Những Mẩu Chuyện Của Xà Yêu Và Gà Rừng

Chương 9: Tình yêu của Xà Yêu và Gà Rừng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung đình

lầu

các,

khúc kính

lưu

thương.

Trong

lầu

các,

thiếu

niên kéo bạch y

lộn xộn

trên

người,

y phục xốc xếch kếthợp với dáng vẻ băng

thanh

ngọc khiết*,

nhất

thời

làm

lòng

người

nhộn

nhạo.

(Băng

thanh

ngọc khiết:

trong

trắng,

thuần khiết

như

ngọc)

Phong Vô Thủy

nhìn

chằm

chằm

thiếu

niên,

hắn bấm

tay đọc khẩu quyết: “Thanh

tâm

như

thủy,

thanh

thủy

tức

tâm.

Vi phong vô khởi,

ba

lan bất kinh…

.Thiên

cao địa khoát,

lưu

thủy

hành vân.

Thanh

tân

trì bản,

trực đạo

mưu

thân.Chí

tính

chí

thiện,

đại đạo

thiên

thành!”

Dường

như

có Thanh Tâm Quyết

hỗ

trợ,

rốt

cuộc Phong Vô Thủy

cũng bìnhtĩnh

lại,

đảo

mắt đã

trở

thành

người

tu đạo

lãnh

nhược băng sương*.

(Lãnh

nhược băng sương:

lạnh

lùng

như băng

tuyết)

Phong Vô Thủy vươn

tay,

kéo gà

rừng

tinh đang

nằm

trên đất vào

ngực,

mặtlạnh

lùng

nói: “Gϊếŧ xà yêu,

ta sẽ

nhận

ngươi

nhập

môn,

cho

ngươi phương pháp

chính đạo

tu

tiên.”



rừng

tinh



hồ,

lúc

này

nghe Phong Vô Thủy

nói

lập

tức giật

mình: “Gϊếŧ xà yêu?”

“Đương

nhiên phải gϊếŧ,

xà yêu

tính da^ʍ,

nếu để xà yêu kia

tiếp

tục

tu

luyện,sớm

muộn gì

cũng xảy

ra

chuyện.

Hiện

tại

hắn ép buộc

tiểu yêu

nhà

ngươi

chohắn…

Sau

này

chẳng phải



nguy

hại

thế gian sao?!”

Phong Vô Thủy

lạnh

lùngnói,

đột

nhiên vẻ

mặt biến đổi: “Hắn

tới,

ngươi

cứ yên

lặng

chờ

ta gϊếŧ xà yêu kia,

sau đó sẽ dẫn

ngươi đi!”



rừng

tinh được đặt dưới đất,

một

nam

tử áo

trắng ở xa xa

ngự kiếm bay đến,

lạnh

như băng,

tay

hắn

cầm

trường kiếm

hừ

lạnh: “Tiểu đạo

nhà

ngươi,

ta không

muốn dây dưa với

ngươi,

cũng đã

tha

cho

ngươi,

vậy



ngươi

lại dám bắt

cóc

người

ta,

còn không

mau

trả

cậu ấy

lại

cho

ta!”

Phong Vô Thủy

cười

lạnh: “Hôm

nay

ta sẽ gϊếŧ

ngươi,

mang

tiểu yêu

này đi.”

Xà yêu Bạch Tử Khiêm phi

thân đến,

tuốt kiếm khỏi vỏ.

Trường kiếm vừa

ra,

dựa

theo ánh sáng,

một vùng

trời bị

chiến đấu giữa

haingười



thay đổi khí sắc.



rừng

tinh

cũng không sốt

ruột,

tuy

rằng

lúc

này

cậu không

thể

nhúc

nhích,nhưng

cũng

rất

tự

tin với

thực

lực

của xà yêu,

phải biết

rằng xà yêu

có đạohạnh

hơn vạn

năm,

thế gian khó gặp đối

thủ.

Kiếm pháp

cực

nhanh,

phức

tạp

lại

hay

thay đổi,

kín không kẽ

hở,

giống

như dulong kinh

hoảng,

chỉ

trong

chốc

lát

hai

người đã

chiến

hơn

trăm

chiêu,

đột

nhiêncả

người xà yêu

chấn động,

ôm

ngực đứng bên

cạnh gà

rừng

tinh,

tức giận

chỉ vào Phong Vô Thủy: “Ngươi đã

làm gì

ta?”

