Sau khi xác nhận tâm ý lẫn nhau, cậu mỗi ngày như sống trên thiên đường, cảm giác lâng lâng hạnh phúc. Anh cậu không còn đi sớm về muộn nữa, bọn họ còn có thể thường xuyên cùng một chỗ, bởi vì cậu còn chưa trưởng thành, cho nên anh cậu luôn không chịu làm đến bước cuối cùng, nhưng mà cậu cũng rất hài lòng với những hành động ân ái của bọn họ.
Anh cậu là trân trọng cậu, cậu làm sao có thể không cảm động.
Chỉ là bọn họ sợ người thân phát hiện sẽ bị ghét bỏ, tiếp tục ở nhà, Lôi Khế Nhĩ cảm thấy sợ hãi.
Cậu cảm thấy thực có lỗi với ơn nuôi dưỡng của vợ chồng Ngải Đức, cơ hồ không có cách nào nhìn thẳng vào đối mặt bọn họ. Cho dù cậu cùng Lý Ngang đã lưỡng tình tương duyệt, cậu vẫn quyết định lựa chọn đại học ở xa nhà. Điều này, Lý Ngang không đồng ý, y không hy vọng cậu rời xa y.
Ngày hôm sau, anh cậu trước mặt ba mẹ, nói muốn cùng cậu ra ngoài sống.
Cậu không quên biểu tình kinh ngạc của vợ chồng Ngải Đức, cậu cảm thấy có tội, cậu đã đoạt đi con trai của họ, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Cậu chính là con quỷ vô ơn, lòng lang dạ sói.
Lôi Khế Nhĩ say, cuối cùng ngôn ngữ hàm hồ ở miệng, nghe không rõ ràng lắm, nằm úp sấp ngã vào mặt bàn, bia đổ cả ra bàn. Cậu đã uống 3 ly bia rồi.
Mông Nã nhìn phía Ái Đức Mông, trao đổi một ánh mắt, Ái Đức Mông đứng dậy, đi trả tiền, Mông Nã khiêng Lôi Khế Nhĩ đi ra ngoài quán ăn.
Mông Nã đem Lôi Khế Nhĩ cõng trên lưng, có lẽ là trên đường xóc nảy một hồi, Lôi Khế Nhĩ lại bắt đầu khóc nức nở.
Mông Nã nghe xong một hồi, nặng nề thở dài, hắn chưa từng thấy qua tình yêu nào lại giày vò dằn dặt người khác như thế.
“Anh nói xem, rõ ràng hai người bọn họ yêu nhau, một người lúc nào cũng muốn thử dò xét đối phương, một người thì luôn lo sợ khổ sở. Nếu Lý Ngang có chút tự tin, nói cho Lôi Khế Nhĩ biết y đã nói rõ mọi chuyện với ba mẹ, nếu Lôi Khế Nhĩ dũng cảm một chút, ích kỷ một chút, có lẽ quan hệ giữa bọn họ sẽ không nhọc nhằng như vậy.” Mông Nã không thể hiểu nỗi tình yêu của bọn họ, rất thống khổ tra tấn.
“Mỗi người đều có tâm ma của họ, chúng ta cũng không thể can thiệp.”
“Anh nói đúng.” Mông Nã lên tiếng, chính là trên lưng nghe tiếng khóc nức nở, như thế nào đều có chút không đành lòng.
Mông Nã đưa Lôi Khế Nhĩ về khách sạn, giúp cậu cởϊ áσ khoác, sau đó liền đi ra ngoài để cho cậu có không gian riêng. Lôi Khế Nhĩ cũng không khóc, xem ra như là đang ngủ.
Di động Lôi Khế Nhĩ vang lên, Lôi Khế Nhĩ giật mình tỉnh dậy, lung túng khẩn trương nghe máy.
“Lôi Khế Nhĩ em đã ngủ chưa?” Lý Ngang hỏi như thế vì qua màn hình điện thoại y thấy không gian phòng của cậu tối.
Lôi Khế Nhĩ nhìn anh cậu, đầu óc vẫn còn say rượu, vừa mới ngưng khóc nhưng khi nghe giọng y thì bỗng dưng nước mắt lại rơi.
“Lôi Khế Nhĩ? Nếu em ngủ, sáng mai anh sẽ gọi lại cho em, hôm nay trước tiên ngủ đi.” Lý Ngang nói, chấm dứt trò chuyện.
Lôi Khế Nhĩ luyến tiếc không muốn chấm dứt trò chuyện, vội vàng gọi, “Anh!”
“Hửm?” Chỉ mới một tiếng như vậy, Lý Ngang liền nhận ra Lôi Khế Nhĩ bất thường, “Em khóc?”
“Không có” Lôi Khế Nhĩ không hề nghĩ ngợi lập tức phủ nhận.
“Đừng nói dối, anh nghe được. Đi bật đèn.” Lý Ngang ra lệnh cho cậu.
“Không cần.” Lôi Khế Nhĩ cự tuyệt, giọng mũi không rõ ràng, tuy rằng lại giống như làm nũng. Cậu ít nhiều biết rõ, nếu như bị anh cậu biết cậu khóc đỏ mắt, anh cậu khẳng định dù đang ở
chân trời góc biển liền chạy tới tìm cậu.
