Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 23

Edit & beta: Hoa Tuyết

Nàng đi thẳng đến phòng lớn.Lương thị còn chưa trở về, nàng lại chờ ở trong sân. Cũng không biết qua bao lâu, thì nghe thấy một tiếng A Huệ.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Lương thị.

Mẫu thân cười dịu dàng, vẻ mặt quan tâm hỏi: “A Huệ, sao còn chưa đi nghỉ ngơi một chút, chẳng phải mới từ cửa hàng trở về sao?”

Khương Huệ mím môi một cái, hít một hơi thật sâu mới nói: “Mẫu thân, con có chuyện muốn nói với người.”

Lương thị ngẩn ra. Bà rất hiếm khi thấy nàng như vậy.

Nữ nhi thường ngày luôn cười hi hi, rất ít nghiêm túc thế này, bà kéo Khương Huệ vào nhà, rồi đóng cửa lại

mẹ sẽ đi gặp một lần, dù sao chuyện này cũng nghiệp chướng của mẹ, trước đây thật không nên gả cho cha con.

Khương Huệ đầu tiên nắm chặt tay bà, sau đó mới lên tiếng nói: “Mẫu thân, hai ngày trước, Hà đại nhân tới tìm con.”

Lương thị mở to mắt: “Ông ta tới tìm con làm gì?” Vẻ mặt bà có chút hoảng loạn

thấy thế, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, người đừng lo lắng, chuyện này con không nói cho ai biết cả.

Đúng như Khương Huệ dự đoán, nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi được, nàng cần phải nói thẳng ra: “Hà đại nhân nói, mời mẫu thân

giờ Thân hôm sau, gặp ông ở đình Bạch Thạch.”

Trong lòng Lương thị nhất thời đủ loại tư vị.

Đoạn chuyện cũ đau đớn đó, bà quả thực không muốn nhắc tới nữa, nhưng cũng vì vậy khiến bà chịu áp lực.

Lương thị nghe mấy lời này thì lui về phía sau một bước, bỗng chốc ngồi xuống ghế

mặc kệ trước kia người là ai, thì cũng là mẫu thân của nữ nhi, tuyệt đối sẽ không có điều gì thay đổi được sự kính trọng của nữ nhi đối với người.

Khương Huệ thấy thế, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, người đừng lo lắng, chuyện này con không nói cho ai biết cả.”

Hà đại nhân làm như vậy, con đã đoán được một chút, mẫu thân, mặc kệ trước kia người là ai, thì cũng là mẫu thân của nữ nhi, tuyệt đối sẽ không có điều gì.

Lương thị kinh ngạc nhìn nàng

chuyện cũ đau đớn đó, bà quả thực không muốn nhắc tới nữa, nhưng cũng vì vậy khiến bà chịu áp lực rất lớn, cảm giác lừa gạt con cái thật không dễ chịu.

Khương Huệ ôn nhu nói: “Hà đại nhân làm như vậy, con đã đoán được một chút, mẫu thân, mặc kệ trước kia người là ai, thì cũng là mẫu thân của nữ nhi, tuyệt đối sẽ không có điều gì thay đổi được sự kính trọng của nữ nhi đối với người.”

Khương Từ thường hay hỏi về ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, mỗi lần như vậy bà đều không nói rõ ràng, trong lòng bà biết, bọn họ cũng không tin.

Trong lòng Lương thị nhất thời đủ loại tư vị.

Đoạn chuyện cũ đau đớn đó, bà quả thực không muốn nhắc tới nữa, nhưng cũng vì vậy khiến bà chịu áp lực rất lớn, cảm giác lừa gạt con cái thật không dễ chịu

mẫu thân nên nói sớm cho con biết, kỳ thực mẫu thân vốn là người Ngụy quốc, sau khi vong quốc thì trở thành thị thϊếp của Hà Tự Dương.

Khi còn bé Khương Huệ Khương Từ thường hay hỏi về ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, mỗi lần như vậy bà đều không nói rõ ràng, trong lòng bà biết, bọn họ cũng không tin

người có nổi khổ của mình,mấy năm qua nổi khổ này cũng chỉ có mình mẫu thân gánh chịu, hơn nữa mẫu thân à, chúng con không biết còn dễ chịu hơn.

