Tốc độ bình luận rõ ràng chậm đi rất nhiều, nhưng chưa đến vài giây, lại tăng lên còn nhanh hơn lúc ban đầu mấy lần.
Trì Yên thấy trong một đống lớn bình luận đặt câu hỏi, có một cái ID cực kì quen mắt đã đăng một câu khác hẳn những bình luận khác.
Chỉ có hai chữ: Khá tốt.
Bình luận chỉ thoảng qua, thời gian xuất hiện trên màn hình không quá hai giây, nhưng Trì Yên vẫn thấy rất rõ.
Khương Dịch luôn miệng nói ở công ty tăng ca, thế mà lúc này còn xem cô livestream?
Loại cảm giác này giống như một cô bé con thoạt nhìn bề ngoài thì thuần khiết vô cùng, trong lúc vô tình lại làm bại lộ bản tính tương phản của mình ra trước mặt nam thần, xấu hổ đến không có chỗ chui xuống nữa mất.
Trì Yên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm vẫn chưa quá muộn, mắt co đã thẫm lại, đen nhánh, không chút ánh sáng.
Cô giống như đã thấy được kết cục của mình đêm nay rồi.
Yên Yên hôm nay có bạn trai:【 phong cách đột biến sao? 】
Buông ta ra ta còn có thể lại ăn tám chén cơm:【 đột biến = đột nhiên biến sắc? 】
Trì Yên ho nhẹ một tiếng, “Tui chỉ đùa một chút thôi mà, mọi người không nên tưởng thật đâu.”
Lời này là thật.
Cô chỉ là cảm thấy nhàm chán, nên lúc nãy khi người ta hỏi vấn đề này, không hiểu cô nghĩ thế nào, đầu nóng lên liền trực tiếp buột miệng thốt ra.
Càng đứng đắn, lại càng làm người tin tưởng không nghi ngờ.
Trì Yên lại vừa nói thế, căn bản không ai nghe lọt cả.
Ngàn ngàn vạn vạn bình luận, phần lớn đều chỉ chung một ý.
Trước kia Trì Yên rất ít khi nhắc tới loại đề tài này, ngẫu nhiên nói một hai câu, hưởng ứng đặc biệt mãnh liệt.
Lần này không chỉ có cô, toàn bộ phong cách của khu bình luận đều thay đổi hết.
Trì Yên xem đến mắt và đầu đều phát đau, vội vàng nói vài câu lại vội vàng cụp đuôi bỏ chạy.
Dường như qua hôm nay, hình tượng của cô sẽ sụp đổ nghiêng trọng mất.
Trì Yên thật ra cũng không quá để ý đến cái này, cái cô để ý chính là, đợi chút phải giải thích với Khương Dịch thế nào.
Đêm nay nếu anh tự thể nghiệm một đêm bảy lần thật, vậy cô không phải sẽ bị lăn lộn đến không rời giường được sao.
Vì để giảm thương vong đến mức nhỏ nhất, Trì Yên đã phát riêng một bài Weibo nhắc lại:【 vừa rồi thật sự chỉ là nói giỡn. 】
Có một đại V hay lui qua lui lại với cô share về:【 cho nên rốt cuộc có phải bảy lần không? 】
Trì Yên vốn dĩ muốn rep “Không phải”, kết quả click mở bình luận lại thấy, có người còn nhanh hơn cô.
Khương Dịch ca ca:【 không phải. 】
Bên dưới có không ít bình luận, nhưng chình chủ một câu cũng chưa rep lại.
Trì Yên rời khỏi Weibo, tin nhắn của Khương Vận lập tức đã bay đến:【 may mắn không để em theo hình tượng ngây thơ dịu dàng, bằng không hôm nay chắc chắn là vỡ tan không xót mảnh nào, còn làm em khóc thành tiếng luôn. 】
Trì Yên vô cùng tán đồng.
Dù sao ngay từ đầu công ty truyền thông sẽ đưa ra cách loại hình tượng cho nam nữ nghệ sĩ: Dịu dàng đáng yêu, ngọc nữ ngây thơ, vưu vật gợi cảm…… Vân vân.
Khương Vận có dự định sẵn, từ lúc bắt đầu đã ném bỏ loại ngọc nữ ngây thơ đầu tiên, ở bên một Khương Dịch muộn tao, chị không tin Trì Yên còn có thể ngây thơ được bao lâu.
Quả nhiên, hôm nay đã nghiệm chứng được rồi đấy
Khương Vận:【 hiện tại nói chính sự, A.G bên kia muốn đến thành phố Tấn Bắc quay. 】
Môn địa lý quốc gia học, Trì Yên vẫn còn nhớ, biết đây là một thành phố phương bắc điển hình, hoàn toàn gói gọn trong một chữ “Bắc”.
Thành phố Lâm An bây giờ vẫn là mùa thu, thành phố Tấn Bắc chắc đã tiến vào đông rồi, trận tuyết đầu mùa vào đầu tháng mười đã rơi rồi.
Trì Yên tuy rằng không biết nguyên nhân tại sao phải ngàn dặm xa xôi chạy tới thành phố Tấn Bắc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi ngày cụ thể.
