Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 85-2: Quà tặng đặc biệt (2)

Edit: Thanh Xuân 430.

"Tả Trí Viễn, anh đừng khó chịu." Trong thanh âm của Mục Giai Âm có chút sợ hãi, "Tôi cũng cầm tài liệu của công ty tôi tới."

"Tài liệu gì?" Nhất thời nét mặt Tả Trí Viễn nhuộm mấy phần vui mừng.

Lúc Tả Trí Viễn nhìn thấy tựa đề phần tài liệu kia, thì toàn thân cũng có chút run rẩy, Tả Trí Viễn cũng không cách nào dùng lời nói để mà hình dung tâm tình vui sướиɠ của anh lúc này, anh vốn nghĩ phải làm thế nào mới có thể thuyết phục Mục Giai Âm lấy tài liệu cho anh.

Mục Giai Âm không phải người ngu, Tả Trí Viễn hiểu, anh vốn cho là chuyện này sẽ rất khó làm, nhưng không ngờ Mục Giai Âm lại có thể chủ động như vậy......

Chẳng lẽ gần đây tình cảm giữa Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Tiêm rạn nứt, đây là Mục Giai Âm đang cố ý lấy lòng anh sao?

Tả Trí Viễn vẫn không nói chuyện với Mục Giai Âm, đã có một người đi vào phòng bao.

Ngay tức khắc trên mặt Mục Giai Âm mang theo vài phần thất kinh, "Quyền, Quyền Thiệu Viêm, sao anh lại tới đây?"

Quyền Thiệu Viêm không lên tiếng, một tay nắm chặt Mục Giai Âm từ trên ghế ngồi, lôi kéo Mục Giai Âm ra khỏi phòng bao. Mục Giai Âm giãy giụa mấy cái, cuối cùng vẫn không thoát khỏi tay Quyền Thiệu Viêm.

Tả Trí Viễn còn nhìn thấy Mục Giai Âm quay đầu lại nhìn anh một chút, rõ ràng TảTrí Viễn nhìn thấy tín hiệu cầu cứu trên mặt Mục Giai Âm. Rất rõ ràng, Mục Giai Âm cũng không muốn về nhà với Quyền Thiệu Viêm.

Tả Trí Viễn quay mặt đi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Anh nghe nói dưới tay Quyền Thiệu Viêm còn có một người trong quân đội cực kỳ trung thành với anh ta, bây giờ bản thân anh cũng đã ở trong hoàn cảnh khó khăn, không thể vì Mục Giai Âm mà đắc tội Quyền Thiệu Viêm được.

Về phần Mục Giai Âm chủ động đưa tài liệu cho anh, anh chỉ có thể nói Mục Giai Âm quá ngu rồi, hoàn toàn không hiểu đàn ông.

Quyền Thiệu Viêm kéo Mục Giai Âm ra khỏi phòng bao, cuối cùng giọng có chút chua xót nói: "Đừng nhìn nữa, Tả Trí Viễn đã đóng cửa phòng bao lại rồi."

"Em mới không thèm nhìn anh ta đâu, vừa rồi em chỉ là diễn kịch, đó là vì để nội dung vở kịch có hiệu quả thôi," Mục Giai Âm vui vẻ kéo cánh tay Quyền Thiệu Viêm nói: "Anh xuất hiện rất đúng lúc, lúc đó em còn đang suy nghĩ làm sao lấy cớ đi ra ngoài đấy."

Mục Giai Âm nói xong rồi ngẩng đầu hôn một cái lên mặt Quyền Thiệu Viêm nói, "Ông xã, anh thật lợi hại."

" Mục Giai Âm, sau này em ngàn vạn lần không được đi nịnh bợ người khác," Quyền Thiệu Viêm có chút buồn bực, "Nhất định em sẽ vỗ vào chân ngựa đó."

Biểu hiện của Mục Giai Âm cũng quá rõ ràng, vừa nhìn đã biết là cố ý làm anh vui lòng.

Quyền Thiệu Viêm cảm thấy vì phối hợp với Mục Giai Âm hãm hại Tả Trí Viễn, anh còn phải cố ý tỏ ra dáng vẻ đến đây để bắt gian, thật là...... Tốn bạo! Chủ động cho mình đội nón xanh trên đầu quả thật anh đúng là lần đầu tiên, chỉ vì cái phúc lợi đó, anh nhịn, Quyền Thiệu Viêm nói xong thì nhìn Mục Giai Âm nói: "Tối nay, mặc bộ quần áo kia cho anh xem."

Mặt Mục Giai Âm đỏ ửng.

Quyền Thiệu Viêm vẫn còn băn khoăn món quân phục đó đây mà.

