phải nói ra ngay lập tức!”

Tâm tình lão Đại thoáng ổn định, sau đó nghiêm mặt nói: “Từ hôm nay trở đi, bất luận người nào cũng không cho phép hành động riêng lẻ. Tiêu Vũ, Viên Phi, hai người các cậu cùng lớp, sau này mặc kệ chuyện gì cũng phải luôn đi chung, dù cho có đi WC cũng phải đi hai người, Từ Bình, cậu mấy ngày này đừng lên lớp, cùng tôi đi đến phòng hồ sơ tìm tư liệu.

Lão Tứ chậm rãi gật đầu, tôi cũng không lên tiếng gật đầu, Viên Phi im lặng cả nửa ngày mới yếu ớt gật đầu đáp lại. Ánh mắt hắn không dấu vết hạ xuống trên người tôi, mặc dù chỉ trong phút chốc khi tôi nhìn lại, hắn liền dời tầm mắt sang hướng khác, nhưng tôi rõ ràng bắt gặp một tia sầu lo trong ánh mắt đó.

Hắn là đang lo lắng cho tôi sao? Hay là có nguyên nhân khác?

*****

Mặt trời dần ngả về tây, một phòng chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm, vốn định giải quyết cơm chiều ở căn tin luôn, nhưng thật sự không chịu được bọn sinh viên xung quanh cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, cứ như người phòng 308 chúng tôi đều là sinh vật thưởng lãm vậy. Cuối cùng buộc lòng phải quay về 501, cũng thầm cảm thấy may mắn hiện tại không phải ở 308, không thì đối diện đợt tấn công thể khí đặc thù từ toilet đối diện, chúng tôi càng không nuốt trôi được.

Thức ăn trong phần cơm của mỗi người đều thừa lại không ít, tôi ngay cả mấy miếng cá thích ăn nhất cũng chỉ cắn vài miếng nhỏ liền không động đến nữa, gắng gượng và mấy miếng cơm khô khốc vào miệng, uống thêm ly nước ấm là coi như giải quyết xong cơm chiều. Viên Phi ăn ít nhất, chỉ ăn mấy miếng cơm, thức ăn một chút cũng không động tới, liền thu dọn hộp cơm, cầm tập sách đi đến lớp tự học buổi tối.

“Viên Phi! Chờ tôi, hai chúng ta cùng đi!” Tôi vội vã kêu lên, nhanh chóng đóng hộp cơm lại. Cầm lấy sách rồi đuổi theo.

Cái tên này, lão Đại vừa mới dặn là không được đi riêng lẻ thì hắn lại một mình chạy mất!

Thật vất vả bắt kịp Viên Phi ở cửa thang lầu, ai ngờ hắn nhìn thấy tôi lại lập tức bước đi nhanh hơn. Tôi có chút sửng sốt, nhất thời không hiểu sao lại thấy tức giận, lập tức chạy theo túm hắn lại.

“Uy! Cậu có ý gì?! Nếu như không phải Lão Đại bảo hai chúng ta đi chung. Cậu nghĩ rằng tôi cam tâm tình nguyện mà vui vẻ bám theo cậu chắc!?”

“Đừng đi theo tôi.” Viên Phi cúi đầu nói.

Tôi sững người một lúc lâu không có phản ứng, hắn lại cúi đầu xoay người bước đi, càng khiến tôi tức giận đến run cả người. Tôi lập tức tăng nhanh cước bộ vượt qua mặt hắn, buồn bực bước nhanh về phía trước.

Đáng ghét! Đáng ghét! Tôi còn cho rằng quan hệ đối địch giữa chúng tôi đã được xóa bỏ. Tôi còn cho rằng chúng tôi có thể trở thành bạn tốt có nạn cùng cam, xem ra là tôi tự mình đa tình! Vượn bay chết tiệt, ngươi cứ ở đó mà sợ hãi một mình đi! Ta không bao giờ…….. quan tâm ngươi nữa!

