“Bọn tao đã thống nhất giữ ngày bình an!” Phương Đại Xuyên quát về phía camera ở góc phòng, “Sao tự nhiên sửa quy tắc?!”
Chiếc máy vẫn không suy suyển, cứng nhắc đọc theo lập trình sẵn có:
“Đỗ Vĩ, Lý Tư Niên hòa phiếu.”
“Mời tất cả người chơi bỏ phiếu lại.”
“Nếu không, tất cả người chơi cùng bị loại.”
“Sao lại thế được?” Trần Hủy thất thanh kêu lên, “Hôm qua rõ ràng giữ được ngày bình an mà!”
Lý Tư Niên lắc đầu, “Không phải, ngày bình an hôm qua là vì tất cả cùng bỏ quyền, hôm qua chúng ta không bỏ phiếu.”
Phương Đại Xuyên nhớ lại, tổng cộng họ đã thử hai lần ngày bình an. Hôm qua là tất cả bỏ quyền, giữ được một ngày bình an, hôm trước là bỏ phiếu cho nhau, Lưu Tân giở mánh khóe, làm loạn kết quả để tự loại mình. Nếu hôm đó lão không tự bỏ cho mình thì kết quả cũng giống thế này, chiếc máy sẽ ép buộc người chơi bỏ phiểu lại. Nếu nhận ra điều này sớm hơn, hôm nay họ đã chẳng liều lĩnh bỏ phiểu rồi.
Mà dù biết nguyên nhân thì cũng chẳng thay đổi được gì. Hôm qua Đỗ Vĩ cười nói, “Chỉ sợ nó phán chúng ta chơi kiểu chống đối, đến lúc đấy lại cưỡng chế loại hết thì xong.” Ai ngờ bây giờ câu này đã thành hiện thực.
Phương Đại Xuyên nhìn sắc mặt mọi người, căn phòng chìm trong im lặng, tuy ai cũng biết bỏ phiếu lại nghĩa là thế nào, nhưng đều không thể mở miệng nói câu “Phiền anh chịu thiệt một chút để những người khác sống nhé”.
Chiếc máy lại thúc giục lần nữa.
Đỗ Vĩ nhếch mép cười, “Lý Tư Niên này, anh thấy tôi không, tôi chẳng có tư cách gì cả, nhưng dù tôi không sống được thì cũng không muốn chết một mình. Nếu Hủy Hủy chịu đi cùng tôi, tôi cầu còn chẳng được.” Chẳng biết giả hay thật, trông cậu ta rất ung dung nhàn nhã, như thể sống chết chẳng quan trọng. Cậu ta đảo mắt nhìn Phương Đại Xuyên, rồi lại nhìn Lý Tư Niên, nửa đùa nửa thật bảo, “… Cơ mà chẳng biết anh có nỡ hay không?”
Lý Tư Niên đón ánh mắt cậu ta, đấu tranh trực diện, cả hai cùng đọc được hàm ý trong mắt nhau. Lý Tư Niên không nói mình nỡ hay không, mà hỏi thẳng Trần Hủy, “Cô nghe thấy chưa?”
Trần Hủy tái mặt.
Đỗ Vĩ quay sang nhìn Trần Hủy, cố nén cảm giác bất an trong lòng, cười nhạt với Lý Tư Niên, “Anh đừng khích bác ly gián, Hủy Hủy theo tôi lên đảo không có mục đích gì khác, từ lâu đã chẳng màng sống chết rồi. Chúng tôi tiến thì cùng sống, lùi thì cùng chết thôi.”
“Trùng hợp thật, bọn tôi cũng thế.” Phương Đại Xuyên bước lên một bước, sánh vai cùng Lý Tư Niên.
Hắn biết Lý Tư Niên và Đỗ Vĩ đang đấu trí gì đó, ở thời khắc này, ai để ý sống chết là người ấy thua, dù Lý Tư Niên không nỡ để hắn chết thì vẫn phải ra vẻ kiên định, vờ như chẳng bận tâm. Đỗ Vĩ làm bộ dửng dưng cũng là vì thế.
Đây là một ván cờ tâm lý.
Phương Đại Xuyên tuy ngốc, nhưng hắn hiểu điều này, không chỉ hiểu, mà hắn còn muốn cho Lý Tư Niên biết rằng, hắn thật sự chẳng thèm để ý. Với bản lĩnh của hắn, nhảy lên đảo này chẳng chút chuẩn bị, sống được tới chung kết đã là may lắm rồi, chính bởi có Lý Tư Niên che chở. Đỗ Vĩ nói không sai, hắn có thể thoải mái mà sống, là bởi vì có người luôn bảo vệ hắn.
