Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù

Chương 45

Trải

qua khoảng

thời

gian

không biết xấu

hổ quấn quýt người

yêu,

Lý Bích dần dần

đem

những

hành

lý còn lại của

mình

đến

nhà Phương

Mộc,

nhồi

vào

tủ âm

tường trống rỗng của anh.

Trong

nhà

thêm

một người,

đó là thêm một

tiếng tim

đập,

trong phòng không còn hiu quạnh nữa. Phương

Mộc đi cùng hắn

mua

một ít dụng cụ

gia đình,

sửa sang lại căn phòng một lần

nữa.

Càng

ngày

càng

có dáng vẻ

ở chung.

Kỳ thực Lý

Bích

có nhà riêng,

nhưng

hắn

tình

nguyện đến

đây,

xa công ty một

chút

nhưng lại

làm

cho Phương

Mộc

mỗi ngày đi làm

gần

một chút.

Trong

thoáng chốc ba

tháng trôi qua, thời gian qua

thật

nhanh. Hiện tại Phương Mộc vừa mới

tới

trường học, tự

rót cho mình một tách trà, đột

nhiên nhận được một

cú điện thoại.

“Phương Mộc, còn nhớ

dì không?” Đầu

dây

bên kia truyền

đến một giọng phụ nữ.

“Dì là…”

Phương Mộc vắt

óc.

“Dì là mẹ

Lý Bích. Nhớ không?”

Phương Mộc

đang

vui

vẻ, lại lập tức

hốt

hoảng.

“Không có

gì đâu, Lý

Bích

không biết dì

gọi cho cháu. Cháu có thời gian ra

ngoài

uống

tách

trà

không? Dì

muốn

nói chuyện

với

cháu.”

Trong

đầu

Phương Mộc

xẹt

qua mấy cảnh tượng như đèn kéo

quân. Gạt

Lý Bích tìm anh uống trà… Trong

ấn tượng dường

như không

phải

chuyện gì

tốt...

Phương Mộc

căng

thẳng: “Dì muốn gặp

lúc

nào?”

“Xế chiều

hôm nay đi. Trùng hợp dì

muốn

gặp người

bạn trong

trường đại

học

của cháu.”

Đi thẳng đến nơi làm

việc

của

anh,

anh không

đồng

ý chia tay

sẽ tìm lãnh đạo của

anh,

chẳng lẽ

là tiên lễ

hậu

binh sao...

Giọng

nói

Phương Mộc

cứng

đơ:

“Dạ được,

buổi

chiều

gặp.”

Vừa qua hai giờ

chiều, Phương

Mộc mặc quần áo

chỉnh tề

đến nơi hẹn ở phòng

ăn nhỏ của

trường đại học.

Phụ nữ trung niên tươi cười, khuôn

mặt không

già nua bao nhiêu, bà vẫy

tay

nói:

“Phương Mộc, lại đây.”

Phương Mộc

lễ phép ngồi xuống:

“Dì.”

Hai người

chọn

trà trưa,

mẹ Lý

Bích

vừa

muốn

mở miệng,

Phương Mộc

đã đột ngột nói: “Dì, cháu xin lỗi. cháu biết mình sai, cực

kỳ xin lỗi dì.”

“Không phải…”

“Dì nói đi.”

“Là như thế này… Dì nghe nói

cháu

và Lý Bích ở chung...”

Phương Mộc

vội

vàng

nói:

“Xin

lỗi dì, cháu biết như vậy

là không

tốt.

Hai đứa đều là

đàn ông, tương

lai ở

chung với

nhau

không những bị

người khác xem

thường, còn không thể nối dõi

tông

đường, cũng sẽ

làm

người

yêu

thương chúng cháu đau khổ. Thế

nhưng sau

mấy

ngày

ở chung với nhau, cháu càng thích Lý Bích, thực sự

muốn

chăm

sóc

hắn đến hết quãng đời còn

lại.”