Buổi tối, ngoại trừ phòng thí nghiệm, phòng phát thanh và phòng máy tính, cả khu giáo học khoa Vật Lý đều mở rộng cửa, chào đón tất cả sinh viên tự do ra vào học tập. Tôi đi thẳng đến phòng họp của khoa. Nơi này đã có mười mấy người ngồi thưa thớt, đều đang im lặng cúi đầu làm bài tập.

Tôi ngồi vào bàn đầu tiên ngay sát cửa, vừa mới ngồi xuống mở sách ra chưa đến nửa phút, một tiếng “Tí tách” rõ ràng truyền vào tai tôi! Tôi bàng hoàng run rẩy cả người, lập tức đứng dậy, kinh sợ đến mức tay chân đều run cầm cập. Lại tới nữa sao?

“Tí tách.”

Tôi trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

“Tí tách.”

“Bạn học kia ơi! Đóng vòi nước lại!”

Tiếng hô truyền đến từ phòng vệ sinh cách đó không xa, có tiếng người đáp lại, sau đó truyền đến tiếng khóa van nước. Tiếp đến, tiếng nước hoàn toàn biến mất.

Hành lang quá mức yên tĩnh khiến cho tiếng động từ phòng vệ sinh truyền tới phòng họp bên này rất rõ ràng, tựa như ở gần bên tai vậy. Tay chân tôi mềm nhũn trở về ghế ngồi, tim đập nhanh đến suýt nữa khiến tôi hít thở không thông.

Tôi ôm đầu, tựa vào bàn thở hổn hển, tứ chi đều run rẩy.

Tôi nhất định là sắp điên rồi……thần kinh tôi càng ngày càng căng thẳng ……. Tôi không xong……..

Tôi vội vội vàng vàng gom hết sách vở, lảo đảo chạy tới chỗ có nhiều người, dựa sát vào tường mà ngồi, cũng không hiểu vì sao khi lưng dán trên vách tường lại có một loại cảm giác vững chãi an tâm, có lẽ bởi vì không cần lo sợ phía sau sẽ có một thứ gì đó bất ngờ xuất hiện rồi chậm rãi đến gần mình…….

Tôi mở sách ra, ngơ ngẩn nhìn những ký tự tiếng Anh viết đầy trên giấy, nhưng trong đầu lại không lưu lại được nửa chữ nào. Thỉnh thoảng sẽ có người quay đầu lại liếc nhìn tôi, sau đó liền nhỏ giọng bàn tán gì đó với người bên cạnh.

Tôi sở dĩ chọn phòng họp này, là bởi vì nó là nơi những sinh viên sắp tốt nghiệp thường lui tới để tự học buổi tối, mà hiện nay trong ký túc xá trường đã gần như không còn học sinh tốt nghiệp ở lại, cho nên tôi ở đây sẽ ít bị để ý nhất……

Không biết qua bao lâu, Viên Phi tất ta tất tưởi chạy vào cửa, hết nhìn đông lại nhìn tây dường như đang tìm kiếm gì đó. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, thần tình hắn bình tĩnh lại, rõ ràng là thả lỏng. Sau đó hắn lại cúi đầu, không nói một tiếng nào mà tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống. Nhìn hắn thở dốc, không ngừng lau mồ hôi trên trán, tôi không khỏi hoài nghi tên này vừa mới kết thúc cuộc thi chạy cự ly dài.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, lấy ra vé xe lửa trong túi, xuất thần nhìn thời gian khởi hành, cuối cùng xé bỏ vé xe.

Cảnh ngộ của Tiểu Xán đã khiến tôi hiểu ra, trốn chạy cũng không phải là biện pháp giải quyết. So với việc một mình phát điên ở căn phòng trống vắng nơi quê nhà, tôi thà rằng lựa chọn chết ở trường học nơi nơi là người này, ít nhất, thời gian cuối cùng của cuộc đời tôi cũng không phải trôi qua trong cô độc.