Phong Vô Thủy vẫn

là dáng vẻ phóng khoáng,

từ không

trung

hạ xuống: “Ta đã

cho phát

tán Hùng Hoàng*,

ngươi vội vàng đến gần

tiểu yêu

này sẽ

trúngchiêu,

lại

hoàn

toàn không biết,



ngươi



rắn

lớn

rắn bé gì

thì

cũng phảingoan

ngoãn đầu

hàng!”

(Đại

hoàng: Muối khoáng

thiên

nhiên



thành phần

chủ yếu



asen disulfur (As2S2)

thành

mỏ dưới

hình

thức

mềm

hay bùn,



tác dụng

táo

thấp,

sát

trùng,khử đàm,

giải độc

rắn

cắn)

Xà yêu

thầm

nghĩ không

tốt,

nhưng

hương vị Hùng Hoàng

càng

ngày

càngnồng,

hắn

trừng

mắt

nhìn gà

rừng

tinh

trên đất,

muốn quát

tháo

một phen.Nhưng

lời

còn

chưa

nói

ra

miệng,

Bạch Tử Khiêm không

thể

chống đỡ

thêmnữa

hóa

thành

nguyên

hình,

thở dài

một

hơi: “Em



thể

tự do

rồi.”

“Không phải,

không phải

như

thế,

sao

anh đánh không

thắng Phong Vô Thủy?!

Anh

là đại yêu bạch xà

mà!”



rừng

tinh gấp đến độ

nước

mắt

lưngtròng,

vội vàng ôm

lấy



thể yếu ớt

của xà yêu.

Mắt

thấy Phong Vô Thủy bước

tới

một bước,



rừng

tinh đột

nhiên

cảm

thấy pháp

thuận

chế

ngự

mình

như

mất đi

hiệu

lực,

cậu vội vàng dùng

thân

thể

chechắn

trước

mặt xà yêu: “Phong Vô Thủy,

anh không được

tới đây!”

Phong Vô Thủy

nghênh đón gió

nhẹ,

như

tiên

nhân bay bay,

hắn

nhìn

chằmchằm gà

rừng

tinh: “Tránh

ra,

bằng không

ta sẽ gϊếŧ

luôn

ngươi.”

“Không đi!”



rừng

tinh không

tinh

thông

chiến đấu,

chỉ qua

mấy

chiêu đã bại

trận,

thấy Phong Vô Thủy đâm

một kiếm vào bụng

rắn,

cậu

liền

cảm

thấy

trời đất quaycuồng.

Lão đại sắp

chết?

“Đừng

chết,

anh đừng

chết!”



rừng

tinh ôm xà yêu khóc

long

trời

lở đất,

xà yêu suy yếu

nhìn gà

rừng

tinh,

dịu dàng

nói: “Ta

còn

tưởng

rằng em

muốn

tachết đi,

ta vẫn

luôn giữ em bên

người,

không

cho em đi

tìm

những

nữ

tử

nhân gian kia,

không

cho em

làm bạn với

nữ yêu…”

“Em không

tìm,

không

tìm

nữa!

Chỉ cần anh còn

sống, em

không

tìm

ai hết!”

“Thật

không?”

Gà rừng tinh khóc đến không thở ra

hơi,

chỉ có thể

nức

nở gật đầu.

“Ừ, tốt.”

Xà yêu nghe lời

này

hài lòng nhìn gà rừng tinh, sau đó

nói với nam nhân bên

cạnh: “Phong Vô Thủy, ngươi có thể

yên

tâm lăn.”

Gà rừng tinh vốn đang khóc, giương

mắt nhìn lên, Phong

Vô Thủy nghe xà

yêu

nói lập tức xoay người rời đi,

vung

tay

áo rời đi

mà không mang theo... Một

con

tiểu

yêu.

“?” Gà rừng tinh đầy

nghi

ngờ

nhưng

chưa

kịp

nói một câu nào, đã

bị bạch xà

—— ăn

—— Sinh mạng đại hòa

hài

——

※※※

“Qua

đây.”

Nam

tử tuyệt sắc, theo ánh sáng hạ

xuống nhìn giống như trích tiên.

