My Lord, My God (Ⅱ)

Chương 40

Andre cảm thấy rất sợ, cảm giác này không giống như cảm giác ở trước mặt Ludwig, cảm giác muốn phản nghịch đơn giản —— giống như một đứa trẻ yếu ớt ở trước mặt trưởng bối.

Đối mặt với người phụ nữ này, Andre cảm thấy một cảm giác khác, không, phải nói là sợ hãi, bởi vì Ludwig chưa từng thật sự muốn gϊếŧ mình, còn người phụ nữ này chẳng có lí do gì để mềm lòng với mình.

Andre không biết thân phận của cô ta, bình thường cũng không có ai nói chuyện với Andre. Andre chỉ biết mình đang mặc một bộ quần áo màu trắng như áo ngủ của phụ nữ, ngồi trong một căn phòng trống rỗng.

Cửa phòng bị khóa, trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn và một phòng tắm, ngoài ra chẳng còn gì khác, chỉ có lúc ăn cơm mới có người đưa cơm tới đây, người đưa cơm chính là Finnie cao to lực lưỡng kia.

Đúng rồi, vải vóc trong phòng này đều cực kì mềm mại, Andre thầm nghĩ, có thể người phụ nữ biếи ŧɦái kia không muốn làm tổn thương da của mình.

Một tuần đầu tiên ở đây, Andre cố gắng làm da của mình bị thương, còn cự tuyệt ăn cơm, nhưng người phụ nữ kia lại tiếp tục nói những lời biếи ŧɦái khiến người ta kinh hãi, cuối cùng Andre đành phải thỏa hiệp, bởi vì người đàn bà kia thật sự quá ghê tởm, quá ghê tởm.

Thỉnh thoảng Andre còn nghe được tiếng gào khóc của rất nhiều thanh thiếu niên, hình như bọn họ bị bắt làm chuyện gì đó, tiếng gào khóc này thật sự rất thảm thiết, đa số đều phát ra ở trong đêm. Tòa nhà này cực kì yên tĩnh, Andre nghi ngờ Beauvoir vẫn chưa kết hôn, thậm chí không có bất kì người thân nào.

“Khuya hôm nay hãy ăn nhiều một chút, tối nay ngươi phải ra ngoài rồi.”

Finnie rất to béo, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, khoảng hai mươi mấy tuổi nhưng lại rất là mập, hơn nữa lại rất có sức, mái tóc đen lộn xộn như tổ quạ trên đầu được buộc lại bằng một cái nơ con bướm màu đỏ. Lúc buồn chán Andre thường suy nghĩ, khiếu thẩm mỹ của cô gái này tệ như vậy, chẳng lẽ lúc soi gương không cảm thấy khó chịu sao?

Có thể do sống bên cạnh Beauvoir đã lâu, lúc nói chuyện, giọng nói của Finnie cũng cứng ngắc, giống như người chết hơn nửa năm vừa đội mồ sống dậy, cộng thêm khuôn mặt tái nhợt mập mạp không có chút huyết sắc và cặp mắt đờ đẫn, Andre càng cảm thấy áp lực.

“Tôi phải đi đâu?”

Beauvoir đưa tới rất nhiều thức ăn ngon, mặc dù Andre không có khẩu vị gì, nhưng do Finnie luôn nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó ép cậu ăn hết.

Finnie liếc Andre một cái.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, bây giờ tốt nhất ngươi đừng hỏi gì hết.”

Nói xong, Finnie dọn dẹp một chút rồi bỏ đi.

Andre nghe thấy tiếng Finnie khóa cửa lại, cậu ngả đầu nằm xuống giường, đưa tay xuống dưới gối, lấy đôi bao tay của Ludwig mà mình vẫn mang theo bên người, áp sát vào tim của mình.

“Khốn kiếp! Buông ra! —— Buông ra —— a —— a ——!!”

Bên ngoài lại truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết, tim Andre nhảy thình thịch.

Andre rón rén leo xuống giường, áp đầu vào bên khe cửa, nhìn thấy một cậu bé mặc quần áo giống mình bị hai người hầu nữ thân thể khỏe mạnh lôi tới một căn phòng.

Cậu bé không ngừng giãy dụa kêu khóc thảm thiết nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng vẫn bị hai người hầu nữ kia kéo đi.

“Ludwig......”

Andre ôm hai chân, cả người co rúc ở bên giường.

.................................

Rất nhanh đã đến buổi tối, bên ngoài trời tối đen như mực.

Hôm nay, tối muộn Finnie mới đưa cơm tối tới, là thịt cừu rất hấp dẫn.

Andre im lặng không lên tiếng ăn thịt cừu, Finnie thu dọn khay mang ra ngoài, sau đó quay trở lại nói với Andre:

“Đi thôi, phu nhân muốn gặp ngươi.”