Hôm nay như vậy cũng tốt, bà khẽ thở dài một tiếng: “A Huệ, có một số việc mẫu thân nên nói sớm cho con biết, kỳ thực mẫu thân vốn là người Ngụy quốc, sau khi vong quốc thì trở thành thị thϊếp của Hà Tự Dương…”

Giọng nói tắc nghẹn, bà dừng lại một lúc

còn nếu không đi, bà hiểu rõ tính tình của Hà Tự Dương, đã có thể tìm được Khương Huệ, thì sau này nhất định còn có thể có biện pháp khác.

Khương Huệ đau xót trong lòng, số phận của nàng và mẫu thân đều tương tự nhau, vết sẹo này bị vạch trần, chắc hẳn rất đau đớn, nàng cầm tay Lương thị lắc lắc: “Mẫu thân không cần nhiều lời, người có nổi khổ của mình,mấy năm qua nổi khổ này cũng chỉ có mình mẫu thân gánh chịu, hơn nữa mẫu thân à, chúng con không biết còn dễ chịu hơn.”

Nhưng phía Hà Tự Dương, bà lại có chút do dự.

Nếu đi thì rất không thích đáng, còn nếu không đi, bà hiểu rõ tính tình của Hà Tự Dương.

Nàng hiểu chuyện như vậy, tâm trạng Lương thị cũng thả lỏng hơn, bà sợ sau khi nữ nhi biết chuyện của mình sẽ coi thường bà, nhưng bây giờ nữ nhi không chút coi thường, còn thoải mái với bà như vậy

thì sau này nhất định còn có thể có biện pháp khác.

Thôi được rồi, gánh nặng lớn nhất ở trong lòng bà, có lẽ đã đến lúc nên giải thoát rồi.

Nhưng phía Hà Tự Dương, bà lại có chút do dự.

Nếu đi thì rất không thích đáng, còn nếu không đi, bà hiểu rõ tính tình của Hà Tự Dương, đã có thể tìm được Khương Huệ, thì sau này nhất định còn có thể có biện pháp khác.

Thôi được rồi, gánh nặng lớn nhất ở trong lòng bà, có lẽ đã đến lúc nên giải thoát rồi

quan trọng như vậy được chứ? Đúng rồi, mẹ nhất định sẽ nói ra, cha thật sự rất thích mẹ, một người hiền lành như thế lại chống đối tổ phụ.

Bà hít một hơi thật sâu: “Hà đại nhân, mẹ sẽ đi gặp một lần, dù sao chuyện này cũng nghiệp chướng của mẹ, trước đây thật không nên gả cho cha con, cha thật là ngốc.” Bà cười khổ, “Mặc dù biết mẹ là trốn thϊếp, nhưng vẫn một lòng muốn cưới mẹ.”

Đúng vậy, cha con là người tốt nhất trên đời này.” Nhớ tới chuyện Khương Tế Đạt vì cưới bà mà đã nỗ lực thế nào, Lương thị không khỏi mỉm cười.

Thì ra phụ thân biết!

Khương Huệ kinh ngạc.

Nhưng suy nghĩ một chút lại thấy đương nhiên, làm sao mẹ có thể giấu diếm chuyện quan trọng như vậy được chứ? Đúng rồi, mẹ nhất định sẽ nói ra, cha thật sự rất thích mẹ, một người hiền lành như thế lại chống đối tổ phụ

chuyện Khương Tế Đạt vì cưới bà mà đã nỗ lực thế nào, Lương thị không khỏi mỉm cười, lại càng có nhiều dũng khí hơn, “Vì vậy, lần này mẹ nhất định phải đi.

Khương Huệ xúc động: “Cha thật tốt với mẹ!”

Bà xoay đầu lại, nhìn thấy người bà đã từng mong nhớ ngày đêm.

Từ biệt hơn mười năm, đương nhiên ông đã khác xưa, nhưng vẫn anh tuấn như vậy.

“Đúng vậy, cha con là người tốt nhất trên đời này.” Nhớ tới chuyện Khương Tế Đạt vì cưới bà mà đã nỗ lực thế nào, Lương thị không khỏi mỉm cười, lại càng có nhiều dũng khí hơn, “Vì vậy, lần này mẹ nhất định phải đi.”

Đây là lần đầu tiên bà đến Tống Châu, đình Bạch Thạch này cũng vậy.

Bà đứng ở trong đình, lo lắng nhìn ra sông Thấm, nhất thời trong đầu tràn đầy.

Khương Huệ hiểu ý của bà, khẽ gật đầu

ra sông Thấm, nhất thời trong đầu tràn đầy những chuyện xưa, cho đến khi nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Uyển Nhi?”

Tới ngày ấy, Lương thị một mình đến đình Bạch Thạch.