Tôi nghĩ tôi đã chấp nhận ba chữ “Tôi sẽ chết” này rồi….. Tuy rằng tôi vẫn sợ tử vong, nhưng tôi cũng hèn nhát hy vọng mình là người cuối cùng, cho dù biết cái chết đã được định đoạt, nhưng vẫn muốn giãy dụa cho đến giây phút sau cuối.

Thật không biết là nên hoàn toàn buông tay, đi được bước nào hay bước ấy. Hay là cần phải kiên trì đến cuối cùng, mãi đến khi không thể kiên trì được nữa……

Tôi hốt nhiên phát giác, trong toàn bộ nhận thức, tôi chưa từng là người may mắn duy nhất. Kể từ khi chuyện này bắt đầu phát sinh, dù cho bất luận tôi có đê hèn hy vọng nó đi tìm người khác thế nào đi nữa, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng nó sẽ không đến tìm tôi……… bởi vì tôi biết xác suất may mắn có bao nhiêu nhỏ bé, mà tôi, dựa vào cái gì có thể trở thành tử số trong sác xuất may mắn mà không phải mẫu số chứ?

Tiêu Vũ tôi, cho tới bây giờ chưa từng là người thích mơ tưởng.

Trước mắt chợt sáng chợt tối, tôi ngẩng đầu, bóng đèn huỳnh quang chập chờn vài cái liền rồi đột nhiên tắt hẳn. Phòng họp ngay lập tức dậy lên một trận ầm ĩ, có người thậm chí còn ra sức đập bàn bày tỏ kháng nghị. Các lớp khác cũng truyền ra từng trận la hét ồn ào, không biết nam sinh lớp nào còn giả tiếng sói tru, tôi cũng không nhịn được mà phì cười.

Đợi một lúc lâu mà vẫn không sửa được, chủ nhiệm giảng dạy liền cầm đèn pin đi qua các lớp, đơn giản thông báo cho mọi người về phòng ngủ trước, xem chừng trong nhất thời nửa khắc không thể sửa xong được. Mắt tôi bắt đầu thích ứng với bóng tối trong phòng họp, mơ hồ có thể thấy những người khác đã lục tục đứng lên rời đi, vì thế tôi cũng bắt đầu thu dọn sách vở.

Đột nhiên, một tiếng động rõ rệt tựa như gần trong gang tấc vang lên:

“Tí tách”

Tay của tôi chợt chựng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu. Mọi người đang nói nói cười cười kéo nhau đi ra ngoài, nhưng tiếng ồn ào náo động như vậy cũng không thể lấn át được

tiếng vang đó! Tôi vô cùng minh bạch đó không phải là tiếng nước rỉ từ vòi. Vì vậy nó mới vượt qua tất cả những thanh âm khác, trực tiếp vang vọng trong đại não tôi!

Lẽ nào…..

“Tí tách”

Tôi ôm chặt đống sách trước ngực mình. Khớp hàm bắt đầu đánh vào nhau.

“Tí tách”

Tôi mất tự chủ ngồi trở lại ghế, vừa run rẩy, vừa mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào bục giảng tối đen, tôi không biết bản thân đang nhìn cái gì, nhưng hồi lâu tôi vẫn không thể thu tầm mắt về.

“Tí tách”

Mọi người dần dần tản đi, khiến cho phòng họp rộng lớn càng trở nên vắng lặng, ngay cả ngoài cửa cũng trở nên dị thường tĩnh mịch. Tất cả mọi người đã đi rồi, bọn họ một chút cũng không nghe thấy âm thanh sởn gai óc đó. Bình yên vô sự mà rời khỏi. Trong tòa giáo học tối đen yên tĩnh này, có lẽ chỉ còn lại tôi……. và “nó”.