Andre kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Finnie:

“Tại sao cô ta lại muốn gặp tôi?”

Finnie không có biểu tình gì nhìn Andre.

“Tới đó ngươi sẽ biết, nhanh lên một chút!”

Andre bị Finnie lôi dậy, sức lực của Finnie rất lớn, Andre giãy mãi mà vẫn không thoát được tay của Finnie:

“Tôi tự đi!”

Nói xong, Andre đi thẳng ra ngoài cửa.

Finnie đi theo ra ngoài, dẫn đường cho Andre.

Có thể do phải ở một mình trong phòng suốt ngày, Andre không biết mình phải đi đâu, sẽ gặp phải chuyện gì, đôi khi không biết gì cả sẽ khiến cho người không còn cảm thấy sợ nữa.

Bây giờ tâm trạng của Andre chính là như thế.

Một lát sau cả hai đã đi tới trước cửa một căn phòng lớn.

Finnie gõ cửa, thấp giọng nói:

“Phu nhân, người đã mang đến rồi.”

Bên trong truyền ra tiếng của người phụ nữ kia.

“Mau vào đi.”

Finnie đẩy cửa ra, Andre đi vào, vừa mở mắt ra liền lập tức bị doạ sợ.

Đèn trong phòng rất sáng, trong phòng có rất nhiều giường đệm —— toàn là giường đệm chính quy mà bệnh viện thường dùng. Trên mấy chiếc giường hình như đều có người nằm, nhưng toàn bộ đều bị đắp vải trắng lên, Andre không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy trên những tấm vải đó dính đầy máu tươi.

Beauvoir mặc áo choàng màu trắng dài của bác sĩ, trên mặt không có trang điểm, chỉ đeo một cặp kính viền bạc, sắc mặt trông càng tái nhợt và khủng khϊếp.

Tầm mắt Andre không nhịn được chuyển về phía mấy chiếc giường dính máu kia.

Beauvoir cởi bỏ bao tay plastic dính máu, đưa tay nắm cằm Andre. Andre ngửi được mùi máu tươi rất nồng, đó là mùi máu tươi dính trên tay Beauvoir, Andre cảm thấy ghê tởm đến muốn ói.

“Ồ, thiên sứ nhỏ, ngươi là bé trai thứ nhất chưa gào khóc lên đấy, ta thật sự rất thích tính cách của ngươi.”

Andre ngậm miệng, không nói lời nào.

Beauvoir hoàn toàn không để ý, chỉ cười nhạt, nắm cằm Andre để cậu nhìn thẳng vào mắt mình:

“Ngươi là bảo bối trời cho, nếu ngươi đã tới, vậy để ta cho ngươi thưởng thức vài kiệt tác của ta.”

Nói xong, Beauvoir đẩy Andre tới cạnh một chiếc giường, chỉ chỉ vào đó, nói với Andre:

“Tự mình mở ra nhìn một chút đi......”

Andre run rẩy vươn tay, chậm rãi kéo tấm vải màu trắng dính máu lên, tiếp theo...... Andre nhìn thấy một tấm da người hoàn chỉnh đặt ở trên đó!

“A ——! A ——! A a a a a ——”

Andre chưa từng nhìn thấy cái gì khủng khϊếp như vậy, cậu bị dọa sợ điếng người. Dưới sự hoảng sợ, Andre ôm đầu hét lên, sau đó xoay người chạy ra ngoài cửa.

Beauvoir không nghĩ rằng Andre sẽ có phản ứng lớn như vậy, hét lên với Finnie:

“Cản nó lại!”

Finnie vội nhào lên lên ôm chặt Andre.

Andre dùng sức tránh khỏi Finnie, Finnie xoay người đóng cửa lại.

“Biếи ŧɦái —— Biếи ŧɦái!!”

Andre vừa khóc vừa la hét, cảm thấy mình chạy không thoát nên muốn đập đầu vào tường.

“Không ——!”

Beauvoir hoảng hốt khi thấy tác phẩm nghệ thuật mình yêu thích nhất sắp bị hủy hoại, rốt cuộc mất kiềm chế hét một tiếng.

Andre quyết tâm muốn chết nhào vào bức tường.

“A ——”

Còn chưa đυ.ng tới tường, Andre đột nhiên cảm thấy lưng mình tê tại, hình như phía sau đã bị thứ gì đó đâm vào. Tầm mắt Andre lập tức trở nên mơ hồ, cả người như nhũn ra, xụi lơ nằm trên mặt đất, sau đó ngất đi.

Beauvoir quay đầu lại, phát hiện trên tay Finnie cầm một khẩu súng thuốc mê, một phát vừa rồi đã bắn vào cổ Andre.

