Lý Bích nói không rõ
đó là vẻ
mặt gì, đẩy Phương Mộc lên giường.
Phương Mộc
cảm
thấy
dáng
vẻ của hắn
có hơi âm
trầm, trong lòng bất tri
bất
giác
luống
cuống, không nhịn được lui về
đầu
giường, trong tay cầm máy
vi tính đặt lên bàn
an toàn: “Có chuyện
gì từ từ
nói...” Vừa nói
thì
nhớ tới gì
đó,
cúi người
xuống
nhìn
màn
hình:
“Chờ
chút… Em để
anh lưu đã… Không
tin lưu trữ tự
động
được...”
Lý Bích lạnh tanh nhìn anh im
lặng
lưu dữ liệu.
“Em chờ một chút…
Ừm…
Hình
ảnh
nhiều
quá,
máy
vi tính của anh
hơi
chậm... Tiêu rồi, đơ
máy...”
Phương Mộc
hốt
hoảng
nhìn
vật
cứng
dần dựng thẳng
lên của Lý
Bích.
Trong
lúc bất chợt,
một lực mạnh trên cổ
tay
kéo anh lại, Phương
Mộc quýnh
quáng
lên:
“Em
để anh lưu đã...”
Thắt
lưng
bị hắn đè
chặt,
hắn
ngồi
trên
đùi đưa lưng về
phía
anh,
hai
người
sóng
vai
ngồi
chồng
lên
nhau,
tay
Lý Bích vỗ
về giữa hai chân anh: “Thầy Phương
chuyên tâm viết tài
liệu, tự
em chơi phía sau anh.”
Bất luận làm như thế
nào
cũng
không
sờ được máy vi
tính, Phương Mộc thở gấp, hơi
buồn
bực
xoay
người
đè Lý Bích ngã
xuống giường:
“Nhóc
con,
không cho
anh
lưu sao.”
Anh tách hai chân Lý
Bích
ra,
năm ngón tay vuốt ve
vật
cứng
của hắn, ngón tay anh men
ra phía sau.
Khi ngón tay tách nơi riêng tư
của
hắn ra, Lý
Bích
nắm
cổ tay anh, kéo
anh
ngồi
lại trên chân mình:
“Thầy
Phương…”
Phương Mộc
nghiến răng.
Lý Bích đặt vật
cứng
nơi
miệng
huyệt, chậm rãi đè
anh ngồi xuống.
Tiến
sâu
vào bên trong,
hậu môn be
bé của Phương
Mộc siết chặt,
bị thành ruột chèn ép làm
Lý Bích đỏ bừng, hai hàng lông mày
nhíu
lại,
phát
ra tiếng
rêи ɾỉ nhỏ
vụn.
Phương Mộc
chậm
rãi
ngồi
xuống
rồi
nâng
lên,
nói giọng
khàn
khàn:
“Hôm
nay
anh không
chơi
em không được.”
Thành
vách
như
ngừng
hấp
thu vật kia của
hắn,
mỗi
một lần di
chuyển đều có
thể chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, Phương
Mộc chống
tay lên vai Lý
Bích
ngồi
xuống: “Có
khó
chịu
hay không?”
Lý Bích cảm thấy chỗ
kia
sảng
khoái
đến
đáng
sợ, ngồi dậy ôm
anh,
bị Phương
Mộc
đẩy xuống:
“Thằng nhóc, từ nhỏ
đã mê hoặc anh, biết rõ
làm vậy sẽ
làm
anh khổ sở
còn
muốn
mê hoặc.”
Càng
nói càng tức, Phương
Mộc
phát
huy tàn nhẫn, hậu môn siết chặt lấy
Lý Bích nhỏ, anh ngồi mạnh xuống:
“Nhóc
con,
em có biết ta
muốn
em bao nhiêu năm không, hôm nay anh
sẽ chơi em đến
khóc.”
Lý Bích ôm
chặt
hông
của
Phương Mộc: “Thầy Phương...”
“Thầy
Phương thầy Phương... Em
cũng
biết
em vừa gọi thầy anh
lập
tức ngứa ngáy phải không?”
Lý Bích ngồi dậy ngậm lấy
môi
anh,
dường
như
mà mất khống chế đâm
vào
rút ra. Hai người thở gấp
ậm ừ
rên
rỉ, như mấy mất
đi lý trí, chỉ
làm
tình
theo
bản năng.
Phương Mộc
ôm chặt thân thể ướt đẫm
mồ hôi của Lý
Bích
trong
cơn
khoái
cảm
như thủy triều,
dùng
tốc
độ lên xuống đến mệt
lả:
“Khốn
nạn... Nhóc khốn nạn em
bắn cho anh!”
Đột nhiên,
trong hậu
môn
Phương Mộc
đầy
ắp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo thành ruột tràn ra ngoài.
Lý Bích ngửa mặt nằm
trên
giường, thở hổn hà
hổn hển, sắc mặt đỏ
bừng
kèm theo ánh nước nơi khóe mắt.
Khóe
miệng
Phương Mộc cong lên, cùi
đầu
hôn hắn dịu dàng dụ
dỗ: “Đừng
khóc... Làʍ t̠ìиɦ chính là
như
vậy...”
Vậy mà lại
làm
hắn khóc... Thằng nhóc này thật đáng yêu… Làm sao có
thể đáng yêu như vậy…
Lý Bích cúi đầu
ngồi
dậy:
“Anh
có còn muốn viết tài liệu không?”
“Không viết.”
“Có muốn lưu không?”
Phương Mộc
cười
cười
nhanh chóng lưu trữ, Lý
Bích
cầm di động gõ
gõ, không
biết
đang
làm cái gì.
Sau khi lưu xong, trên lưng đột nhiên xuất hiện một lực
mạnh
kéo
anh ra phía sau: “Thầy Phương,
em đã đẩy
cuộc
họp
sáng
mai xuống
xế chiều.”
“Ừ?”
Ngón
tay hắn bóp đầu
vυ' không
nặng
không
nhẹ,
thân
thể
Phương Mộc
run
từng
cơn.
“Em cũng muốn nhìn thầy Phương
rơi
nước mắt...” Lý
Bích
đè anh nằm xuống: “Từ tối nay
đến
sáng
mai,
em muốn nhìn thầy Phương
khóc
lóc không
ngừng.”