Khương Vận đáp rất nhanh:【20 sang bên đó, quay chụp định 5 ngày. 】
【 mùng 1 tháng sau phải đi Alaska thử vai, cơ bản chụp xong quảng cáo lại về Lâm An một chuyến, không được mấy ngày lại phải xuất ngoại rồi. 】 Khương Vận đặc biệt thiện ý nhắc nhở:【 nói cách khác, em.và Khương Dịch còn một tuần để ở chung. 】
Trì Yên vừa muốn rep lại, ngay sau đó lại thấy câu tiếp theo của chị:【 bảy bảy bốn mươi chín, cận thận quý trọng a Tiểu Trì. 】
Trì Yên: “……”
·
Liên tiếp vài ngày, Trì Yên luôn nằm chình ình trên hot search
Ban đầu là vì đối tượng kết hôn của cô là Khương Dịch chuyện này, sau đó, kì diệu lại biến thành “Một đêm bảy lần”.
Trì Yên cũng liên tục mấy ngày eo mỏi lưng đau, tinh lực vẫn dư thừa, nhưng chân lại mềm nhũn, không muốn xuống giường chút nào.
Trước đó Khương Dịch rep cái bài của đại V kia câu “Không phải”, cuối cùng cô cũng hiểu là có ý gì.
Quả thật không phải bảy lần.
Có người dùng hành động nói cho Trì Yên biết còn có thể làm tám lần chín lần càng nhiều lần hơn nữa.
Khương Dịch túng dục quá độ trên giường, đến lúc xuống giường mặc quần áo vào, lại là tác phong thân sĩ, đạo mạo ngời ngời
Trì Yên bị lăn lộn đến mức hoài nghi nhân sinh, nằm trên giường nửa ngày mới bò xuống, vào toilet rửa mặt.
Lúc từ toilet đi ra, vừa lúc Trì Yên thấy Khương Dịch thắt nút áo sơ mi, từ dưới lên, cơ bụng từng chút bị quần áo che lấp mất.
Lại nhìn lên trên, xong nút áo thứ hai thì dừng lại, nhưng lại không tiếp tục thắt caravat.
Trì Yên nheo nheo mắt, thuận miệng hỏi anh: “Khương Dịch, hôm nay anh có điểm kỳ quái nha a?”
Lúc không thắt caravat, Khương Dịch vẫn luôn chỉ đem thắt đến nút áo thứ ba thôi, hôm nay lại thắt lên nút thứ hai.
Khương Dịch giương mắt nhìn cô, mấy ngày nay tâm trạng anh rõ ràng rất tốt, cặp mắt đào hoa càng thêm dịu dàng, hơi hơi nheo lại cười khẽ với cô.
“Không cài sẽ càng kỳ quái.”
“Sao lại sẽ……”
Trì Yên mới vừa nói xong, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, cởi đi nút áo thứ ba, cổ áo mở ra chút, Trì Yên nhìn thấy dấu răng cùng mấy vết đỏ ái muội trên xương quai xanh của anh.
Cô muốn quay mặt tránh mắt đi, thế nhưng lại không thế động đậy, tự mình nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.
Khương Dịch không nói lời nào, lại cài nút áo kia lại.
Ngón tay anh thon dài đẹp đẽ, thong thả ung dung cài lại, rõ ràng đang mặc quần áo, ở trong tay anh làm ngược lại so với cởϊ qυầи áo còn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Quá trình từ Khương cầm thú thành Khương giáo sư, chắc là sẽ đảo ngược nhau.
Trì Yên có chút khát nước, không tự giác khẽ liếʍ môi dưới.
Khương Dịch đã mặc quần áo cẩn thận, “Mấy giờ bay?”
“Hơn mười một giờ.”
Lúc này Trì Yên mới hoàn toàn thoát khỏi nam sắc, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Hơn 7 giờ rưỡi.
Trước kia phần lớn là Khương Dịch đi công tác, lần này xa nhà cuối cùng cũng đến phiên Trì Yên.
Cảm giác hoàn toàn không giống nhau, Trì Yên cảm thấy trong lòng khó chịu.
“Đi mấy ngày?”
“Năm ngày…… Cũng có thể là sáu ngày.”
Tuy rằng Khương Vận nói ở 25 là chụp xong, nhưng chưa chắc 25 là có thể trở về.
Khương Dịch: “Không có gì muốn nói với anh sao?”
Khương Dịch vừa nói thế, giống như là lưu luyến chia tay vậy.
Khung cảnh lập tức trở nên thương cảm.
Trì Yên khóe miệng giật giật, “…… Không có.”
Kỳ thật là có.
Ví dụ như, không được một mình ăn cơm với người phụ nữ khác.
Nhưng lời nói tới bên miệng, lại bị cô nuốt trở vào —— bằng không có vẻ như cô rất hẹp hòi.
Khương Dịch đến gần nửa bước, Trì Yên vốn dĩ đang đứng bên tủ đầu giường bên này, lúc anh cúi người, hai tay chống ra phía sau cô, giống như nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng: “Thật sự không có à?”
Lông mi Trì Yên run run, cô không chịu nổi Khương Dịch như vậy nữa, lập tức tước vũ khí đầu hàng, buột miệng thốt ra: “Không được nhìn người phụ nữ khác.”
Sách…… Hình như so với câu lúc trước, có vẻ cô càng hẹp hòi hơn.
Trì Yên cắn môi dưới, “Bỏ đi, coi như em chưa nói……”
Âm cuối hơi nhẹ, lưu lại giữa môi với răng Trì Yên
Nụ hôn của anh rơi xuống, sạch se dịu dàng không vấn vương chút du͙© vọиɠ nào.
Giọng anh cũng rất nhẹ, giống như dán vào môi khẽ thì thầm, vụn vặt, triền miên: “Anh sẽ nghe lời.”