Đây là lần đầu tiên bà đến Tống Châu, đình Bạch Thạch này cũng vậy.

Bà đứng ở trong đình, lo lắng nhìn ra sông Thấm, nhất thời trong đầu tràn đầy những chuyện xưa, cho đến khi nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Uyển Nhi?”

Nhưng vẫn anh tuấn như vậy, năm tháng hằn lên gương mặt ông phải là sự già nua, mà là khí chất đàn ông.

Trong lòng bà ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Bà xoay đầu lại, nhìn thấy người bà đã từng mong nhớ ngày đêm.

Từ biệt hơn mười năm, đương nhiên ông đã khác xưa, nhưng vẫn anh tuấn như vậy, năm tháng hằn lên gương mặt ông phải là sự già nua, mà là khí chất đàn ông.

Trong lòng bà ngổn ngang trăm mối cảm xúc

sắc mặt ông đại biến, liên tiếp rút lui mấy bước.

Đúng như trong tìm hiểu, trên mặt bà quả thật có một vết sẹo, chỉ là vết sẹo còn nghiêm trọng hơn.

Hà Tự Dương tiến lên vài bước: “Uyển Nhi, thật là nàng sao? Nàng, nàng mau lại đây cho ta nhìn nàng một chút.”

Giọng nói ông rất kích động

làm sao đồng ý, ông đưa tay xốc mũ che mặt của bà lên.

Trong nháy mắt, sắc mặt ông đại biến, liên tiếp rút lui mấy bước.

Lương thị cắn môi một cái, nhẹ giọng nói: “Sợ là sẽ hù dọa Hà đại nhân, Hà đại nhân có lời gì, xin mời nói.”

Ta đã báo trước là sẽ làm Hà đại nhân sợ mà, chỉ là bản thân ta đã quen, cũng không đau nữa, không giống như ban đầu.

Hà Tự Dương làm sao đồng ý, ông đưa tay xốc mũ che mặt của bà lên.

Trong nháy mắt, sắc mặt ông đại biến, liên tiếp rút lui mấy bước.

Đúng như trong tìm hiểu, trên mặt bà quả thật có một vết sẹo, chỉ là vết sẹo còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của ông rất nhiều

đau xót trong lòng, vội vàng bước lên phía trước, cầm tay bà: “Uyển Nhi, là ta đã làm hại nàng, nếu biết trước như vậy, lúc đó ta nên đưa nàng đi theo.

Lương thị thấy ông kinh hãi, lại phủ khăn che mặt xuống, cười tự giễu nói: “Ta đã báo trước là sẽ làm Hà đại nhân sợ mà, chỉ là bản thân ta đã quen, cũng không đau nữa, không giống như ban đầu, đau nóng đến nỗi mỗi đêm đều ngủ không ngon, một thời gian sau, lại ngứa không chịu nổi, hận không thể cầm kéo cắt lên nó.”

Cũng không trách ông, muốn trách thì trách ta vận mệnh trêu ngươi, hôm nay ông đã gặp mặt ta, như vậy cũng hoàn thành ý nguyện.

Chuyện đau khổ như vậy, mà bà nói thật lạnh nhạt nhẹ nhàng.

Hà Tự Dương đau xót trong lòng, vội vàng bước lên phía trước, cầm tay bà: “Uyển Nhi, là ta đã làm hại nàng, nếu biết trước như vậy, lúc đó ta nên đưa nàng đi theo.”

Hà Tự Dương thấy bà quan tâm mình, nhất thời xúc động không thôi.

Ông lại từ từ vén khăn che mặt của bà lên, nếu chỉ nhìn nửa bên trái.

Lương thị nói: “Cũng không trách ông, muốn trách thì trách ta vận mệnh trêu ngươi, hôm nay ông đã gặp mặt ta, như vậy cũng hoàn thành ý nguyện.” Giọng nói bà dịu xuống, như một cơn gió xuân, “Đoan Diệu, ông đừng thương nhớ ta nữa, ta cũng không còn thương nhớ ông nữa rồi, chỉ hy vọng ông sống vui vẻ.”

Ông lại từ từ vén khăn che mặt của bà lên, nếu chỉ nhìn nửa bên trái gương mặt, thì vẫn như vài chục năm trước, xinh đẹp đến rung động lòng người.

Hà Tự Dương thấy bà quan tâm mình, nhất thời xúc động không thôi.

