Trong phi trâm của Lục Viêm có bôi độc dược, độc này rất đáng sợ, đây chính là hắn lấy từ độc xà, ám bọ cạp, các loại độc vật trộn vào tạo ra, coi như là Hoàng Kim trúng cũng bị mất nửa cái mạng. Huống hồ hắc y nhân kia chỉ là Bạch Ngân mà thôi.
“Chia ra đi! Hai người các ngươi đuổi theo hắn, còn hai người bọn ta đưa đại ca về trị độc”
Nhìn thủ lĩnh bị trúng độc, đám hắc y nhân liền không biết làm gì, đuổi theo thì không được, mà không đuổi theo thì quá phẫn uất, cuối cùng bốn người còn lại chia ra, hai người ở lại, hai người đưa thủ lĩnh về trị độc.
Lục Viêm ẩn thân trong rừng rậm, khi thấy phía sau chỉ đuổi theo hai người, lập tức hiểu ra chuyện gì, hắn cười quỷ dị, sau đó cũng không có tiếp tục chạy về phía trước, mà xoay người phóng về phía hai người kia, chỉ là hắn ẩn trong bóng tối, quan sát hai hắc y nhân đang chạy tới.
“Ngu ngốc” Lục Viêm cười lạnh, đám người này rõ ràng là ngu ngốc, trước đó cả đám người còn không gϊếŧ được hắn, vậy mà lại phân chia ra, để hai người đuổi theo hắn, quả thật là ngu không gì sánh bằng.
Hai hắc y nhân đuổi theo không thấy bóng dáng Lục Viêm đâu thì hơi nghi ngờ, bọn hắn biết kẻ này khá quỷ dị, nhưng tốc độ cũng không nhanh đến thế.
“Hắn đâu rồi?” Một hắc y nhân nhìn xung quanh không có một bóng người, nghi hoặc nói.
“Mẹ kiếp, trốn thật nhanh!” Kẻ còn lại giận dữ quát: “Đi, tiếp tục đi tìm, ta không tin hắn chạy nhanh như thế. Phải bắt được tiểu tử này, ta muốn gϊếŧ chết hắn”.
Cả hai hướng phía trước chạy tới, bọn hắn bị Lục Viêm làm cho tức giận mà không có chỗ tiết, thật sự là con mẹ nó khó chịu.
Trong rừng rậm, mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ, âm sát khí bắt đầu thẩm thấu ra.
Lục Viêm ngừng hô hấp, vô thanh vô thức tiến đến gần hai người bọn hắn, năng lực ẩn núp của hắn cho dù là Hoàng Kim lúc này cũng không phát hiện được, chứ đừng nói là Thanh Đồng như bọn hắn.
Xuy! Xuy!
Hai đạo hàn quang lóe lên trong bóng tối, ngay khi hai hắc y nhân chưa kịp phản ứng thì trên cổ bọn hắn vạch qua một vết máu, hoảng sợ ôm lấy cổ, cả hai người há miệng thở dốc, sau đó cả người lạnh dần, trở thành hai thi thể lạnh băng ngã xuống đất.
Sau khi gϊếŧ chết hai người này, Lục Viêm lại tiến nhập vào bóng tối, hướng phía trước chạy tới, tốc độ nhanh chóng đuổi theo đám người hắc y nhân còn lại, lần này, hắn là thợ săn, còn đám người kia, chính là con mồi.
Bởi vì đám người kia mang theo người bị thương nên tốc độ không quá nhanh, cho nên Lục Viêm chỉ tốn vài phút đã đuổi theo kịp bọn hắn.
Lần này hắn không có trốn trong bóng tối phóng phi trâm, bởi hắn hết phi trâm rồi. Hắn nghênh ngang đi ra ngăn cản bọn hắn lại. Mẹ ngươi, trước đó dám chặn lão tử, lần này xem ai chặn ai.
Nhìn Lục Viêm đột nhiên đi ra, hai hắc y nhân còn lại sắc mặt đại biến, kẻ này xuất hiện ở đây, vậy hai người đuổi theo hắn chẳng phải là chết rồi?
Vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, cả hai nhìn nhau, sau đó lùi lại từng bước, cảnh giác nhìn Lục Viêm, nói: “Ngươi đừng qua đây...”. Nói rồi, bọn chúng lập tức bạo phát hồn lực, chuẩn bị né tránh phi trâm.
“Các ngươi là ai?” Lục Viêm trầm giọng quát, một cỗ bá uy vô thức tản ra, khiến cho cây lá xung quanh rung động.
Cỗ bá uy này chính là lúc trước khi hắn tồn tại đỉnh phong mà có, cho dù là lúc này đã không còn là đỉnh phong như trước, nhưng uy áp chính là từ linh hồn mà ra.
“Ngươi, ngươi đừng qua đây... chúng ta là người của Hắc Ám công hội, ngươi dám gϊếŧ chúng ta, chắc chắn sẽ bị công hội đuổi gϊếŧ” Hắc y nhân run rẩy uy hϊếp, cả người mồ hôi đầm đìa. Bọn hắn khó mà tưởng tượng được một thiếu niên lại khiến cho bọn hắn áp lực lớn như vậy.
