Tần Viễn Kỳ tiêu sái đi về phía Thiên Phong Cơ, mắt nhìn thấy bóng
lưng già nua quen thuộc mang đầy tâm sự của thúc thúc, tâm tư hắn cũng
không khỏi cảm khái. Thời gian quả thực không hề buông tha cho bất cứ
ai. Trước đây khi thúc thúc bắt đầu ở bên cạnh hắn, hắn khí đó chỉ là
một đứa nhỏ 10 tuổi. Thời gian dần trôi qua bây giờ nhìn thật kỹ mới
chợt phát hiện ra, thúc thúc của hắn… đã già từ bao giờ.
– Thúc thúc.
Vương đại nhân thấy hắn đã đến, liền nở nụ cười. Đường nét phong sương sau
bao nhiêu năm cũng hiện lên nét hiền từ ấm áp. – Viễn Kỳ, đã đến rồi à?
Tần Viễn Kỳ có chút ngạc nhiên nhìn vị lão nhân trước mặt. Từ khi hắn thay
phụ vương trở thành Bắc Thành Vương, thúc thúc đã không còn gọi hắn bằng cái tên này nữa. Cho dù hắn có nói thế nào người cũng vẫn không hề bước qua bổn phận, một mực gọi hắn là Vương gia.
Vậy hôm nay tại sao?
– Thúc thúc cứ ngồi xuống uống chén trà đã – Thái độ của Vương thúc thúc
khiến hắn cũng không thể nào ứng xử như lúc bình thường, một câu đi
thẳng vào vấn đề chính. Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh ông, thấp giọng hỏi – Sao hôm nay thúc thúc lại tới Vương phủ vậy?
Ngón tay nhăn nheo
của Vương đại nhân vuốt nhẹ hoa văn lá trúc được vẽ trên tách trà. Sóng
nước trong tách trà dao động giống như tâm tình của chính ông, lo lắng
cùng bất an đảo lộn từng vòng.
Người con trai này ông đã đi theo
chăm lo từ khi còn rất nhỏ. Bây giờ cũng đã trưởng thành, có hoài bão
của bản thân, cũng đã sở hữu năng lực để bảo vệ những người xung quanh
mình.
Không giống như sự nhu nhược của ông năm đó.
– Viễn
Kỳ. – Cái tên này đã lâu không gọi, bây giờ khi gọi lại chợt phát hiện
ra, thời gian căn bản cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Đứa nhỏ này, ông đã xem nó giống như con của mình.
Ông không muốn nhìn thấy nó bị tổn thương.
Nhưng còn hài tử kia…
– Thúc thúc, người sao vậy?
Ông nhìn hắn, sự ưu sầu trên nét mặt già nua khiến Tần Viễn Kỳ nhanh chóng cảm nhận được có điểm không bỉnh thường.
Hắn nghe thấy lời nói của ông thật chậm.
– Cha mẹ của Băng Băng, con đừng tìm nữa.
.
.
Liễu Nhi vừa gấp lại bộ hỉ phục của chủ tử vừa nói. Ngón tay nàng nắn vuốt
đường mép vải cho thật thẳng, mắt nhìn chủ tử của mình đang cẩn thân
chải tóc cài trâm – – Tiểu thư, vương gia bây giờ đang ở trong thư phòng tiếp Vương đại nhân. Tiểu thư thật sự muốn đi ?
– Ừ. – Hàn Băng Băng cài chiếc trâm bạch ngọc lên đầu. Nàng cũng phải đến chào hỏi Vương đại nhân một tiếng mới phải chứ.
– Nhưng mà vương gia không phải đã dặn tiểu thư phải ở trong phòng sao?
– Em đã thấy khi nào ta ngoan ngoãn nghe lời chưa?
Liễu Nhi câm nín. Quả thực những lời vương gia căn dặn, tiểu thư của nàng chẳng mấy khi nghe theo cả.
– Hay là em đi cùng tiểu t hư.
– Em ngoan ngoãn ở đây đi – Hàn Băng Băng vỗ nhẹ đỉnh đầu Liễu Nhi, mỉm cười cười dịu dàng – Ta đi một lát rồi sẽ quay về.
Sắc thái bầu trời của bên ngoài dần trở nên sẩm tối, những cơn gió lớn cũng đang quét nhẹ qua cửa sổ của sương phòng. Liễu Nhi nhìn cành lá bay
loạn bên ngoài, nghĩ muốn giữ tiểu thư ở lại trong phòng.
– Nhưng mà trời sắp mưa lớn rồi.
– Không sao đâu.