"Biết rồi." Trên mặt Mục Giai Âm rặng lên đám mây hồng, cũng chỉ có thể dùng cái này làm điều kiện, Quyền Thiệu Viêm mới bằng lòng ra ngoài phối hợp với cô.

"Vừa rồi có đau hay không?" Vừa rồi để cho phối hợp diễn kịch với Mục Giai Âm, nên Mục Giai Âm căn dặn Quyền Thiệu Viêm nhất định phải làm ra dáng vẻ hung ác. Quyền Thiệu Viêm còn thấy Mục Giai Âm lảo đảo mấy cái, mặc dù Mục Giai Âm không nói gì, Quyền Thiệu Viêm vẫn có chút lo lắng nhìn Mục Giai Âm hỏi.

"Không đau." Mục Giai Âm kéo cánh tay Quyền Thiệu Viêm, hình như nhớ tới cái gì đó nói: "Em cảm thấy được nhất định là em bị anh giày vò nên sức chịu đựng cũng tăng theo, em nhớ lúc đầu khi ông nội nằm viện, anh vì dìu em, thế nhưng lại trực tiếp bẻ gãy cánh tay em."

Thật ra lúc đó cô đã rất sợ.

Ngộ nhỡ ngày nào đó Quyền Thiệu Viêm tới vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó một cánh tay của cô cứ như thế mà rớt thì phải làm sao đây? Cô cũng không phải là cô cô, cô mới không cần khi Dương Quá!

Trên mặt Quyền Thiệu Viêm chợt có một chút mất tự nhiên.

Ở trong quân đội lâu rồi, không nghĩ tới thân thể Mục Giai Âm yếu ớt như vậy.

Rõ ràng Mục Giai Âm cảm thấy hôm nay tốc độ lái xe lần này của Quyền Thiệu Viêm nhanh hơn rất nhiều, nghĩ đến chuyện phải làm khi tới về nhà, Mục Giai Âm đỏ mặt, cúi đầu, quả thật không biết phải nói gì cho tốt.

Quyền Thiệu Viêm nhìn dáng vẻ hợp khẩu vị này của Mục Giai Âm, đột nhiên tâm niệm vừa động nói: " Giai Âm, lần sau chúng ta làm trên xe đi."

Khóe miệng Mục Giai Âm giật giật, "Quyền Thiệu Viêm, anh không cảm thấy, anh không tiết chế như vậy...... Ngộ nhỡ, cái kia, thận không tốt thì làm sao bây giờ?"

Đây là Mục Giai Âm đang nghi ngờ năng lực của anh sao?

Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm sâu thẳm nhìn Mục Giai Âm nói: "Giai Âm, gần đây em lại không hài lòng tần số và số lần của anh?"

Mục Giai Âm lắc đầu lại lắc đầu.

Mỗi

buổi tối đều muốn ngất đi, cho dù cô có bất mãn đi nữa, như vậy thì thật sự là tìm đường chết rồi.

Nhìn vẻ mặt nguy hiểm này của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm vội vàng chân chó tiến tới đập vào vai Quyền Thiệu Viêm nói: "Đây không phải là em đang quan tâm thân thể của anh sao? Ý của em là, chúng ta phải...... Suy tính từ khía cạnh lâu dài......"

"Em cảm thấy anh vẫn chưa kéo dài?" Quyền Thiệu Viêm cau mày, đối với đàn ông đây tuyệt đối là một vũ nhục.

Mức độ duy trì của mình Quyền Thiệu Viêm không biết sao?

Nếu như Quyền Thiệu Viêm như vậy còn nói không lâu, trên cơ bản những người đàn ông khác cũng có thể tháo chạy!

"Không phải," Mục Giai Âm lắc đầu, có chút hỏng mất nói: "Ý của em là ngộ nhỡ sau này anh không được thì phải làm thế nào?"

Nói xong câu đó Mục Giai Âm cũng có chút hối hận.

Ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm càng phát tĩnh mịch, giống như là động băng nhìn không thấy đáy, một cỗ cảm giác nguy hiểm nhất thời xông tới trong đầu của Mục Giai Âm.

"Giai Âm, em không cần phải lo lắng điểm này," Quyền Thiệu Viêm nói xong thì tháo dây an toàn cho Mục Giai Âm, một tay khiêng Mục Giai Âm lên trên vai, đi thẳng tới nhà của mình, "Có lẽ là do anh vẫn chưa dùng toàn lực, để cho em lo lắng quá độ, yên tâm, tối nay anh sẽ không chịu đựng."

...... Không phải cô lo lắng thân thể của Quyền Thiệu Viêm mà là thân thể của cô!