“Hắc Ám công hội?” Lục Viêm thì thầm một câu, phải về hỏi Ngưng Nhi một chút mới được. Hắn ngước đầu nhìn hai hắc y nhân, đột nhiên quát lớn: “Chết đi!”.
Âm thanh như sư tử rống khiến cho hai hắc y nhân chấn động vô thức, sợ hãi trong lòng dâng lên cực điểm.
“Trốn!” Đột nhiên thấy bọn chúng ném thủ lĩnh trong tay tới phía Lục Viêm, còn bọn hắn chạy trốn đi.
Lục Viêm nhìn cảnh này thì thật sự không biết nói gì, đám người này cũng thật là không có cốt khí.
“Mẹ các ngươi, lão tử ghét nhất người không có cốt khí!” Hắn lạnh nhạt phóng tới phía bọn hắn, tốc độ bá đạo, thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mắt bọn hắn, một cước đá tới phía bọn hắn.
Cả hai sắc mặt hơi biến, tiểu tử này tốc độ vậy mà khủng khϊếp, thấy tránh không được cũng liều mạng lao tới, hướng một cước kia đánh lên.
Phanh!
Quyền cước va chạm, kình phí quét ra xung quanh, Lục Viêm cùng hai hắc y nhân lùi về sau hai bước.
Một hắc y nhân lại nhanh chóng nhảy tới, hồn lực cuồn cuộn tại cánh tay bao phủ, ánh sáng nhàn nhạt hiện ra. Sắc mặt lạnh lùng, hắn đem toàn bộ lực lượng đánh tới Lục Viêm.
Một kẻ khác lại cầm thanh kiếm trong tay chém tới, thanh kiếm chuyển động như gió, sắc bén cắt không khí chém tới, chỉ cần kẻ này bị chém trúng, chắc chắn sẽ bị thương.
Hai người điên cuồng hướng Lục Viêm đánh đến, tựa hồ không cho hắn thời gian dùng tới ám khí. Mà theo suy nghĩ của bọn hắn, chỉ cần không có ám khí, bọn hắn hai người hẳn là không cần sợ.
Phanh!
Nhìn hai hắc y nhân đánh tới, Lục Viêm cũng không chút do dự, Bạch Ngân hộ thủ lần nữa hiện ra, mang theo lực lượng mạnh mẽ, Lục Viêm đánh bay thiết kiếm, hồn lực hóa đao, chém một vết lớn trên lưng hắc y nhân.
Không đợi kẻ này tiếp tục phản ứng, Lục Viêm dùng tốc độ nhanh chóng từ lao tới, trong tay bỗng lóe lên ngân quang, một cây chủy thủ xuất hiện trong tay, nhanh chóng lóe qua cắt đứt yếu hầu của kẻ này.
Gϊếŧ xong một người, hắn lại né sang trái một bước, vừa lúc tránh được một quyền của tên còn lại, cánh tay hắn di chuyển theo quỷ đạo khó lường, ngân quang lóe lên khiến hắc y nhân rõ đường tấn công.
Đột nhiên Lục Viêm một quyền đánh lên ngực hắc y nhân, khiến hắc y nhân ngã nhào xuống đất, Lục Viêm cũng bị hắc y nhân đánh trúng người, bay về sau vài mét, nơi ngực hơi đau nhức, cũng may là trong ngực còn có giáp sắc ngăn cản, nếu không thì không chỉ một vết thương nhỏ thế này đâu a.
Hắc y nhân lật người, không tiếp tục đánh nữa mà xoay người phóng đi, hắn quá sợ hãi rồi, tiểu tử này không biết ăn gì lớn lên, rõ ràng là quái thai.
Đáng tiếc, hắn trốn không được, lúc này Lục Viêm đã phóng tới, dưới một tiếng phốc vang lên, nơi trái tim của hắc y nhân đột nhiên bị một thanh chủy thủ đâm xuyên, máu tươi từ đó phun ra.
Ầm!
Ánh mắt trừng lớn, hắc y nhân cuối cùng cũng ngã ầm xuống vũng máu, chết không nhắm mắt. Bọn hắn không ngờ tới lại có ngày bị một thiếu niên gϊếŧ chết, hơn nữa là toàn diệt!
Cả đời bắt nhạn, cuối cùng bị nhạn mổ mắt a!
Lục Viêm quay đầu lại, nhìn tên thủ lĩnh hắc y nhân một lúc, sau đó liền phóng thanh chủy thủ trong tay tới phía hắn, thanh chủy thủ vừa hay trúng vào đầu hắc y nhân, máu tươi bắn ra dữ dội, trước bị trúng độc còn chưa chết thì lúc này hoàn toàn chết đi.
Không ai tưởng tượng được, Lục Viêm thực lực chỉ là Thanh Đồng nhị tinh, thế nhưng lại đem cả đoàn người thực lực Thanh Đồng trở nên toàn diệt, thật sự là khủng khϊếp.
Gió nhẹ thổi qua, mùi máu tanh tản ra, hoàng hôn buông xuống.
Lục Viêm nhìn trời, thấy đã tối rồi liền nhanh chóng hướng nơi Ngưng Nhi chạy như điên. Vừa tới nơi thì đã thấy Tiêu Ngưng Nhi đứng dựa cửa, ánh mắt xa xăm nhìn bầu trời đang tối dần. Khi thấy Lục Viêm đi tới, nàng cũng không phản ứng, tựa hồ không thấy hắn đồng dạng.
Nhìn vào bên trong phòng đã không có bóng dáng của Diệp Tử Vân, hẳn là nàng đã trở về rồi. Lục Viêm lúc này trong lòng tiếc hận không thôi, vốn hắn sẽ về đúng lúc rồi, lại bị đám khốn kiếp kia ngăn cản, thật sự là khốn kiếp, lũ kia chết cũng đáng.
“Sao vậy?” Lục Viêm đi tới gần Ngưng Nhi, lên tiếng nói. Đây là lần đầu tiên Ngưng Nhi lại không để ý tới hắn, mặc dù có chút không hiểu, nhưng hắn vẫn phải nén nghi hoặc.
Thấy Ngưng Nhi không trả lời mà đưa mắt nhìn bầu trời đêm trên kia, Lục Viêm cũng theo ánh mắt của nàng nhìn tới, trên trời từng đạo ánh sáng thưa thớt, nhưng xinh đẹp lung linh.
“Ồ, thì ra Ngưng Nhi nhà ta thích tự ngắm chính mình”. Lục Viêm cười cười nói.
Thấy nàng ta hơi nhíu mày, hắn liền biết nàng có nghe hắn nói, liền cười nói: “À, cũng không thể là ngắm đang ngắm chính mình được. Ngưng Nhi nhà ta xinh đẹp hơn ngôi sao kia nhiều”. Hắn bắt đầu hí lộng, dùng tám tấc lưỡi của mình mà nói.
Ngưng Nhi đang ngắm sao cũng bị lời nói này làm bật cười, mặt đỏ lên, khẽ hừ một tiếng không để ý, nhưng rõ ràng lúc này rất vui vẻ.
Hắc, làm gì có nữ nhân nào không thích được khen chứ, đặc biệt là dung mạo của mình. Cho dù Ngưng Nhi có mười bốn tuổi cũng không ngoại lệ, bởi cái này là không giới hạn về tuổi tác. Lục Viêm cười thầm, lại tiếp tục nói: “Những vì sao sáng kia lấp lánh thật, chỉ là, ài, đáng tiếc ta lại không nhìn thấy...”
“Hả?” Ngưng Nhi giật mình, nhìn sang hắn lo lắng nói: “Huynh bị làm sao, bị thương sao? Tại sao lại không nhìn thấy?”. Lúc này nàng rõ ràng vô cùng lo lắng, mặc kệ nổi uất ức khi chiều, nàng ôm chầm lấy hắn, lo lắng hỏi.
Lục Viêm bị ôm vào liền cười thầm trong lòng, lắc đầu: “Ta không sao”.
“Vậy tại sao huynh lại nói không nhìn thấy những ngôi sao kia?” Ngưng Nhi biết hắn không bị làm sao liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghi hoặc nói.
“Ta không thấy những ngôi sao kia là bởi vì...” Lục Viêm dừng lại, ánh mắt ôn nhu nhìn tới Ngưng Nhi, khẽ nói: “Bởi vì bên cạnh ta, đã có ngôi sao lấp lánh là muội che mờ thì làm sao có thể thấy được những ngôi sao kia chứ”.
Ông!
Trong đầu Ngưng Nhi khẽ kêu một tiếng, trái tim đập thình thịch, hô hấp như dừng lại, lúc này nàng bị lời nói này của hắn làm ngốc. Trong lòng như chảy vào một dòng nước ấm, khiến nàng si ngốc, vô cùng thoải mái.
Nhìn thấy thế này, Lục Viêm vòng tay ôm lấy nàng, rồi cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi của nàng, chậm, ôn nhu, lại nhẹ nhàng.
Ngưng Nhi không phản kháng, thuận theo đó nhắm mắt lại hưởng thụ, nằm trong lòng Lục Viêm, Ngưng Nhi cảm thấy thật bình yên, l-ng ngực của Lục Viêm không rắn chắc, nhưng lại là nơi an toàn nhất.
Đây là bến đỗ bình yên của đời nàng!
Hạnh phúc tràn ngập trong lòng, Ngưng Nhi lại bắt đầu hôn Lục Viêm.
Cả hai trở nên điên cuồng, do có kinh nghiệm lần trước nên cả Ngưng Nhi cũng không có thô cứng như lúc đầu, nàng ra sức mυ'ŧ lấy, mùi vị ngọt ngào truyền đến, khiến nàng như muốn hút sạch mọi thứ bên trong miệng Lục Viêm.