Liễu Nhi phồng má nhìn chủ tử mở cửa bước ra khỏi phòng. Tiểu thư để nàng ở trong phòng một mình thế này, nàng cũng buồn chứ.
Nhìn hỉ phục được chính bản thân mình gấp gọn gàng để ở đầu giường, Liễu Nhi hờn dỗi gạt nó ra. Nàng kéo con thú bông mang cái tên Tiểu Lạc Lạc đang ngồi ngốc ở bên cạnh lại gần, thỏa sức kéo tai kéo mũi nó. Trong lòng
vừa lén lút hướng chủ tử của mình mà than.
Tiểu thư thật xấu.
Bỏ lại nàng ngồi chơi một mình thế này…
Kéo hai cái má mềm của Tiểu Lạc Lạc, Liễu Nhi bất chợt liếc nhìn chiếc mũ
phượng đang được để ngay ngắn trên bàn. Tâm tư hiếu kỳ nổi lên, nàng
nghiêng đầu nhìn nó rồi bỏ Tiểu Lạc Lạc ra. Cầm chiếc mũ tinh xảo trong
tay nhìn ngắm, nàng mím lại đôi môi đỏ mọng. Chiếc mũ tân tương này,
tiểu thư của nàng lúc đội vào thì liền trở nên cực kỳ xinh đẹp, làm nàng cũng muốn thử đội một lần.
Nàng cẩn thận đem chiếc mũ phượng mạn
vàng đính trân châu đội lên đầu, nhíu mày nheo mắt cố chỉnh cho thật
đúng. Ngắm nhìn hình ảnh cô gái hiện lên trong chiếc gương đồng, khóe
môi đỏ mọng chợt nâng lên cười ngây ngô.
Tiểu thư của nàng đội vào thì giốn như tiên nữ hạ phàm, nhưng khi nàng đội lên thì lại có cảm giác giống như con nít.
Quả nhiên vẫn là tiểu thư hợp hơn.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt khả ái của Liễu Nhi chợt ngây ra/
Tiểu thư sau khi thành thân với Vương gia, sẽ không còn là tiểu thư nữa rồi.
Khi đó, nàng phải giống như biết bao người khác, đổi miệng thành một tiếng Vương phi.
Cái danh xưng lạ lẫm này khiến Liễu Nhi vừa vui mừng vừa mất mát. Tuy nàng
biết thế nà cũng có ngày này, nhưng khi nó sắp tới, bản thân nàng lại
không khỏi cảm thấy luyến tiếc.
Nghĩ tới, khóe mắt của nàng mơ hồ ẩm ướt.
Minh Vũ lúc đó cũng đi vào Huyền LÂm Viện, thấy cửa của sương phòng không hề đóng. Hắn suy nghĩ một chút liền bước vào. Đập vào mắt là bóng lưng nhỏ nhắn quen thuộc của nha đầu kia. Nhưng mà…
– Liễu Nhi, muội…
Liễu Nhi giật mình xoay lưng lại. Nàng hốt hoảng vội vã đem chiếc mũ phượng
cởi ra. Nhưng vì quá hấp tấp, mái tóc đen liền bị vướng chặt vào mũ, kéo da đầu nàng căng lên phát đau – Á…
Nàng đau đến muốn khóc, bộ dạng lúng túng chật vật nghĩ cách muốn giải thích – Minh Vũ đại ca, muội chỉ là… chỉ là hiếu kỳ thôi.
Minh Vũ lúc này cũng khôi phục lại được tinh thần. Hắn vội bước chân lại gần nàng, giữ lại bàn tay đang bối rối kia.
– Đừng động, huynh tháo ra giúp muội.
Bàn tay to lớn cầm lấy chiếc mũ phượng trên đầu Liễu Nhi muốn kéo ra, lại
khiến Liễu Nhi đau đến la toáng lên. – A… Nhẹ một chút.
– Thực xin lỗi. – Hắn lập tức nói – Huynh sẽ nhẹ nhàng hơn.
Liễu Nhi nước mắt lưng tròng, có đau đến mấy đi nữa cũng chỉ có thể mếu máo – Không sao.
Độngt ác trên tay Minh Vũ thực sự nhẹ đi rất nhiều. Liễu Nhi cũng dần trở nên lúng túng. Tư thế hiện tại, giống như cả người của nàng đều dựa hết vào ngực hắn, sự ái muội mơ hồ khiến hai má của nàng nóng bừng lên, ngón
tay bé nhỏ níu kéo lấy vải áo trên người, thử cố giải thích tình huống
khó xử ban nãy.