Thiếu

niên

ở bên cạnh có

chút

không

tình

nguyện, chậm chạp đi đến

trước mặt

nam nhân,

ngượng nhìn liếc mắt nhìn đối

phương, sau đó

bị người

ôm vào trong ngực, hạ giọng uy

hϊếp: “Đừng nhìn những nữ nhân kia, ta

thật

sự muốn nhốt em

lại,

để em không thể nhìn ai

khác,

chỉ

có thể nhìn ta.”

Gà rừng tinh nhìn chằm chằm xà

yêu

trước

mặt,

cảm

thấy

rất xấu hổ: “Từ

sau

khi em hóa

hình, anh

không cho

em bay thì thôi đi,

bây

giờ em nhìn chỗ

nào

anh cũng xía vào?!”

Xà yêu lạnh lùng nhìn thoáng qua, lạnh giọng

hỏi:

“Em còn muốn bay? Còn nhớ

rõ những

lời ban đầu em

đồng

ý với

ta?

Muốn

ta lấy ngọc giản cho

em nhìn một lần nữa?”

Gà rừng tinh rụt cổ

một cái, vừa nghĩ tới ngọc giản trong tay xà

yêu,

gương

mặt

nhỏ nhắn đỏ lên: “Không bay, không

bay...”

Trên

ngọc

giản

ghi lại tất cả

nội dung ngày hôm đó, hình ảnh

nào

cũng

có, đương

nhiên

cũng

bao

gồm đoạn sinh mạng đại hài hòa, bây

giờ

gà rừng tinh làm một

con

yêu tinh không

có tiết tháo nhớ tới

cũng

thấy

đỏ mặt!

“Bây

giờ anh nên nói

cho

em biết chuyện

Phong

Vô Thủy là như

thế

nào chứ?!”

“Không nói

cho

em!”

“…..” (ノ`Д)ノ

※※※

Phong

Vô Thủy tu đạo

ở gần đó

nhảy

mũi,

hắn chắc chắn nhất định có người đang chửi mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ

có con gà

rừng

tinh

kia,

Phong Vô

Thủy

sờ mũi một

cái,

chẹp

chẹp

miệng.

Lúc ban đầu Phong Vô

Thủy

thật

sự tới bắt xà

yêu,

nhưng

ai ngờ con xà

yêu này hơi là

lạ!

Xà bản tính da^ʍ, nhưng con rắn

này

không

bắt

nữ tử

làm

việc

da^ʍ tà, huống chi bản lĩnh con

xà yêu này quá

lớn,

hắn

không

phải

là đối thủ. Dù

sư phụ mình ra

tay

chỉ sợ cũng khó

địch

lại

đạo hạnh đối phương,

nhưng cố

tình

ma mới như

mình

lại

đắc tội con xà

yêu kia, không

thể không

đáp ứng yêu cầu

đối

phương.

Theo

nguyên tắc

‘Tử

đạo hữu bất tử

bần đạo’*,

Phong Vô

Thủy

làm người

tu đạo đoan chính lại giúp đỡ

xà yêu gạt

gà rừng tinh,

bây giờ suy nghĩ lại, Phong Vô

Thủy

cảm

thấy

—— mình thực sự

quá

thông

minh!

(Tử đạo hữu bất

tử bần đạo: Đạo hữu

chỉ

người

khác, bần

đạo

chỉ chínhmình.

Ý cả

câu

chính

là người

anh em chết đi,

ta không

chết.

Chính là

vì lợi ích

bản

thân

không

ngại

tổn

hại lợi ích của

người khác.)

Không

chỉ

giải

quyết

vấn

đề nguy hiểm tính mạng của mình, còn phòng ngừa sau này

xà yêu làm hại

thế

gian!

Hai yêu tinh ở

chung

một

chỗ mới là

cách

thức

tìm

đối tượng

chính

xác

nhất

của yêu tinh!

Nếu như những nữ yêu

này

cũng

có thể giống như xà

yêu,

vậy sau này cuộc sống của

mình

dễ dàng rồi!

“Sư huynh,

nên

xuống

núi!” Một

thiếu niên chạy tới, đυ.ng vào

Phong Vô

Thủy,

thiếu niên đỏ

mặt đến mang tay, giống như một bụi

cây

xấu hổ.

Phong

Vô Thủy:

Mỗi ngày thu yêu không xong, thật mệt! Nhìn tiểu sư đệ

cũng

thật

đáng

yêu.

***

Hùng Hoàng:[ HOÀN ]