Cơ thể tôi chậm rãi trượt theo lưng ghế, cả người co lại lui xuống dưới bàn, không gian chật chội tù túng này lại làm cho tôi có một loại cảm giác an toàn hư ảo. Cả người tôi co thành một đoàn, hai tay gắt gao ôm lấy sách giáo khoa, quyển sách dày đã bị biến dạng dưới tay tôi, nhưng hai tay đã không còn nghe theo sự sai khiến của tôi nữa, chỉ biết tùy tiện cầm chặt lấy không dám buông ra.

Tôi nhắm chặt hai mắt, gắt gao cắn môi dưới, để ngăn không cho bản thân căng thẳng quá mà hét ầm lên.

Có lẽ nó chỉ là đi ngang qua nơi này……. Có lẽ nó không có chú ý tới tôi…….. Có lẽ nó chỉ đến dọa tôi một chút rồi lập tức rời đi…….. Có lẽ……..

Đầu óc tôi tràn ngập suy nghĩ về những lý do không hề hợp lý, trái tim cũng đập loạn như đại não lúc này, tiếng hít thở dồn dập càng trở nên rõ ràng giữa bốn bề yên tĩnh, nhưng tôi vô pháp khống chế hô hấp hỗn loạn của mình, cũng như tôi không thể khống chế nỗi sợ hãi cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Tí tách”

“Tí tách”

Dần dần, tôi dường như nghe được tiếng thở dốc đang chậm rãi tiến đến gần, lúc này bản năng thôi thúc tôi ngừng thở. Bỗng nhiên một bóng đen bổ nhào tới! Tôi chưa kịp bật ra tiếng thét sợ hãi thì đã bị bóng đen kia gắt gao bịt chặt miệng. Sau đó cả người bị đối phương ôm chặt!

“Là tôi.”

Thanh âm quen thuộc làm cho tôi ngay lập tức ôm siết lấy hắn! Là Viên Phi! Hắn vẫn còn ở đây!

“Cậu cũng có thể nghe được đúng không? Cậu cũng nghe được âm thanh đó đúng không?”

Giọng của Viên Phi run run, nhưng lại vội vã hướng tôi mong chờ một sự chứng thực. Tôi ra sức gật đầu, lập tức cảm giác hai tay của hắn càng ôm chặt, trong thanh âm chứa đựng sự sợ hãi ấy tôi còn nghe ra vài tia kinh hỉ: “Nguyên lai chúng ta đều che giấu cùng một chuyện! Nó cũng đeo bám cậu đúng không? Tôi cứ nghĩ rằng nó chỉ bám theo tôi, tôi đã cho rằng tôi là người kế tiếp. Tôi sợ sẽ liên lụy cậu, không ngờ rằng…….”

“Cậu bảo tôi đừng đi theo cậu, là bởi vì cậu cho rằng cậu sẽ là người bị hại kế tiếp? Sợ liên lụy đến tôi?” Tôi ngẩn ra.

Cảm giác được cái gật đầu rất khẽ của Viên Phi, cổ họng tôi như nghẹn lại, hốc mắt thoáng cái đã ươn ướt. Không tự chủ được càng nắm chặt lấy áo hắn, thân thể kề sát có thể cảm nhận được run rẩy cùng nhịp tim cuồng loạn của đôi bên, hóa ra, ở thời điểm bản thân sợ hãi đến run bần bật, có một điểm tựa để ôm lấy lại ấm áp như thế này……..

Nhịp tim dồn dập cũng thuận theo hô hấp mà dần dần bình tĩnh lại, lúc này tôi với Viên Phi mới phát giác không biết bắt đầu từ lúc nào, tiếng nước rơi tí tách khiến cho người ta sợ hãi kia đã biến mất. Tôi cùng hắn ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được chúng tôi lại một lần nữa may mắn bình an vô sự.

“Nó ……. đi rồi phải không.….?” Tôi thấp thỏm nhỏ giọng hỏi.

“Để tôi xem xem….”

Viên Phi thò người ra dò xét, đột nhiên cúi đầu “A” lên một tiếng, tôi vội vàng túm chặt lấy cánh tay hắn.