– Minh Vũ đại ca, muội chỉ là hiếu kỳ muốn đội thử…
Thấy hắn không nói gì, lực chú ý vẫn toàn tâm tập trung ở trên mái tóc nàng. Liễu Nhi nâng môi cười gượng gạo – Đội lên mới phát hiện, không hợp với muội tý nào.
Nàng ngây ngô cười ha ha, tiếng cười nghe chừng rất
ngốc. Nhưng tên nam nhân tưởng chừng lúc này chỉ im lặng như hòn đá lại
ngoài dự kiến mở miệng.
– Rất đẹp.
– Hả? – Liễu nhi ngây ra, nàng không nghe rõ.
Nàng chỉ thấp đến ngực hắn, cái đầu nhỏ lại không thể ngửng lên. Vì vậy
không thể nhìn thấy trên khuôn mặt nghiêm nghị bình thường của ai kia,
lúc này lại hiện lên một mảng đỏ hồng đáng ngờ. Kẻ đó hít vào một hơi,
bờ môi mím chặt cuối cùng cũng nói nên lời nói thật lòng.
– Muội đội lên rất xinh đẹp.
Hai má Liễu Nhi nóng bừng lên, nàng bối rối kéo áo, cặp mắt to lén lút liếc mắt lên để nhìn nét mặt của hắn, e dè hỏi nhỏ – Thật sự?
Huynh ấy thật sự cảm thấy nàng xinh đẹp sao?
– Ừ. – Minh Vũ trầm giọng gật đầu, màu đỏ mờ ám trên gương mặt càng thêm rõ rệt – Rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu.
Hắn ban nãy ngẩn người nhìn nàng, chỉ là vì không lường trước được khi bước vào căn phòng này sẽ nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc như vậy.
Tiểu nha đầu này khi mới đến Vương phủ căn bản chỉ là một cô bé 14 tuổi, vừa ngây ngô. vừa đơn thuần, lại nhát như chuột. Đối với một tên nam nhân
đã trưởng thành như hắn, tiểu nha đầu này căn bản chỉ là một đứa trẻ
chưa kịp lớn, vừa đáng yêu vừa chân thành.
Thật không ngờ được,
thời gian qua đi chỉ hơn một năm thôi, cô bé nhút nhát ngây ngô ngày đó
đã trở thành một thiếu nữ e lệ từ bao giờ. Khi nhìn thấy nàng đội mũ
loan phượng dành cho tân nương, khoảng khắc khi nàng quay đầu lại nhìn
hắn, trái tim tưởng chừng vẫn ngủ yên của Minh Vũ không khỏi đập sai một nhịp. Hắn dường như cũng nhận ra một điều, Liễu Nhi cũng đã lớn, cô bé
đó cũng sẽ giống như biết bao như nữ nhân bình thường, sẽ có một ngày gả đi làm tân nương cho người khác.
Bởi vì nàng lúc nào cũng ở bên
cạnh hắn, khuôn mặt khả ái tinh khiến luôn hướng về hắn mà nở nụ cười
ngây ngô. Khiến hắn trong một khoảng thời gian dài không ý thức được
thời gian ở bên nàng đã trôi qua nhanh như vậy.
Gỡ nốt lọng tóc
rối trên chuối trân châu, Minh Vũ nhẹ nhàng nhấc chiếc mũ phượng tinh
xảo ra khỏi đầu Liễu Nhi, nhẹ nhõm thở một hơi – Được rồi.
– Cám
ơn huynh. – Liễu Nhi vội vuốt lại mái tóc có chút rối loạn, khuôn mặt
hồng nhuận ngước lên nhìn hắn một hồi – Nhưng mà.. huynh đến tìm muội là có chuyện gì vậy?
– À đúng rồi. – Hắn sực nhớ ra, lấy trong người một chiếc túi thơm xinh xắn đưa cho nàng – Cái này cho muội.
” Tinh tang”
Thanh âm vui tai phát ra từ chiếc chuông nhỏ thắt trên miệng túi thơm khiến
Liễu Nhi hiếu kỳ nhìn ngắm. Mùi hương ngọt ngào từ chiếc túi nhẹ nhàng
tỏa ra, nàng vui mừng cầm lấy món quà từ trên tay Minh Vũ, yêu thích
nhìn ngắm một hồi. – Cám ơn huynh.
Thứ này nàng thật sự rất thích.
Minh Vũ nhìn bộ dạng cao hứng của nàng cũng bật cười, bàn tay nâng lên theo
thói quen muốn xoa nhẹ đỉnh đầu của nàng. Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi
mắt long lanh đơn thuần kia, lực đạo trên tay hắn không rõ vì sao trở
nên nhẹ nhàng hơn, tựa như lưu luyến mái tóc mềm mại đang đan vào ngón
tay hắn.