Hắn muốn nói với Lý Tư Niên rằng, không sao, sống đến giờ đã là hời cho hắn, kết cục như thế nào, hắn thật lòng chẳng sợ. Nhìn sóng gió bên ngoài cửa sổ, thậm chí hắn còn nghĩ, cứ chết thế này thực ra cũng không tệ lắm, nghe nói bị súng bắn vỡ đầu là chết ngay lập tức, không đau đớn gì hết.
Hắn cảm giác bọn họ thắng chắc rồi, chỉ cần hắn giữ vững ý chí này thì bọn họ vĩnh viễn đứng ở thế bất bại.
Chiếc máy nhắc lại lần cuối, sau đó bắt đầu đếm ngược.
“30, 29, 28…”
Bốn ánh mắt vấn vít giữa không trung, vừa chạm đã tách ra. Ánh mắt Lý Tư Niên rất kiên định, nhìn như rất bình tĩnh, chỉ Phương Đại Xuyên mới thấy, ngón trỏ phải và ngón cái của y đang nhè nhẹ run.
Phương Đại Xuyên hít sâu một hơi, nắm lấy tay Lý Tư Niên, quay sang toét miệng cười với y.
Ánh mắt Lý Tư Niên tức khắc trầm xuống, như biển khơi ngoài cửa sổ, như nước lặng thâm sâu, chôn vùi tất cả lốc xoáy và sóng dữ. Dung nham nóng rực cuồn cuộn gào thét dưới lớp băng mỏng manh, vô số tâm sự chất chồng nơi đáy mắt.
“Tôi sẵn sàng chết cùng cậu.” Phương Đại Xuyên bình tĩnh nói, hắn thẳng tính, có sao nói vậy, vô tri vô giác không nhận ra sức ảnh hưởng trong lời nói của mình, “Cho nên chẳng cần biết kết quả như thế nào, chúng ta không cần phải sợ.”
Lý Tư Niên không lên tiếng, bàn tay giơ lên nhéo nhéo sau gáy hắn, sức lực rất lớn, chất chứa bao nhiêu cảm xúc.
Hắn thốt ra lời này, lòng Đỗ Vĩ nặng trĩu. Cậu ta quay sang nhìn bạn gái, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Trần Hủy đã gầy đi nhiều, hai má hóp lại khiến đôi mắt càng có vẻ to tròn. Đôi mắt cô tràn ngập sợ hãi và bịn rịn, ngân ngấn nước, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Đỗ Vĩ. Chắc là em không muốn anh trông thấy em khóc, trong lòng Đỗ Vĩ xoay chuyển bao nhiêu suy tưởng, cậu ta kéo bạn gái lại, cúi xuống hôn lên trán cô, “Đừng sợ.”
Lời an ủi giữa hoàn cảnh này nghe sao hời hợt.
Bốn người tiến lên bỏ phiếu theo thứ tự.
Phương Đại Xuyên không chút do dự ấn tên Đỗ Vĩ, thầm xin lỗi cậu ta, không phải hắn muốn gϊếŧ cậu ta, mà chỉ là hắn không muốn Lý Tư Niên mất mạng. Hắn biết Đỗ Vĩ và Trần Hủy chắc chắn sẽ bỏ hai phiếu cho Lý Tư Niên, kết quả cuối cùng tất nhiên là hòa phiếu, tất cả cùng chết hết. Nếu có thể chọn chính mình, hắn sẽ không ngần ngại tặng cho mình một phiếu, nhưng đây là thế hai chọi hai, mà hắn không có quyền thay Lý Tư Niên lựa chọn hi sinh.
Lý Tư Niên là người bỏ phiếu cuối cùng, có lẽ vì biết rằng tại khoảnh khắc tay mình ấn xuống, tất cả sẽ phải cùng chết, bàn tay y đặt tại chỗ, lưu luyến ngoái lại nhìn Phương Đại Xuyên.
Thời gian đếm ngược chỉ còn ba số cuối cùng, trong lòng Phương Đại Xuyên bình tĩnh đến lạ, có lẽ bởi nụ hôn đêm qua, cũng có thể bởi ánh mắt mỉm cười của Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên giơ tay, siết thành nắm đấm nện xuống nút bấm trên màn hình, động tác mang theo chút không cam lòng và buồn bã, hoặc là chút nhẹ nhõm vì tất cả đã kết thúc. “Bíp -” Chiếc máy phát ra một tiếng kêu sau lựa chọn của y.