“Ừ…

cái

này...”

“Dì à, bất

luận

dì cho tiền cháu hay bắt

cháu

chia

tay,

cháu

cũng

không thể

phụ

lòng

Lý Bích. Cho nên bất

luận

hôm

nay xảy ra

chuyện gì, cháu cũng không thể đơn

phương đồng ý

chia

tay với Lý

Bích.”

“Ừ…”

Dì…

Chuyện hồi cấp

ba là cháu sai.” Giọng nói của Phương Mộc hơi run

rẩy:

“Nhưng cháu cũng không làm chuyện

gì trái lương tâm.”

“Ừ, chuyện

hồi

cấp ba của

hai

đứa dì cũng biết khá

rõ... Lúc

Lý Bích học đại học

đã come out với chúng ta, lúc

ấy dì hỏi

nó,

có phải thích Phương

Mộc

không?”

“Hả?”

“Dì với ba

nó đã suy

đoán

nhiều năm

rồi,

khi

đó cháu tự

dưng

nghỉ

việc, hàng ngày Lý

Bích

đều trưng

ra dáng vẻ

mới

biết

yêu,

mỗi ngày đều cầm di

động

nhìn

tin nhắn và ảnh

chụp

của

cháu,

dì đã nói

với

ba nó, dì

đoán

là Lý

Bích

thích cháu, tỏ

tình

bị từ chối. Ba

nó còn không tin, nói dì

nói

lung

tung.”

“…..”

Mẹ Lý

Bích

cười: “Lúc Lý

Bích

học cấp ba

cháu

không đồng ý yêu nó

sau

lưng

chúng

ta,

coi như không làm chúng ta thất vọng. Con trai của

dì dì còn

không biết sao? Lúc

đại

học nó come out

thì

dì với chú

đã chuẩn

bị tâm lý

xong

xuôi,

còn

phải

giả vờ làm

ra vẻ ngạc nhiên. Dì với

chú

nghĩ

rằng

con trai của mình đã

là như thế, cháu muốn thay đổi nó,

cuối

cùng

chỉ

có thể đẩy

nó ra. Hơn nữa

dì tự hỏi

mình, muốn Lý

Bích

sa sút tinh thần như

hồi

cấp hai hay là

Lý Bích vui vẻ

hiện

tại?

Dì nghĩ, dì tình nguyện để con

trai

vui

vẻ.”

Phương Mộc

lắp

ba lắp bắp

nói:

“Ý của dì

là...”

“Không có

gì, kỳ thực chúng ta

cũng

rất

tức giận một đoạn thời gian, nhưng

đã nghĩ thông suốt.

Bây giờ Lý

Bích

vui

vẻ như vậy, có

công

việc

mình

muốn

làm,

có người mình thích,

có đôi khi làm

cha

mẹ như chúng ta

phải

hy sinh một chút. Ai không muốn ôm

cháu

trai

cháu

gái,

nhưng nếu

như

vậy sẽ hy

sinh

hạnh

phúc

của Lý Bích, để

nó biến thành

một người

u sầu

cả đời, vậy chúng ta làm

cha

mẹ cũng quá thất bại.”

“Dì không

phản

đối cháu với Lý

Bích

ở bên nhau?”

Mẹ Lý

Bích

lập

tức cười:

“Phản

đối

có ích lợi

gì?

Dì có

việc

sắp

ra nước ngoài,

mấy tháng

không

về nhà, lúc sắp đi

muốn

gặp mặt cháu một chút.”

Phương Mộc: “..…”

Mẹ Lý

Bích

nhìn

mặt

anh,

thở dài: “Môi hồng răng trắng,

đúng

là mỹ nhân bại

hoại, Lý

Bích

để ý

cháu

cũng

không

có gì lạ.”

Phương Mộc

đỏ mặt.

Dì à,

cháu

cũng

từng

chơi

con

trai

dì phát khóc đó.