Mục Giai Âm giận, Quyền Thiệu Viêm vừa đánh vừa đá, nhưng với sức lực này của cô, ở trên người của Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn giống như là đang gãi ngứa.

Bởi vì động tác của cô, Mục Giai Âm còn nghe được giọng hâm mộ của một số cô gái ở trong chung cư.

"Oa, dáng vẻ khí phách của anh ấy thật tuyệt!"

Cô gái...... Cô chắc chứ.

"Oa, hệ trai đẹp băng sơn mạnh mẽ, tôi thật sự tốt muốn trở thành cô gái được anh ấy vác đi."

Cái này...... Không cần.

Đợi đến lúc cửa thang máy khép lại, Mục Giai Âm lập tức đàng hoàng.

"Quyền Thiệu Viêm, anh làm em khó chịu, mau thả em xuống." Mục Giai Âm đập một cái lên vai Quyền Thiệu Viêm nói.

Quyền Thiệu Viêm nghe vậy lại đổi một động tác khác, ôm Mục Giai Âm vào trong lòng.

Mục Giai Âm ngoan ngoãn núp trong ngực Quyền Thiệu Viêm, giọng nói mềm mại, một tay cách quần áo của anh phục vẽ vòng trong trên ngực anh nói: "Ông xã."

Giọng điệu được kéo rất dài, cực kỳ thân mật.

Trong lúc có người muốn tiến vào thang máy, sau khi nghe thấy câu ông xã này của Mục Giai Âm, rất tự giác run lên lui ra ngoài.

Emma, trong thang máy một nam một nữ này thật sự rất dính sát vào nhau, cô gái đó nói chuyện cũng quá uốn éo đi. Người phụ nữ đứng bên ngoài thang máy thân thể cũng run lên, trong nháy mắt, lập tức lại nghĩ đến, nếu là chồng cô cũng đẹp trai như vậy, cô tuyệt đối ngày ngày đều sẽ nói chuyện như vậy.

Hơn nữa, vóc dáng người đàn ông kia nhìn thật tốt, quá đẹp trai rồi!

Mục Giai Âm không ngờ tới lại có người muốn vào thang máy, tất cả động tác không khỏi đều ngừng lại.

"Giai Âm, tiếp tục." Trong giọng của Quyền Thiệu Viêm mang theo vài phần trầm thấp hấp dẫn.

Anh thích Mục Giai Âm gọi anh như vậy.

Mục Giai Âm cắn môi, tiếp tục cái gì! Hoàn toàn không tâm trạng được không?

Không có giọng nói ngọt ngào của Mục Giai Âm như vừa rồi, hai tay cũng buông cổ Quyền Thiệu Viêm ra, thanh âm rất thản nhiên nói, "Quyền Thiệu Viêm, đợi anh đối xử dịu dàng với em một chút."

"Ah…," Quyền Thiệu Viêm vô cùng nhanh chóng tiếp nhận.

Bỏ qua cô dễ dàng như vậy? Mục Giai Âm nghi hoặc nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm, lúc này Quyền Thiệu Viêm mới chậm rãi nói: "Lần sau hãy nói."

Quyền Thiệu Viêm vĩnh viễn đều có lần sau, nhưng lúc nào lần sau vẫn vĩnh viễn đều không thực hiện được!

Bộ quân phục tình thú đó đã bị Quyền Thiệu Viêm đặt trên bàn trà phòng khách từ lâu, Mục Giai Âm vừa vào cửa thì đã thấy bộ đồ đó.

Mục Giai Âm nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi, bình thường, không tới mười hai giờ Quyền Thiệu Viêm là tuyệt đối sẽ không để cho cô ngủ...... Hơn nữa, phần lớn thời gian, khoảng thời gian cô ngủ là mười hai giờ, lúc ngủ Quyền Thiệu Viêm

...... Xin tha thứ cô hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết.

Theo cô thấy gần đây thân thể càng lúc càng tốt, Mục Giai Âm phát hiện, thời gian ngủ của cô đang vô hạn đẩy lùi về sau, vô hạn vô hạn đẩy lùi về sau.

Sáu giờ rưỡi đến mười hai giờ, thời gian lâu như vậy, Mục Giai Âm hít vào một hơi.

Mục Giai Âm ôm cổ Quyền Thiệu Viêm, thiên kiều bá mị (*) nói: "Ông xã, em đói bụng."

(*) Xinh đẹp, quyến rũ.

Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái, nhìn phía dưới của mình một chút nói, "Đợi lát nữa sẽ cho em ăn."

...... Ai muốn ăn cái kia!

Mục Giai Âm nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm mắt trợn trắng, "Em mới không muốn ăn!"