Ông lại từ từ vén khăn che mặt của bà lên, nếu chỉ nhìn nửa bên trái gương mặt, thì vẫn như vài chục năm trước, xinh đẹp đến rung động lòng người, nhất là đôi mắt kia, bởi vì đường viền mắt sâu, nên đặc biệt quyến rũ, giống như báu vật hiếm có trên đời

ta sẽ không gặp mặt ông. Chuyện này đối với chồng ta, hay Hà phu nhân, đều không phải chuyện tốt, mong rằng Hà đại nhân hiểu cho.

Mấy năm qua, vì bà, ông đã không còn động lòng với người phụ nữ khác được nữa

để mặc ông ôm.

Đôi tay của ông, hương vị của ông, bà đã từng rất quen thuộc, mũi bà hơi chua xót.

Ai nói không muốn đi tìm ông chứ?

“Uyển Nhi.” Ông khẽ gọi, rồi đưa tay ôm lấy bà, “Nàng có biết rằng, khi ta nghĩ nàng đã chết, thiếu chút nữa ta cũng muốn đi theo nàng không, nàng trốn thoát được, vì sao không tới tìm ta?”

Nhưng tìm thì sao chứ, bà cũng chỉ là của thị thϊếp của ông.

Hà phu nhân còn đó, bà lại là sủng thϊếp của Hà Tự Dương, làm sao chịu được loại giày vò kia

Lương thị để mặc ông ôm.

Đôi tay của ông, hương vị của ông, bà đã từng rất quen thuộc, mũi bà hơi chua xót.

Ai nói không muốn đi tìm ông chứ?

Nhưng tìm thì sao chứ, bà cũng chỉ là của thị thϊếp của ông.

Hà phu nhân còn đó, bà lại là sủng thϊếp của Hà Tự Dương, làm sao chịu được loại giày vò kia

ngập tràn phẫn nộ.

Đúng vậy, cho dù gặp lại bà thì cũng có ích lợi gì?

Ông cũng không có thể có lại bà, chỉ càng thêm thương đau mà thôi!

Lương thị suy nghĩ, rồi tránh khỏi vòng tay ông: “Hà đại nhân, ta hiện đã đã là mẫu thân của ba đứa bé, nếu ông không tìm đến A Huệ, ta sẽ không gặp mặt ông. Chuyện này đối với chồng ta, hay Hà phu nhân, đều không phải chuyện tốt, mong rằng Hà đại nhân hiểu cho.”

Lương Uyển Nhi đã chết.

Trong căn phòng cháy rụi kia, đầy đồ vật của Uyển Nhi, thậm chí ngay cả xương cánh tay cũng rất giống nhau!

Hà Tự Dương nghe giọng nói của bà lạnh lùng bình tĩnh, thì biết bà đã nghĩ thông từ lâu, nhất thời chỉ cảm thấy ngập tràn phẫn nộ.

Đúng vậy, cho dù gặp lại bà thì cũng có ích lợi gì?

Ông cũng không có thể có lại bà, chỉ càng thêm thương đau mà thôi!

Không phải là nàng không biết tính tình của nàng ta, nàng cũng biết, ta vốn không thích nàng ta, chỉ do hai nhà đã sớm đính ước, không thể làm gì hơn.”

Mà gây ra tất cả những điều này chính là thê tử của ông, Tần Thục Quân.

Năm đó nếu bà ta không vắt óc tìm kế lừa gạt hắn, ông đã không tin Lương Uyển Nhi đã chết.

Trong căn phòng cháy rụi kia, đầy đồ vật của Uyển Nhi, thậm chí ngay cả xương cánh tay cũng rất giống nhau!

Hà gia bọn họ và Tần gia có giao tình mấy đời, chuyện hôn nhân đại sự, nuôi dưỡng con cái, luôn không phải là chuyện có thể phản kháng được.

Ông nghiến răng nghiến lợi: “Uyển Nhi, từ lâu ta và Thục Quân đã nhất đao lưỡng đoạn, chỉ là còn chưa hòa ly mà thôi.”

Lương thị kinh hãi: “Vì sao…”

Nhưng từ khi Uyển Nhi đi rồi,niềm vui khi đó cũng không còn nữa.

Cho dù lúc này có gặp lại bà, cũng chỉ có thể hồi tưởng lại những mảnh ký ức kia.

