▼
Đây mới chỉ là số người ở Học viện Cực Dương, chưa tính những người trong nội môn Hoàng gia. Đương nhiên, bốn người kia cũng không phải là người Lôi gia, chỉ là đã sớm được Lôi Hoành mua chuộc mà thôi. Nói thật, tên Lôi Hoành ngốc nghếch này, nếu không phải cứ cố chống lại Dương Thiên Lôi mà nói, là một nhân vật không chỉ thế lực gia tộc, mà tu vi và thiên phú bản thân cũng là đối tượng được rất nhiều người sùng bái. Bằng không, bốn nhân vật thiên tài kia cũng sẽ không dễ dàng bị thu phục.
Đồng thời, Tử Hàm muội muội thân yêu cùng đám người Vũ Đại Lãng cũng đều được các gia tộc bên ngoài mời chào, Mỗi người, mỗi gia tộc đối với lần yến hội này đều vô cùng coi trọng, đều đạt đến tình trạng chưa từng có. Có thể khẳng định, bọn họ vì muốn đệ tử gia tộc mình có thể tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái đã chuẩn bị thật tốt, không tiếc bất kỳ giá nào.
Người lái ngựa Trang Thập Tam lần thứ hai đứng trước cửa Học viện Cực Dương. Bất quá lần này không phải chỉ mang theo một xe mà là hai chiếc. Dương Hồng Toàn một chiếc, Dương Huyền Phong, Lộ Miểu Ân một chiếc, ba người không ngờ tự mình tới đón Dương Thiên Lôi. Có thể tưởng tượng được, lúc này địa vị của Dương Thiên Lôi tại Dương gia đã vô hình đạt đến hạng nào rồi.
Lúc này, bốn tên hoa si Vương Phong, ngực lớn Từ Đào, mông bự Triệu Phi, eo thon Hầu Diệu Võ lẳng lặng đứng sau lưng Phong Mã Ngưu, nhìn bóng lưng lộ vẻ hiu quạnh của Phong Mã Ngưu. Bọn họ hiểu rõ vì sao Phong Mã Ngưu đến đây, càng hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng Phong Mã Ngưu.
Hắn, là lão đại của bọn họ, hắn có thiên phú siêu cường, đối với huynh đệ bằng hữu giúp đỡ không tiếc cả mạng sống. Hắn có thể được như hôm nay, hoàn toàn là dựa vào nỗ lực của chính mình. Bọn họ rất rõ ràng, Phong Mã Ngưu có thể có được ngày hôm nay, phải nỗ lực lớn hơn người khác rất nhiều. Một người từ nhỏ là cô nhi, không biết cha mẹ mình là ai, có thể sống sót đã là kỳ tích. Nhưng nếu hắn không chỉ còn sống, mà còn nhờ vào lực lượng của chính mình, tiến nhập Học viện Cực Dương, hơn nữa lần này còn có được tư cách tham gia thí luyện, hắn cần phải trả giá hơn người bình thường gấp bao nhiêu lần?
Bọn họ đồng thời cũng biết, lão đại của bọn họ chưa từng khuất phục bất luận kẻ nào. Cho dù là thiên chi kiêu tử Lôi Hoành của Học viện Cực Dương trong mắt hắn cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi. Trong mấy năm qua, có bao nhiêu thế lực muốn mượn hơi Phong Mã Ngưu, bọn họ rất rõ ràng. Thế nhưng hắn chưa bao giờ thèm ngó tới. Bọn họ vẫn cho rằng, tâm tính thực sự bên trong con người lão đại chính là cao ngạo, có lẽ cả đời này hắn sẽ không phục bất kỳ kẻ nào, lai càng không vì bất cứ kẻ nào mà bán mạng.
Mãi cho đến khi Dương Thiên Lôi xuất hiện.
Trên thϊếp mời đã ghi rõ muốn đệ tử dẫn theo trưởng bối tham gia yến hội. Bởi vì yến hội lần này không chỉ đơn giản như bề ngoài vậy. Đối với tương lai của bất kỳ ai đều có ý nghĩa quyết định. Cho nên, để trưởng bối cùng tham dự cũng là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng Phong Mã Ngưu tìm đâu ra trưởng bối? Hắn cũng mang hi vọng xa vời có thể được đại gia tộc như Dương gia, Lôi gia, Mộc gia cho mình một chỗ dựa vững chắc để mình có thêm lợi thế tiến vào Trảm Không Kiếm Phái, từ đó chân chính thay đổi vận mệnh của mình. Nhưng hắn chung quy vẫn chỉ là một tiểu nam hài mười hai tuổi. Dù rằng hắn đã sớm nếm trải nhân gian ấm lạnh, so với bạn cùng lứa thành thục hơn nhiều, nhưng dù sao cũng là hài tử chưa lớn. Hắn khát vọng thân tình, cũng giống như Dương Thiên Lôi trên Địa Cầu khát vọng thân tình vậy.