“Sao lại khóc?” Lý Ngang vẫn lo lắng nên muốn hỏi rõ lý do, cho nên y có thể trước mắt không so đo việc Lôi Khế Nhĩ lúc này đối y cự tuyệt.
Lôi Khế Nhĩ nghe thấy câu hỏi, tạm dừng hồi lâu, lâu đến Lý Ngang cơ hồ nghĩ
Lôi Khế Nhĩ đã ngủ, mới nghe thấy Lôi Khế Nhĩ nói chuyện, “Em uống say.”
Lý Ngang nghe xong, cũng không có yên tâm bao nhiêu, “Anh đã nói với em bao nhiêu lần, anh không cho phép em ra ngoài uống rượu.”
“Em cũng mới uống qua hai lần.”
“Em mỗi lần uống đều khóc, tửu lượng siêu kém.”
“Mới không có.” Đối mặt Lý Ngang lên án, Lôi Khế Nhĩ tức giận phủ nhận.
“Sáng mai em hãy vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, hiện tại cũng đừng tắm rửa, em đầu óc không tỉnh táo, nếu gặp chuyện không may sẽ không tốt lắm.”
Lý Ngang nhắc đi nhắc lại, nội dung tất cả đều là quan tâm.
Lôi Khế Nhĩ si ngốc nở nụ cười, Lý Ngang ở đầu dây bên kia nghe không rõ cho nên, không biết chính mình nói cái gì khiến cậu cười. Lôi Khế Nhĩ thở dài, nói, “Anh vì cái gì lại yêu em hửm?”
“—— Anh không biết. Còn em? Vì cái gì yêu anh?” Lý Ngang hỏi lại
“Em cũng không biết —–” Lôi Khế Nhĩ thanh âm nghe có chút buồn rầu.
Lý Ngang nở nụ cười, sau một trận cười, “Không nói, em mau đi ngủ sớm.”
“Anh ơi, không cần cúp máy, nói chuyện với em.” Lôi Khế Nhĩ yêu cầu.
“Sao đột nhiên lại làm nũng như vậy?” Lý Ngang thanh âm nhẹ nhàng nói, bị Lôi Khế Nhĩ năn nỉ nên tâm tình tốt lắm. Nếu Lôi Khế Nhĩ ở bên cạnh y, y khẳng định phải làm cho cậu ngày hôm sau không xuống giường được.
“Anh hai, nếu như chúng ta không cùng một chỗ thì mọi chuyện sẽ tốt phải không?” Lôi Khế Nhĩ rất nhanh trong nháy mắt liền phá hỏng tâm tình tốt đẹp của Lý Ngang.
“Em hỏi như vậy là có ý gì?” Lý Ngang trầm hạ thanh âm, biểu tình cũng suy sụp.
Lôi Khế Nhĩ nhìn kĩ màn hình bên kia, nháy mắt mấy cái, cũng không để ý chính mình ở trước mặt sư tử nhổ lông, tiếp tục nói, “Nếu như em yêu người khác hoặc là anh yêu người khác, em sẽ không dằn vặt như thế.”
“Em sao đột nhiên lại suy nghĩ như vậy, em muốn yêu người khác hửm? Có phải là tên Mông Nã kia không?”
“Đừng nói lung tung, Mông Nã đã có người yêu rồi mà.”
“Hay là em muốn anh yêu người khác?” Lý Ngang hỏi lại
Điện thoại đối phương đình trệ, thật lâu mới truyền đến một tiếng, “Em không muốn.”
Phi thường chắc chắc cự tuyệt.
“Anh cũng không muốn.”
Lôi Khế Nhĩ nở nụ cười, thực vừa lòng thái độ của Lý Ngang, cậu đứng dậy, bật đèn lên.
Như thế Lý Ngang có thể thấy rõ cậu, Lôi Khế Nhĩ ánh mắt khóc sưng đỏ, sắc mặt cũng đỏ lên, đối di động ngây ngô cười.
“Sao lại bật đèn? Vẫn chưa muốn đi ngủ sao?”
“Không muốn, nhớ anh.”
Người này thật là ── Lý Ngang nghĩ muốn đem người này ôm chặt trong lòng, đáng tiếc không được.
Lý Ngang dần dần phát hiện em y bất thường, Lôi Khế Nhĩ đứng lên khóa cửa phòng lại, bước lên giường nằm, tư thế thập phần quyến rũ, Lôi Khế Nhĩ bị say tay chân cũng không linh hoạt, gian nan? Quần áo hớ hênh lộ ra trọn vẹn trước mặt y.
“Lôi Khế Nhĩ em làm cái gì?” Lý Ngang mơ hồ đoán được ý đồ của cậu, chỉ là không dám tin em trai y lại câu dẫn y như vậy.
“Em muốn làʍ t̠ìиɦ.” Lôi Khế Nhĩ nói thẳng, đối anh cậu mỉm cười.
Mê hoặc quyến rũ một cách khó cưỡng.
Lý Ngang nuốt xuống nước miếng, ấn xuống phím điện thoại nút ghi hình.
_Hết Chương 22_
❀Chú thích:
Ở đây mình nhấn mạnh là khi Lý Ngang và Lôi Khế Nhĩ gọi điện thoại thì sử dụng webcam (gọi video) nên họ có thể nhìn thấy mặt nhau cũng như không gian mà đối phương đang ở