“Không phải là nàng không biết tính tình của nàng ta, nàng cũng biết, ta vốn không thích nàng ta, chỉ do hai nhà đã sớm đính ước, không thể làm gì hơn.” Hà gia bọn họ và Tần gia có giao tình mấy đời, chuyện hôn nhân đại sự, nuôi dưỡng con cái, luôn không phải là chuyện có thể phản kháng được

nặng nề nói: “Uyển nhi, nàng yên tâm, bây giờ nàng ta nhất định sẽ không thể động đến nàng nữa, nàng cũng chớ…” Ông bỗng dừng lại một lúc.

Lương thị khẽ thở dài, cũng không biết nên nói gì

bỗng dừng lại một lúc, “Chớ trốn ở trong nhà, thường ngày nàng thích nhất là ra ngoài chơi, làm sao có thể cả đời trốn trong nhà được?”

Hà Tự Dương nhìn bà, thấy vết sẹo kia, ông lại nhắm mắt lại, khó có thể chịu được.

Thật không biết sao Tần Thục Quân có thể tàn nhẫn như vậy, làm được chuyện này?

Uyển Nhi mới bị người ta đưa đến Hà phủ, mười ba tuổi, mảnh mai mềm mại, tựa như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ, mà ông cũng đã hai mươi ba.

Ông nặng nề nói: “Uyển nhi, nàng yên tâm, bây giờ nàng ta nhất định sẽ không thể động đến nàng nữa, nàng cũng chớ…” Ông bỗng dừng lại một lúc, “Chớ trốn ở trong nhà, thường ngày nàng thích nhất là ra ngoài chơi, làm sao có thể cả đời trốn trong nhà được?”

Uyển Nhi, nàng đừng sợ, cho dù hôm nay nàng ta đã biết nàng ở đây Tống Châu, cũng không sao cả, mặc kệ nàng ta muốn gì, ta đều sẽ ngăn cản.

Khi đó, Uyển Nhi mới bị người ta đưa đến Hà phủ, mười ba tuổi, mảnh mai mềm mại, tựa như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ, mà ông cũng đã hai mươi ba, thấy bà mỗi ngày đều buồn bã không vui, nên thường mang bà ra ngoài chơi

lúc này có gặp lại bà, cũng chỉ có thể hồi tưởng lại những mảnh ký ức kia.

Nhưng biết bà không chết, chung quy vẫn là chuyện tốt

Dần dần, Uyển Nhi đã cởi mở vui vẻ hơn.

Bà cũng dần dần tín nhiệm ông, yêu thích ông.

Sau đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời này của ông, như được trở về thuở thiếu niên, vui sướиɠ đơn thuần

chuyện trước kia, thật quá vô lý, bà tuyệt sẽ không để cho Hà phu nhân thực hiện được, sẽ không để ba đứa con của mình mất mẫu thân, trượng phu mất thê tử.

Nhưng từ khi Uyển Nhi đi rồi,niềm vui khi đó cũng không còn nữa.

Cho dù lúc này có gặp lại bà, cũng chỉ có thể hồi tưởng lại những mảnh ký ức kia.

Nhưng biết bà không chết, chung quy vẫn là chuyện tốt

người điều tra, nàng ta sớm đã biết nàng ở đây, chỉ là còn chưa hành động thôi, chắc là đang chờ thời cơ gì đó, đáng hận ta lại không biết nàng ta ác độc như vậy!

“Uyển Nhi, nàng đừng sợ, cho dù hôm nay nàng ta đã biết nàng ở đây Tống Châu, cũng không sao cả, mặc kệ nàng ta muốn gì, ta đều sẽ ngăn cản.”

Nàng ta cũng vì quá oán hận, bây giờ ta nhớ lại, chắc hẳn nàng ta hận ta vì chuyện đứa bé, ngày ấy ta không nên nhiễm bệnh, vốn là sinh nhật nàng ta.

Lương thị kinh hãi, mở to hai mắt: “Nàng ta, chẳng lẽ nàng ta còn muốn…”

Nhưng bà cũng có phần vô tội, đâu phải cố tình sinh bệnh, cũng không có phái nha hoàn đi báo cho Hà Tự Dương biết.

Hà phu nhân đã bị hủy hoại gương mặt nàng, nàng cũng đã rời khỏi Hà Tự Dương từ lâu, lẽ nào Hà phu nhân vẫn không hả hận? Nhưng rõ ràng Hà Tự Dương có ý này

ta không nên nhiễm bệnh, vốn là sinh nhật nàng ta, ông nên cùng nàng ta vui vẻ, chỉ trách ta đã quấy rầy, khiến nàng ta nhất thời động thai.