Y quay về bên cạnh Phương Đại Xuyên, ghé vào tai hắn, cười nói, “Nhắm mắt lại.”
Phương Đại Xuyên nghe lời, nhắm mắt lại, khóe miệng nhoẻn cười, dường như đối với hắn mà nói, nhắm mắt hôn người yêu, cùng đón nhận cái chết là một chuyện cực kỳ vui vẻ.
Lý Tư Niên thở dài, cũng nhắm mắt lại, nhẹ hôn hắn.
Bên kia, Đỗ Vĩ chế nhạo liếc nhìn họ, quay sang cười với Trần Hủy, “Anh cũng muốn hôn em lần cuối.”
Trần Hủy run lẩy bẩy, căng thẳng đỏ cả mắt, hai mắt khô khốc, sưng tấy, nhưng không khóc được. Cô run lên bần bật như bệnh sốt rét, sợ hãi vô cùng.
“Đừng sợ.” Đỗ Vĩ cúi đầu liếʍ vành tai bạn gái, âm thanh mang theo ý cười, “Anh đã nói với em còn gì, anh có thể chết vì em, em tin không?”
Trần Hủy sững sờ ngay tại trận.
Đêm hôm qua, cô tận mắt chứng kiến bạn trai mập mờ cùng những cô gái khác, cô bối rối, xót xa, đau khổ, nghĩ đến bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ, trong lòng cực kỳ ghê tởm, cô cắn cổ bạn trai, hôn môi bạn trai, kiên quyết muốn cậu ta cam đoan.
Đỗ Vĩ nhẹ cười, bế ngang cô lên, đạp cửa đi vào phòng, ném cô lên giường, cởi khuy áo, từ trên cao nhìn xuống cô, ngược ánh đèn, thân hình cao lớn. Cậu ta rành mạch nói từng chữ, “Trần Hủy, anh có thể chết vì em, em tin không?”
Trần Hủy càng thêm run rẩy.
Đỗ Vĩ nhoẻn miệng cười, như thể đang cười chê bạn gái, đặt môi hôn nốt ruồi son bên tai bạn gái, “Trên bàn phòng anh có thẻ bài và độc sói anh để lại cho em, còn cả một bức thư. Có mấy câu anh không dám nói trước mặt em, em nhớ phải đọc nhé.”
Điệu bộ cậu ta khi nói khá ngượng ngùng, nhoẻn cười bẽn lẽn, khuôn mặt rạng rỡ hệt như đứa trẻ, như thuở ban đầu hai người gặp nhau. Trần Hủy lại thấy mình rơi vào hầm băng.
“Nhớ phải đổi phe, nếu giữa Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên còn phe thứ ba thì em phải cẩn thận. Hủy Hủy, anh chỉ bảo vệ em được tới đây thôi, đừng quên anh nhé. Sau này trở về, để tang anh ba năm rồi hãy vui vẻ yêu đương người khác, cưới người ta, sinh thật nhiều con cái, tốt nhất là con gái mập mập như em, lấy họ Đỗ giống anh nhé.” Cậu ta ngậm vành tai bạn gái, cười cười.
“Bỏ phiếu kết thúc.” Chiếc máy đọc kết quả, “Tổng cộng 4 phiếu, 4 phiếu hữu hiệu. Giữa Lý Tư Niên và Đỗ Vĩ, người được ba phiếu là —”
Phương Đại Xuyên mở bừng mắt, đẩy Lý Tư Niên ra, há miệng nhìn y.
Lý Tư Niên nhìn hắn, thoải mái cười, “Đừng sợ.”
“Cậu đã hứa…” Phương Đại Xuyên run rẩy, “Cậu đã hứa với tôi…”
“Nhắm mắt lại đi anh Xuyên.” Lý Tư Niên vẫn cười.
Trước mắt Phương Đại Xuyên mờ mịt, hắn lắc đầu quầy quậy.
“Anh vui lắm, anh được ba phiếu.” Đỗ Vĩ cười nói bên tai bạn gái, “Em tin anh, anh vui lắm.”
Cậu ta lùi lại một bước, giọt nước mắt lăn trên má Trần Hủy.
“Người được ba phiếu là — Đỗ Vĩ.”
Theo kết quả tuyên bố, súng bắn tỉa bốn góc đồng loạt nhả đạn.
Máu Đỗ Vĩ bắn tung tóe lên người Trần Hủy, bỏng rẫy làn da.