Chiếc kim chỉ hướng trong lòng hắn, từ khi hắn không chút hoài nghi đã bắt đầu xoay động…
Liễu Nhi không phát hiện ra sự chuyển đổi trong mắt hắn. Nàng nắm lấy tay áo hắn, đôi mắt ngây thơ mang đậm ý cười vui vẻ nhìn hắn đề nghị – Huynh
có đói không? Để muội làm điểm tâm ngọt cảm tạ huynh nha.
Nụ cười trên môi hắn dường như mang theo vài phần dung túng, cũng mang theo vài nét thương yêu.
– Được.
,
Bầu trời mây phủ đen kịt một vùng, một cơn gió mạnh quét qua, thối bay
những nhành lá vàng, những giọt mưa nặng hạt cùng dần dần rơi xuống. Cơn mưa giông mạnh mẽ ập xuống tòa biệt viện của Vương phủ, mờ xám một
vùng, trong không gian chìm trong màn hơi nước chợt thoảng qua một hương thơm nhẹ nhàng phảng phất.
– Thứ đó được đưa đi đâu vậy?
–
Dạ? – Tiểu nha hoàn nhìn thấy Hàn Băng Băng liền không dám chậm trễ cúi
đầu xuống, lễ phép trả lời – Thưa tiểu thư, đây là trà được đem tới thư
phòng cho Vương gia và Vương đại nhân.
Ra vậy.
– Ta cũng đang đi tới đo, thứ này để ta mang qua cho.
– Chuyện này…
– Không sao đâu. – Hàn Băng Băng nhận lấy khay trà trên tay nha hoàn, gật đầu đảm bảo.
Tiểu nha hoàn nhận được một cái gật đầu của nàng cũng không dám kiến nghị
thêm điều gì nữa, mau chóng cúi đầu xin lui. Hàn Băng Băng bưng khay trà trên tay, nàng nhìn cơn mưa lớn vẫn tiếp tục rơi xuống, không để tâm
bước về phía thư phòng của Thiên Phong Cơ.
Đối với Vương đại nhân, nàng vừa kính trọng vừa yêu mến. Lão nhân đó đối với nàng rất tốt, nét
mặt cũng rất hiền từ. Bình thường khi rảnh rỗi lão cũng rất hay đến
vương phủ gặp nàng, cùng nàng uống trà nói chuyện. Không biết hôm nay
Vương đại nhân đến gặp Viễn Kỳ là vì chuyện gì, vì việc công, hay vì hôn lễ.
Nhắc đến hôn lễ, nàng cũng nhớ ra lời dặn dò của tên nam nhân nào đó vừa nãy đã nói qua với mình.
Cặp mắt hạnh của nàng đảo liên, cánh cửa thư phòng cách đó đã không còn xa, bước chân của nàng bất giác càng thêm nhẹ nhàng rón rén. Đến gần cửa,
nàng cẩn thận vươn tay tới cánh cửa thư phòng, nghĩ đến việc tên nam
nhân kia sẽ bị sự xuất hiện của mình làm cho ngạc nhiên, nàng không khỏi lén lút cười trộm trong lòng.
– Thúc thúc, thúc nói thúc quen biết cha của Băng Nhi?
Cái gì?
Hàn Băng Băng sững sỡ nhìn cánh cửa đang đóng kín, bàn tay đang đưa lên mở cửa cũng sững lại giữa không trung.
Vương đại nhân biết cha mẹ của nàng?
– Phải! – Tiếng nói của Vương đại nhân ở bên trông phòng, chậm nhưng rõ ràng – Ta biết rất rõ Hàn Thiên cùng thê tử của hắn.
…
– Cũng biết con đã cho người điều tra hai người này.
Đáp lại, chỉ là một khoảng im lặng.
– Viễn Kỳ, còn vẫn muốn lấy Băng Băng?
– Vâng. – Câu trả lời đơn độc này thốt ra lại kiên định vạn lần.
– Vậy con đã nói với nàng sự thật chưa?
-…
– Chưa nói sao?
Trái tim trong l*иg ngực Hàn Băng Băng đập nhanh, giống như những giọt mưa
nặng hạt đang thi nhau rơi bên ngoài kia. Toàn thân nàng giống như bị
niệm chú văn không thể động đậy, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi. Trực giác nói cho nàng biết, nết nàng vẫn tiếp tục ở lại đây, có lẽ…
– Hay là con không dám?
… Có lẽ sẽ không chịu đựng nổi cái sự thật mà họ sắp nói tới.