Cho nên, khi nhìn chiếc xe ngựa xa hoa đón những đệ tử được lựa chọn rời khỏi Học viện Cực Dương, trong lòng hắn chua xót, khổ sở và mất mát thế nào hoàn toàn có thể hiểu được.
- Nhị ca, người trong gia tộc lão đại đến kìa!
Hoa si Vương Phong đứng ở sau lưng Phong Mã Ngưu nhẹ giọng nói. Từ sau khi Phong Mã Ngưu nhận Dương Thiên Lôi làm lão đại, đám người Hoa si, ngực lớn đã đồng loạt đổi giọng, Phong Mã Ngưu trước đây là lão đại, bây giờ biến thành Nhị ca.
Mấy người bọn họ mặc dù đối với Dương Thiên Lôi từ khi còn chưa quen tới lúc sùng bái như bây giờ đã hoàn toàn thừa nhận sự tồn tại của lão đại này, nhưng ở sâu trong nội tâm bọn họ, người thân thiết với bọn họ hơn vẫn là Phong Mã Ngưu. Dù sao thời gian bọn họ tiếp xúc với Dương Thiên Lôi còn quá ít. Sở dĩ bọn họ thừa nhận sự tồn tại của lão đại Dương Thiên Lôi này hoàn toàn là bởi vì Phong Mã Ngưu. Bọn họ tin tưởng, quyết định của Phong Mã Ngưu sẽ không sai.
Phong Mã Ngưu nhìn thoáng qua chữ “Dương” đang lay động trên chiếc xe ngựa xa hoa, bỗng nhiên quay đầu nhìn đám ngươi hoa si, nhẹ giọng nói:
- Ngươi biết vì sao ta nhận lão đại là lão đại không?
- Việc này… Nhị ca không phải đã nói rồi sao? Bởi vì lão đại là siêu cấp cao thủ tán gán, hơn nữa lão đại là cao thủ ẩn giấu thực lực.
Đám người hoa si khó hiểu nói, không rõ Phong Mã Ngưu nói vậy là có ý gì.
- Không sai! Bất quá đó không phải là nguyên nhân trọng yếu nhất!
- Vậy là vì sao?
- Bởi vì ánh mắt của lão đại.
Phong Mã Ngưu nhẹ giọng nói, trong mắt lóe ra quang mang bốn người không thể hiểu được.
- Ánh mắt?
Bốn người càng không hiểu.
- Quên đi! Nói các ngươi cũng không hiểu. Nói chung, các ngươi chỉ cần biết rằng, lão đại của chúng ta là người có thể làm huynh đệ cả đời. Các ngươi nhớ kỹ là tốt rồi.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của bốn người, Phong Mã Ngưu cũng không giải thích thêm, chỉ nhẹ nhàng nói.
Không chỉ có nam nhân và nữ nhân mới có thể vừa gặp đã yêu, giữa nam nhân và nam nhân đôi khi cũng thế. Đương nhiên, loại vừa gặp đã yêu này cũng không phải là ái tình, mà là tình huynh đệ. Loại tình cảm này rất kỳ lạ, nhưng lại thực sự tồn tại. Phong Mã Ngưu cũng không có năng lực đặc thù như Sở Hương Hương, nhưng hắn từ bé đã nếm đủ nhân gian ấm lạnh, khiến hắn thấy được rất nhiều điều từ trong mắt Dương Thiên Lôi mà người thường không thể thấy được.
Nhất là khoảnh khắc hắn và Dương Thiên Lôi đối mặt trên lôi đài kia, hắn càng nhận thức điều này rõ ràng hơn. Lãnh liệt, cuồng ngạo, niềm tin tất thắng, khi Dương Thiên Lôi đối mặt với bất kỳ đối thủ nào đều có thể biểu hiện ra ngoài. Thế nhưng, ngay khi đối mặt với chính mình, hắn lại cảm thụ được trên người Dương Thiên Lôi chiến ý cường đại, còn có ánh mắt tôn kính đối với mình. Đó là một loại ánh mắt căn bản bất kể thắng bại, chỉ tồn tại trong đó tình huynh đệ tương hỗ luận bàn.
Đương nhiên, đây chỉ là một góc của núi tuyết. Trong mắt Dương Thiên Lôi, hắn còn thấy được nhiều hơn nữa. Chỉ là hắn vô luận thế nào cũng không nghĩ ra mà thôi.