Beauvoir lập tức bình tĩnh trở lại, đẩy đẩy mắt kính nhìn Finnie.

“Làm tốt lắm, Finnie.”

Mặt Finnie không có biểu tình gì, cô ả gật đầu, đi tới bế Andre lên, đặt Andre nằm úp sấp đặt trên bàn mổ, cột hai tay hai chân Andre lại.

Beauvoir lấy dao phẫu thuật cắt quần áo của Andre, sau đó điều chỉnh ánh đèn, nhìn chằm chằm vào lưng Andre.

“Ôi chao, đây là làn da tuyệt vời nhất mà ta từng thấy.....”

Beauvoir vừa định đưa tay vuốt ve lưng Andre, đột nhiên cô ta giật tay lại, đưa tay về phía sau:

“Finnie, đưa bao tay cho ta.”

Finnie gật đầu, đưa bao tay cho Beauvoir.

Beauvoir đeo bao tay vào, thấp giọng nói:

“Kiệt tác của thần linh! Đồ vật tuyệt đẹp không gì sánh được! Không thể để bất kì thứ gì làm bẩn nó, bao gồm ngón tay dính đầy bụi đất của ta....”

Nói xong, Beauvoir dùng ngón tay đã đeo bao nhẹ nhàng vuốt ve lưng Andre.

“Làn da đẹp như vậy, sao ta có thể hưởng thụ một mình được? Finnie, ngươi nói xem, có phải ta nên cử hành một bữa tiệc cho tất cả mọi người cùng thưởng thức?”

Finnie gật đầu.

“Phu nhân, phu nhân nhất định sẽ được khen ngợi lần nữa.”

Beauvoir nhếch miệng cười cười.

“Đúng thế, với tác phẩm hoàn mĩ này, ta sẽ đạt tới đỉnh cao không ai sánh kịp.”

Nói xong, Beauvoir đeo khẩu trang, cầm dụng cụ bắt đầu xăm hình lên lưng Andre.

..............................

“Tỉnh rồi?”

Khi Andre tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Andre phát hiện mình vẫn đang gục trên bàn mổ, hai tay và hai chân đều bị trói chặt.

Beauvoir đứng trước mặt Andre, mỉm cười nhìn Andre.

Andre lạnh lùng nhìn Beauvoir.

“Tôi vẫn chưa chết? Tại sao cô vẫn chưa gϊếŧ tôi?”

Beauvoir cười cười, đưa tay vuốt ve má Andre.

“Đừng nóng vội, ta đã quyết định rồi, ngươi tuyệt vời như vậy, sao ta có thể thưởng thức một mình chứ? Ta sẽ mời mọi người tới đây cùng thưởng thức ngươi...... Tác phẩm của thần linh.”

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”

Andre tức giận mắng hai tiếng, hai mắt nhìn thẳng vào Beauvoir.

Beauvoir chậc chậc lưỡi, lắc đầu.

“Không không, cưng à, một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ không nên nói những lời thô tục như vậy. Đôi mắt giống bảo thạch của ngươi cũng không nên nhìn ta như vậy, ta chính là người đã nhào nặn ra ngươi.”

Andre hét lớn:

“Đừng nói nữa, cô là đồ biếи ŧɦái!”

Beauvoir cũng không tức giận, chỉ cầm một cái gương lớn đặt sau lưng Andre.

“Nhìn thử xem, có phải rất hoàn hảo hay không?”

Andre quay đầu lại, nhìn thấy một hình vẽ chim ưng trên sống lưng của mình.

“Đó chỉ là hình phác họa thôi, chưa có hoàn chỉnh đâu. Ngươi đừng gấp, nội trong vòng một tháng, ta sẽ xăm chim ưng kiêu ngạo nhất của người Đức lên lưng ngươi, ngươi nhất định sẽ thích....”

Andre hoảng sợ mở to hai mắt, hình chim ưng màu xanh sẫm kia giống như dấu vết sỉ nhục dính chặt vào lưng mình, khắc vào tim của mình.

Andre mất kiểm soát hét lớn:

“Đừng —— Đừng!!! Gϊếŧ tôi đi, khốn kiếp, gϊếŧ tôi đi, để tôi chết đi!”

Andre dùng sức giãy dụa hai tay và hai chân, không ngừng la hét.

Beauvoir cầm một ống kim tiêm đâm vào tĩnh mạch Andre, truyền nước thuốc vào cơ thể Andre.

Ý thức của Andre bắt đầu trở nên mở hồ, một lát sau liền ngủ thϊếp đi.

“Dùng quá nhiều thuốc an thần sẽ gây tổn thương thần kinh não, thưa phu nhân.”

Beauvoir nhướng mày: “Ta biết,” sau đó bảo Finnie đưa một ít dịch dinh dưỡng tới, truyền dinh dưỡng cho Andre.