Ai ngờ Viên Phi rụt trở về, cười khổ nói: “Không có gì đâu…… Chỉ là cơ thể đã tê rần, toàn thân đau nhức quá.”

Tôi ngẩn người, có chút buồn bực đấm cho hắn một quyền: “Cậu muốn chết phải không! Làm tôi sợ muốn chết!”

“Chắc là không có gì đâu……”

Viên Phi dè dè dặt dặt đứng lên, đỡ tôi dậy, lúc này tôi mới nhận ra tay chân của mình cũng vừa tê vừa nhức.

“Chúng ta mau quay về phòng ngủ đi.”

“Ừ.”

Hai chúng tôi sánh vai đi ra ngoài, khi tôi phát giác, Viên Phi đã nắm tay tôi đi được một quãng. Mặt tôi hơi nóng lên, lớn như thế này rồi, ngoại trừ cha tôi thì đây là lần đầu tiên có nam sinh nắm tay dẫn đi.…… Hai nam sinh cao lớn tay trong tay, cảm giác thật sự quái lạ…….

Thoáng rụt lại một chút, tay Viên Phi lập tức nắm chặt, hắn khẩn trương quay đầu: “Làm sao vậy??”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì!”

Viên Phi nắm tay tôi…… cũng chỉ vì hắn sợ hãi đi? Tôi cư nhiên tại loại thời điểm này lại có suy nghĩ…….. Tôi cực kỳ phiền muộn, cúi đầu yên lặng theo sát Viên Phi.

Kỳ thực, giữa cái u lãnh của buổi đêm, tạm thời thoát khỏi bóng ma sợ hãi, được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy, loại cảm giác này cũng không tệ.

Khi trở về phòng ngủ, Lão Đại đã cầm đèn pin chuẩn bị đi tìm hai chúng tôi. Không nghĩ tới, chúng tôi đã ở trong cảm giác sợ hãi lo âu đó hơn một giờ đồng hồ, lúc này đã chín giờ hơn.

Tôi còn nhớ rõ thời khắc bóng đen kia đi đến trước giường mình, tôi thậm chí không dám hô hấp mà nằm cứng đơ tại chỗ, có lẽ chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng tôi lại cảm thấy dài đằng đẵng như trôi qua mấy thế kỷ, thế mà đêm nay, trong nỗi sợ tương đồng lại có gì đó bất đồng……

Tôi vô thức nhìn sang Viên Phi. Là bởi vì có hắn ở bên cạnh sao? Hắn đã ôm lấy tôi thật chặt; cái loại cảm giác an toàn này giống như trong hồi ức ấu thơ, mỗi lần sấm nổ chớp rền là tôi lại trốn vào trong lòng cha tôi, bởi vì xúc cảm ấm áp đong đầy kia làm tôi tin chắc rằng không có gì nguy hiểm nữa.

Ý nghĩ kỳ quái, lại ngoài ý muốn mà không hề bài xích……

*****

Vì cúp điện nên hầu như sinh viên các phòng đều sớm tiến vào mộng đẹp, chưa đến mười giờ, trên hành lang đã chẳng còn ai qua lại.

Tôi nằm ở giường trên nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, cũng không rõ là do mây đen hay vì tôi buồn ngủ mà lại thấy sao trời nháp

nháy như ẩn như hiện. Gắng gượng mở mắt, cho dù đối với đêm tối có một nỗi sợ khó hiểu, sinh lý mệt mỏi rã rời vẫn như cũ gặm cắn lý trí, rất nhanh, tôi đã thϊếp dần đi.

Bỗng nhiên, tóc tôi như bị thứ gì đó kéo lấy! Tôi lập tức mở bừng mắt ra. Cơn buồn ngủ lúc nãy đều bay biến!

“Tiêu Vũ…… Cậu đã ngủ chưa……” Viên Phi hết sức nhỏ giọng gọi một tiếng.

