Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù

Chương 8

Mở

cửa

lại

thấy Lý Bích vặn

cổ.

Phương Mộc

thuận

miệng

hỏi: “Lại đến phòng

tập sao?”

Lý Bích vỗ vỗ

cái

cổ,

lên

lầu

cùng

anh: “Hiện

tại em đã



thể sử dụng vật

nặng 120kg để

luyện

chân.”

“Thật giỏi.

Rất kiên

trì

nha.”

“Để đẹp

thêm

một

chút,

vất vả

cũng không uổng

công.”

Lý Bích

cười

theo: “Ngày

hôm

nay



người

nói em



tiểu

thịt

tươi.”

Phương Mộc

cười,

lấy sách vở

ra: “Lợi

hại.

Hiện

tại vẻ

ngoài

của em đã

rất đẹprồi,

bồi dưỡng

nội

hàm*

một

chút.

Hôm

nay

học

môn gì?”

(Nội

hàm:

hàm

chứa bên

trong,

ý

chỉ khả

năng

con

người)

“Hóa

học.

Ngày kia

có bài kiểm

tra

hóa.”

Lý Bích

ngồi xuống

cạnh

anh: “Kỳ

thi vật

lý em đứng

hạng 5

toàn

lớp.”

Phương Mộc

nhướng

mi: “Không

tệ.”

“Nhưng số

học vẫn không

thể đạt

tiêu

chuẩn.”

Lý Bích

cúi đầu.

“Ừ.”

Phương Mộc

gật

đầu.

Đây là trong dự

liệu. Nền

tảng

cấp

hai vô cùng tệ,

một

hai tháng

ngắn

ngủi

sẽ không đuổi kịp. Kỳ thực tư

duy toán học của Lý

Bích

không

tệ,

nhưng

số học phải tích lũy từng ngày, không thể đạt được một

sớm

một chiều.

“Có bài thi không?”

Phương Mộc

hỏi.

Lý Bích lấy một

xấp

giấy

từ trong cặp ra. Kiểm tra

40 điểm,

lần này hắn được 14,

cúi

đầu im lặng. Phương

Mộc cầm bài thi

của

hắn nghiên

cứu

tỉ mỉ: “Có

hai

câu không

biết

làm,

còn có liên quan đến

cấp

hai,

cứ từ

từ là được. Còn câu

này,

anh

cho là vì

em chưa thấy qua dạng đề

này Ừ… Đáp án

câu

này không

tệ.”

“Anh

từng

dạy em.” Lý Bích cười cười chỉ

ngón

tay

lên giấy:

“Cả lớp chỉ có

mười

người

biết

làm

câu này, em đáp

đúng.”

Đó là câu

phân

loại,

chỉ

có 2

điểm.

“Giáo

viên

của

em nói gì?” Phương Mộc cười hỏi.

“Không nói

gì,

có thể là

cô giáo cho rằng em

làm bừa.”

Bởi vì đề

quá khó, sợ rằng giáo viên hoàn toàn không cho rằng hắn

biết

làm,

với

tính

tình

của Lý Bích cũng sẽ

không

nói

gì.

Phương Mộc

nhìn

đề,

hơi cười cười:

“Không sai, độ

khó rất cao. Em

muốn

cái

gì, anh mua tặng em.”

“Không muốn gì.” Lý

Bích

suy nghĩ một chút mới nói: “Anh đừng dạy

em nửa chừng rồi nghỉ.”

“Anh

là người vô trách nhiệm vậy à?” Phương Mộc cũng cười: “Lấy sách vở ra

đây,

bây giờ sẽ

biến

em thành

thiếu

niên

hoàn

hảo

vừa có sắc

vừa

có trí tuệ.”