Hà Tự Dương tỏ ra chán ghét: “Ta đã phái người điều tra, nàng ta sớm đã biết nàng ở đây, chỉ là còn chưa hành động thôi, chắc là đang chờ thời cơ gì đó, đáng hận ta lại không biết nàng ta ác độc như vậy!”

Nếu không phải vì gia tộc gây áp lực, ông nhất định sẽ hưu* bà ta!

Nhưng bà cũng có phần vô tội, đâu phải cố tình sinh bệnh, cũng không có phái nha hoàn đi báo cho Hà Tự Dương biết.

(*) hưu: đuổi vợ (chồng đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột thời xưa)

Hà phu nhân cũng thiếu chút nữa mất mạng.

Bà ta nên hận bà.

Lương thị vừa suy nghĩ đã hiểu ra: “Nàng ta cũng vì quá oán hận, bây giờ ta nhớ lại, chắc hẳn nàng ta hận ta vì chuyện đứa bé, ngày ấy ta không nên nhiễm bệnh, vốn là sinh nhật nàng ta, ông nên cùng nàng ta vui vẻ, chỉ trách ta đã quấy rầy, khiến nàng ta nhất thời động thai.”

Hiện tại bà là Khương đại phu nhân, Hà phu nhân còn muốn truy cứu chuyện trước kia, thật quá vô lý, bà tuyệt sẽ không để cho Hà phu nhân.

Nghe nói đứa bé trong bụng không bảo trụ được, Hà phu nhân cũng thiếu chút nữa mất mạng.

Bà ta nên hận bà.

Nhưng bà cũng có phần vô tội, đâu phải cố tình sinh bệnh, cũng không có phái nha hoàn đi báo cho Hà Tự Dương biết.

Mà hiện tại khuôn mặt của bà cũng bị hủy rồi, chẳng lẽ Hà phu nhân còn muốn bà lấy cái chết để tạ tội sao?

Nàng gặp nàng ta làm chi? Nàng ta động thai không liên quan gì đến nàng, là do lòng dạ nàng ta hẹp hòi, ta chỉ tới thăm nàng một chút.

Lương thị có rộng lượng thế nào cũng không thể chấp nhận được.

Hiện tại bà là Khương đại phu nhân, Hà phu nhân còn muốn truy cứu chuyện trước kia, thật quá vô lý, bà tuyệt sẽ không để cho Hà phu nhân thực hiện được, sẽ không để ba đứa con của mình mất mẫu thân, trượng phu mất thê tử.

Cuộc sống hạnh phúc như vậy, bà đã không dễ dàng gì mới có được

lòng dạ nàng ta hẹp hòi, ta chỉ tới thăm nàng một chút mà thôi, nàng không dung ai cả, khiến một đứa con trai ta cũng không có!

Lương thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ ta nên đi gặp nàng ta một lần?”

Nghe thấy những lời nói chân thành đó, rốt cuộc Lương thị cũng không nhịn được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống.

Hà Tự Dương lắc đầu: “Nàng gặp nàng ta làm chi? Nàng ta động thai không liên quan gì đến nàng, là do lòng dạ nàng ta hẹp hòi, ta chỉ tới thăm nàng một chút mà thôi, nàng không dung ai cả, khiến một đứa con trai ta cũng không có!”

Uyển Nhi, hôm nay được gặp lại nàng, ta đã mãn nguyện rồi, Khương đại lão gia là người không tệ.

Đừng nói Hà phu nhân thương tâm, chẳng lẽ ông không thương tâm sao?

Hà phu nhân mang thai là trưởng tử Hà gia. Ông cũng từng rất kỳ vọng. Khi đó, tình cảm của ông cùng Hà phu nhân còn không quá tệ

đền bù ước nguyện, những thứ đó, ta cũng không thể cho nàng. Nàng… sau này nàng hãy sống thật tốt.”

Nhất thời Lương thị lại không biết nói gì.

Xa cách nhiều năm, vẫn là đã xa lạ, Hà Tự Dương cũng biết, chỉ trầm mặc chốc lát, rồi lui về sau một bước nói: “Uyển Nhi, hôm nay được gặp lại nàng, ta đã mãn nguyện rồi, Khương đại lão gia là người không tệ, nàng gả cho ông ta, cũng coi như đã được đền bù ước nguyện, những thứ đó, ta cũng không thể cho nàng. Nàng… sau này nàng hãy sống thật tốt.”

Ông nhìn bà thật sâu rồi xoay người rời đi.

Nghe thấy những lời nói chân thành đó, rốt cuộc Lương thị cũng không nhịn được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống.