“Hử?”. Lục Viêm khẽ nhíu mày, sau đó cười quái dị, cũng không nói gì, thầm nghĩ, chỉ là một mỹ nữ lão sư mà thôi, có đáng sợ thế không, chú ý thì chú ý, mỹ nữ này, ta chấm rồi.
Nếu như lúc này Hoàng Lâm mà biết suy nghĩ của hắn chắc chắn là chết ngay tại chỗ, ở trong học viện, Thẩm lão sư hung danh rất lớn a, ít ai dại mà đi trêu chọc nàng, chưa nói đến thế lực sau lưng nàng, chỉ riêng thực lực khủng bố của nàng, cũng không phải hắn có thể trêu vào, chứ đừng nói là... ý nghĩ như Lục Viêm.
“Thẩm lão đạo sư, ta có thắc mắc”.
Đột nhiên một thanh âm không lớn không nhỏ vang lên, sau đó thấy Nhϊếp Ly đứng dậy, lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn hắn.
Bị cắt lời, Thẩm Tú vô cùng khó chịu, theo như nàng nghĩ, Nhϊếp Ly chính là có ý đồ với Diệp Tử Vân, nàng khinh thường, hừ lạnh nói: “Vấn đề gì?”.
“Thẩm Tú đạo sư nói Quang Huy thành là tòa thành duy nhất còn sót lại sau thời kỳ hắc ám, chúng ta là nhân loại cuối cùng, có chứng cứ không? Thẩm Tú đạo sư đã đi qua Thánh Tổ sơn mạch, qua Hoang Mạc Vô Tận, Rừng Kịch Độc, Đầm Lầy Huyết Nguyệt, Vịnh Thánh Linh, đi qua Thiên Trạch sơn mạch, Thiên Tuyết Bắc Nguyên chưa?"
Nhϊếp Ly lạnh lùng lên tiếng, dùng kiến thức kiếp trước, hắn hoàn toàn có thể miệt thị Thẩm Tú, thậm chí là những người ở Quang Huy Chi Thành.
Thẩm Tú nhíu mày, nàng từng nghe qua cái gì là Hoang Mạc Vô Tận, Đầm Lầy Huyết Nguyệt, cũng xem đó là những địa phương trong truyền thuyết, nên hừ lạnh: “Ta chưa từng tới những nơi này, từ khi sinh ra cho đến giờ ta chưa từng rời khỏi Quang Huy thành, đi tới những nơi đó”.
“Nếu Thẩm Tú đạo sư chưa từng tới những nơi đó, sao có thể khẳng định chúng ta là nhân loại cuối cùng?”. Nhϊếp Ly cười nhạt một tiếng nói ra.
Thẩm Tú nghẹn lời, thậm chí là cả lớp đều im lặng, chỉ có Lục Viêm là hơi trầm ngâm, có vẻ đang tiếp thu những tin tức đột ngột này.
Nhìn những học viên phía dưới nghị luân, sắc mặt Thẩm Tú vô cùng khó coi: “Vậy thì làm sao, ngươi có chứng cứ gì chứng minh chúng ta không phải là nhân loại cuối cùng?”.
Nàng không tin một kẻ rách nát này có thể chứng minh được điều này, một điều mà toàn bộ mọi người ở Quang Huy chi thành điều xem là không thể nào. Bọn hắn chính xác là nhân loại cuối cùng.
Khóe miệng Nhϊếp Ly cười lạnh: “Ta giảng cho Thẩm Tú đạo sư một cái cố sự. Có một con ếch sinh ra trong đáy giếng thật sâu, từ khi nó sinh ra, chỉ nhìn thấy một mảnh bầu trời nơi miệng giếng, cho nên nó nói, bầu trời chỉ lớn như miệng giếng, nhưng bầu trời thật sự chỉ lớn như miệng giếng sao? Người ta gọi con ếch kia là ếch ngồi đáy giếng!”.
Nghe lời này, có không ít người cười lên tiếng, ếch ngồi đáy giếng, cái này không phải là đang mắng Thẩm đạo sư sao.
“Ếch ngồi đáy giếng? Hình dung thật chính xác!”
Có vài nữ sinh cười nói, các nàng bởi vì chán ghét Thầm Tú, cho nên có người mắng, tự nhiên vô cùng vui vẻ phụ họa rồi.
“Ngươi...” Thẩm Tú tức giận muốn thổ huyết, kẻ này không ngờ lại đem nàng so với con ếch, nàng chưa từng gặp qua tên đệ tử nào hỗn láo thế này.
Mà ngay lúc nàng không biết làm gì, thì Lục Viêm đứng dậy, thu hồi ánh mắt đang liếc lên liếc xuống trên người Thẩm Tú, hắn nhìn tới Nhϊếp Ly, cười nói: “Ếch ngồi đáy giếng, cố sự này thật đúng, nhưng mà lúc này không phải đang kể chuyện cười”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Trước đó ngươi lấy những địa phương trong truyền thuyết không rõ năm nào tháng nào ra đây nói, lại cho rằng ngoài Quang Huy Chi Thành còn có nhân loại tồn tại. Ta muốn hỏi, ngươi từng đi qua những nơi đó sao, ngươi thấy có người sống ở đó sao? Hay chỉ là muốn thể hiện mà nói bậy nói bạ, thật chất là không biết cái gì?”.
Âm thanh hùng hồn chậm rãi vang lên, nhưng thiếu nam thiếu nữ bị làm cho kinh ngạc, khi nhìn thấy rõ ràng là Đại Tam, một người bình thường lại lên tiếng đối đáp như vậy không khỏi ngạc nhiên.
Mà Thẩm Tú càng kinh ngạc hơn, bất quá sau đó cũng vui mừng gật đầu, không ngờ Đại Tam thường ngày biểu hiện bình thường này lại có thể đứng ra giúp nàng giải vây, quả là khiến người khác trố mắt.
Hảo cảm đối với Lục Viêm tăng lên không ít, sau đó nàng lại hướng tới Nhϊếp Ly, cười lạnh nói: “Hừ, ngươi giải thích một chút, ngươi đã từng đi qua những nơi đó sao?”.
Nhϊếp Ly bị một lời của Lục Viêm làm cho không biết làm gì, trầm ngâm một lúc mới cười nói: “Ta đương nhiên là không đi qua, nhưng những địa phương đó có trong sách vở, mà để có thể ghi vào sách vở thì tổ tiên chúng ta phải đi qua, đã có người đi qua, ai biết được còn có người khác đi qua hay không? Khi đó bọn hắn bên ngoài phát triển, thành một Quang Huy Chi Thành khác thì sao?”.
Lời nói này có chút miễn cưỡng, không có sức thuyết phục nào.
Lục Viêm nhíu mày quan sát từng thần sắc của Nhϊếp Ly, nếu đổi lại là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, chỉ sợ bị một lời của hắn làm cho xấu hổ, không biết làm gì rồi, nhưng Nhϊếp Ly kẻ này lại có thể nhanh chóng tìm lời nói như vậy, dù có chút miễn cưỡng, nhưng có thể tránh được chủ đề trước đó.
Từ trong trí nhớ của chủ nhân thân xác này, Lục Viêm biết Nhϊếp Ly trước đây biểu hiện cũng bình thường thôi, thế nhưng lúc này lại có thể mạnh dạn đứng dậy răn dậy ngược cả đạo sư, hoàn toàn không bình thường chút nào.
Khóe miệng nhếch lên, để xem, ngươi che dấu được bao lâu.
Thẩm Thú hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Không biết gì vẫn nói, vô tri cũng muốn lên tiếng, hừ, từ hôm nay về sau ngươi không cần ngồi học nữa, ra sau đứng đi! Còn không ta sẽ thông tri cho gia tộc ngươi, đá ngươi ra khỏi Thánh Lan học viện”.
Nhϊếp Ly sắc mặt bình thường, chậm rãi đi ra phía sau đứng, trước khi đi còn không quên liếc qua Diệp Tử Vân, chỉ là sắc mặt nàng lạnh nhạt không để ý làm hắn cảm khái, nhớ tới trước đó, khi Quang Huy chi thành bị phá, hắn cùng nàng đồng sinh cộng tử, giờ này lại lạnh nhạt như vậy khiến hắn khó chịu.
“Ta sẽ khiến nàng ở cạnh ta một lần nữa”. Nhϊếp Ly trong thâm tâm nói một tiếng, sau đó mới lặng lẽ đứng ở phía sau.
Nhìn thấy Nhϊếp Ly bị phát đứng, Đỗ Trạch cắn răng đứng lên, đi tới bên cạnh Nhϊếp Ly, cùng với Nhϊếp Ly đứng song song. Bởi Nhϊếp Ly chính là vì những đệ tử bình dân như hắn mới bị phạt, hắn cũng muốn chịu phạt cùng Nhϊếp Ly.
Thẩm Tú ánh mắt trầm xuống, nhìn Đỗ Trạch lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã muốn, vậy thì đứng cùng hắn đi”.
Sau đó Lục Phiêu lại đi ra, tiếp theo là có thêm ba đệ tử bình dân đứng lên, đi tới cạnh Nhϊếp Ly.
“Ồ!”. Lục Viêm cười nhạt xoay người ngồi xuống, chỉ là lúc này phát hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp không kém, thiếu nữ này tuy bộ dạng mới mười ba mười bốn tuổi nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu tím dài xuống ngang hông, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ thông minh tài trí.
Ánh mắt hắn lấp lánh, nở nụ cười hèn mọn: “Thiếu nữ này, ta cũng thích”.
Sắc mặt của Thẩm Tú lạnh như băng: “Trải qua khảo thí, trong tất cả đệ tử trong lớp, Diệp Tử Vân có thanh sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 86, Thẩm Việt cùng Ngưng Nhi có lục sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 78, rất nhanh sẽ đạt tới cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh, chúc mừng các ngươi!”.
Thẩm Tú cười nói, ánh mắt khinh miệt liếc Nhϊếp Ly, đây mới là thiên tài thực sự, Nhϊếp Ly tính là thứ gì? Chỉ là một phế vật mà thôi.