Tôi thống khổ nhắm lại hai mắt, tay vuốt vuốt ngực, cảm giác được nó đang kịch liệt phập phồng, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Viên Phi chết tiệt, cậu muốn hù chết người a!”

Nếu như không phải Lão Đại ở đối diện và Lão Tứ đều đang ngủ, thì tôi nhất định sẽ nhảy dựng lên đánh Viên Phi mấy cú! Tuy rằng là lỗi do tôi thần hồn nát thần tính, nhưng khi lý trí của bạn đứng trước lằn ranh sụp đổ, bạn lại mông lung buồn ngủ, không hề cảnh giác, bỗng dưng lại bị người khác huých một cái! Cái cảm giác này giống như bị người đột ngột vứt xuống hồ băng, hơi lạnh thấu xương bao lấy toàn thân, ngay cả trái tim cũng theo đó mà co rút, cả người tựa như đã chết!

Trời ạ……. May mắn là tôi không bị bệnh tim …….

“Cậu có thể ngủ cùng tôi được không….” giọng Viên Phi có chút run rẩy.

Tôi giật mình, không khỏi nhớ tới buổi tối trước đây, khi tôi quá mức căng thẳng mà tung chăn ném xuống dưới giường, toàn bộ phòng ngủ chỉ có hắn không bị “bừng tỉnh”…….. lại không khỏi nhớ tới, sáng sớm mỗi ngày hắn đều mang một đôi mắt thâm đen, phiếm tơ máu……

Tôi rốt cục đã hiểu, so với tôi, nỗi sợ hãi khi đêm về của hắn càng sâu sắc hơn rất nhiều.

Tôi còn nhớ rõ khi hắn nói bên tai tôi “Cậu cũng có thể nghe được đúng không?” trong thanh âm run rẩy lộ ra chút vui sướиɠ. Từ trước đến nay, hắn đều một thân một mình chống chọi, nghe thấy âm thanh mà người khác không thể nghe được, nhìn thấy bóng đen mà người khác không thể thấy. Khi hắn phát hiện còn có một người cũng giống như hắn, sự kiên cường mạnh mẽ cuối cùng cũng tan vỡ. Giờ phút này, hắn hướng tôi phát tín hiệu cầu cứu, chứng tỏ cuối cùng hắn cũng tin tưởng tôi, xem tôi như “đồng bạn”.

Tôi cười khổ. Tôi nên vui vẻ hay là xót xa? Trong hoàn cảnh bi thảm nhất thì tìm được người chiến hữu bất lực nhất, hai con người ngây ngốc bất an dựa vào nhau chỉ cầu mong một giây phút tâm linh an bình……

Tôi đứng dậy, ôm lấy gối, thật cẩn thận trèo từ giường tôi qua giường hắn, tôi bỗng nhiên có một suy nghĩ không hợp thời điểm, nếu tôi ngủ ở giường trên đối diện hoặc là giường dưới mà không phải vừa vặn cùng hắn song song, Viên Phi liệu có mở lời với tôi không?

Viên Phi xốc chăn lên, tôi đem gối của mình phóng đến cạnh gối hắn, rồi lập tức rụt vào, Viên Phi lấy chăn đắp lên người tôi, lập tức vô cùng ấm áp.

Tôi cười cười, dẹp bỏ mấy suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu.

Bỗng nhiên bên eo có gì đó đè lên, tôi vẫn còn đang ngạc nhiên, Viên Phi đã ôm lấy tôi, giống như một đứa nhỏ sít sao chôn đầu vào lòng tôi.

“Uy….” Tôi không được tự nhiên nhỏ giọng kháng cự.

“May mà còn có cậu cùng với tôi…… Nếu không tôi thật sự không biết mình còn có thể chống cự được bao lâu…….” Giọng nói trầm buồn khiến cho lòng tôi không hiểu sao lại khẩn trương, không khỏi từ bỏ luôn ý định giãy dụa. Lúc đó, hắn thật sự mang lại cho tôi cảm giác an toàn, chí ít, vào thời điểm hắn yếu đuối nhất, tôi cũng không nên cự tuyệt hắn….

Trong không gian yên tĩnh là tiếng tim đập hữu lực, không biết là của hắn hay tôi. Hơi thở của hắn phả trên ngực tôi, trong ấm áp còn có chút ái muội, cơ thể của tôi bắt đầu trở nên cứng đờ. Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một tia xao động, phân không rõ là vì cái gì. Không biết có phải Viên Phi cảm giác được gì đó hay không, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, tôi tâm hoảng ý loạn mà né tránh ánh nhìn của hắn, hắn lấy tay giữ lại cái đầu không thành thật chuyển động của tôi, khiến tôi không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Làm, làm gì vậy…….” Tôi lắp bắp hỏi.

“Tiêu Vũ…….”

“Cái, cái gì…….”

“May mà còn có cậu ở bên cạnh tôi……”

“…….”

Tôi nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể ngốc nghếch nở nụ cười, giả vờ tự nhiên gãi gãi đầu. Viên Phi bỗng nhiên cầm lấy tay tôi, nhiệt độ nóng đến bỏng người từ bàn tay hắn truyền đến, làm tôi không hiểu sao lại vô cùng bối rối.

Giữa lúc tôi đang khó xử, trong mơ hồ, Viên Phi trước mắt đột nhiên phóng đại, đợi đến khi tôi lấy lại tinh thần thì môi răng đã gắn bó thân mật…..

*****

Tôi ngơ ngác cảm thụ sự ẩm ướt trên môi, theo bản năng muốn tránh đi, lại không biết có phải bị dọa đến ngốc luôn rồi hay không, đại não thì kêu gào ‘Chạy mau! Chạy mau!’ mà thân thể lại giống như bị điểm huyệt không thể động đậy.

Viên Phi chỉ chạm môi một lát liền buông tôi ra, theo ánh trăng mông lung tôi mơ hồ có thể thấy hắn đang nhìn tôi chăm chú, khiến tim tôi lại một lần nữa bối rối đập loạn.

“Cậu…… Cậu…… Tôi……. Tôi không hiểu…… Cậu là…….” Tôi lắp bắp không rõ bản thân muốn nói cái gì.

Viên Phi yên lặng nhìn tôi trong chốc lát, sau đó trở mình, đưa lưng về phía tôi. Thanh âm rầu rĩ truyền đến: “Thật xin lỗi……. Tôi chỉ là bỗng dưng có chút……. Cậu cũng biết là tôi không phải ……. Tôi có rất nhiều bạn gái …….”

“Tôi đương nhiên biết……” Tôi cắn cắn đôi môi vẫn còn sót lại độ ấm, xoay người sang hướng ngược lại, cúi đầu nói: “Cậu chỉ là nhất thời hồ đồ, mau ngủ đi.”

“Ân……. ”

Yên lặng một lúc, Viên Phi lại nhỏ giọng nói một tiếng “Xin lỗi”, tôi vẫn chưa ngủ, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, đành lựa chọn trầm mặc.

Dần dần, hai mắt tôi có chút khô rát. Ngoài cửa sổ vẫn như trước tối đen một mảnh, ngay cả ánh trăng cũng trốn sau đám mây. Lão Đại mấy ngày nay thực sự quá mệt mỏi, tiếng ngáy rung trời, tôi tự hỏi sao lão Tứ lại không bị đánh thức. Viên Phi sớm đã không có động tĩnh, thậm chí cũng không trở người, yên tĩnh như một pho tượng điêu khắc. Tôi cũng dần dần rơi vào mơ hồ, cho đến khi thanh âm kinh khủng đó lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu của tôi:

“Tí tách”

Trong phút chốc tôi hoàn toàn thanh tỉnh! Nó đứng ở bên giường, ngay bên giường Viên Phi!

“Tí tách “

Nó đứng ở chỗ này là có ý gì? Lại đang tìm kiếm con mồi kế tiếp sao? Vậy…… mục tiêu lần này của nó là chủ giường Viên Phi? Hay là người đang ngủ trên giường là….. tôi?

“Tí tách”

Viên Phi bên cạnh đột nhiên xoay người lại, kịch liệt run rẩy ôm chặt lấy tôi, thân thể hắn kề sát sau lưng tôi, tôi có thể rõ ràng cảm giác được sự căng thẳng của hắn.

Hóa ra Viên Phi vẫn còn chưa ngủ?

Tôi bỗng nhiên suy nghĩ, hắn tiều tụy hốc hác như vậy có phải là do hàng đêm đều hốt hoảng lo sợ? Khi đó, không có ai bên cạnh làm chỗ dựa cho hắn, hắn chỉ có thể một mình chui rúc trong chăn mà run rẩy, liều mạng duy trì chút lý trí còn sót lại trước ranh giới sụp đổ, bất an và sợ hãi.

“Đừng ……..”

Bên tai tôi truyền đến giọng nói run rẩy nho nhỏ của Viên Phi.

“Đừng..…. thương tổn cậu ấy…….”

Tôi sửng sốt.

“…… Đừng thương tổn cậu ấy……. Cầu xin ngươi…….”

Tay Viên Phi càng thêm xiết

chặt, trái tim đang đập loạn của tôi nhưng lại bình tĩnh lạ. Tôi chậm rãi mở hai mắt, đưa lưng về phía Viên Phi và nó, kinh ngạc nhìn vách tường trước mặt. Dường như có thứ gì trên đó thu hút toàn bộ tầm mắt tôi.

Tôi hốt nhiên muốn biết thứ đó rốt cục là cái gì, vì sao lại khiến Viên Phi sợ hãi như thế. Hồi tưởng lại bắt đầu từ lúc Viên Phi thất thường nhảy xuống giường, hắn hình như bị thứ gì đó quấn lấy khiến cho không thể sống yên ổn. Tôi sợ nhưng không biết gì, mà Viên Phi, dường như là vị biết rõ nên mới hoảng sợ, cũng bởi vậy áp lực trên lưng so với người khác càng nặng nề hơn.

Tôi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại xoay người, Viên Phi dựa vào quá mức chặt chẽ khiến cả người tôi đều bị hắn ôm vào trong l*иg ngực, tầm mắt tôi chỉ có thể xuyên qua Viên Phi mơ hồ nhìn đến bên mép giường.

Viên Phi càng thêm căng thẳng, hắn gắt gao ôm lấy tôi, tôi lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm bên giường.

Tôi nhìn thấy rồi! Là một bóng người, nhưng gần như là một cái bóng đen tuyền! Dưới ánh trăng chiếu xuống, tôi vẫn như trước không thể thấy rõ khuôn mặt nó, nhìn không thấy góc cạnh của diện bộ, không cảm giác được hình khối tứ chi, chỉ có một mảnh hắc sắc mơ hồ, dường như nó không hề tồn tại, chỉ là một làn sương khói đen sẫm, cho nên không lồi không lõm, chỉ có một màu đen thẳm như muốn hút người vào trong đó……

Hai mắt của tôi dần dần đau nhức, ý thức của tôi rất thanh tỉnh, nhưng mắt tôi lại giống như bị mây khói xông vào, không tự chủ được mà muốn nhắm lại.

Tôi gian nan híp nửa mắt, muốn nhìn thấy rõ bộ dáng của nó, tôi tổng cảm thấy nếu tôi có thể biết được nó là ai liền có thể tháo giải hết thảy bí ẩn. Tất cả liền có thể chấm dứt! Thế nhưng, trước mắt lại càng lúc càng mơ hồ, ngơ ngẩn nhìn vật thể màu đen kia, dường như ngay cả linh hồn cũng bị hút vào trong đó…….

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi lẩm bẩm nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Ngươi là ai………”