Ngày hôm trước sau khi gì kia, bây giờ miệng cô vẫn còn có chút đau. Hôm qua Lăng Khải Hoa còn hỏi cô có phải đau răng không, Lăng Khải Hoa cũng bị tật đau răng này hành hạ rất nhiều năm, hôm qua vừa nhìn thấy triệu chứng của Mục Giai Âm, ngay lập tức Lăng Khải Hoa giới thiệu bác sĩ riêng của mình cho Mục Giai Âm......

"Không ăn, vậy bây giờ chúng ta hãy bắt đầu đi." Quyền Thiệu Viêm vẫn ung dung ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, tay đã tiến vào trong quần áo Mục Giai Âm, thuần thục tháo khuy cài áσ ɭóŧ sau lưng Mục Giai Âm.

Thời tiết càng lúc càng nóng rồi, Mục Giai Âm ăn mặc cũng càng ít đi, điểm này không thể nghi ngờ là dễ dàng cho Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Âm khóc không ra nước mắt, "Quyền Thiệu Viêm, muốn ăn sườn chua ngọt anh làm, đặc biệt rất muốn ăn, anh làm cho em đi mà."

"Giai Âm, không được mượn cớ, anh biết trước về em vừa mới ăn cơm xong," Một câu nói của Quyền Thiệu Viêm đã phá hỏng âm mưu của Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm, "......"

Khó trách hôm nay Quyền Thiệu Viêm đích thân đến công ty, lúc cô ăn cơm, Quyền Thiệu Viêm vẫn đang quan tâm gắp thức ăn cho cô. Cô vẫn cho là Quyền Thiệu Viêm đang làm cho Lăng Khải Hoa nhìn.

Gần đây, bởi vì bên ngoài luôn có tin đồn tình cảm giữa cô và Quyền Thiệu Viêm rạn nứt, Lăng Khải Hoa cũng có chút nghi ngỡ quan hệ giữa cô và Quyền Thiệu Viêm.

Cô thật là bản vẽ đồ sâm rách...!

Ngay từ lúc đó Quyền Thiệu Viêm đã nghĩ đến chuyện cần làm khi về đến nhà!

Mục Giai Âm đang có chút rối rắm nghĩ tới rụt đầu một đao đưa đầu một đao, lúc cô cầm lấy bộ quần áo kia mặc vào, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Mục Giai Âm nhìn vào mắt mèo bên cạnh cửa nhìn thấy mặt của Lưu Duệ.

Mục Giai Âm chợt cảm thấy, vào lúc này thoạt nhìn Lưu Duệ sao hiền lành như vậy, đáng yêu như vậy chứ, muốn làm cho người ta ôm hôn cậu ta một cái như vậy chứ? Dĩ nhiên, tuyệt đối không thể để Quyền Thiệu Viêm biết cô có suy nghĩ này.

Chân mày Quyền Thiệu Viêm hơi cau, nhưng vẻ mặt như cũ không có gì khác thường, buông Mục Giai Âm ra, Quyền Thiệu Viêm mới đi ra mở cửa.

"Thủ lĩnh, đây là đồ anh đặt." Lưu Duệ đưa đồ cho Quyền Thiệu Viêm nói, "Thủ lĩnh, anh nói là cần gấp, vật kia vừa mới hoàn thành, tôi lập tức tới lấy cho anh."

"Làm không tệ." Trên mặt Quyền Thiệu Viêm thậm chí có vài phần vui vẻ.

Lưu Duệ thật sự có vài phần tò mò vật đựng trong hộp trên tay Quyền Thiệu Viêm là gì rồi, lại có thể khiến Quyền Thiệu Viêm khen ngợi anh? Hay là bởi vì một chuyện nhỏ như vậy?

"Gần đây cậu cũng vất vả rồi," Tâm tình Quyền Thiệu Tiêm rất tốt, giọng nói cũng mang theo vài phần thoải mái nói, "Qua mấy nữa, cho cậu để nửa tháng nghỉ ngơi, cậu đi nghỉ ngơi đi."

"Thật sao, thủ lĩnh?" Mắt Lưu Duệ sáng lên, trong nháy mắt trên mặt đã bị hạnh phúc lấp đầy.

Hôm nay tới đưa đồ cho thủ lĩnh thật sự là quá sáng suốt rồi!

Xem ra những ngày gần đây của thủ lĩnh và Mục Giai Âm trải qua không tệ, gần đây thủ lĩnh đúng là đặc biệt rất dễ nói chuyện, anh ở bên cạnh thủ lĩnh cũng không cảm giác được khúc gỗ lạnh lùng!

Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái, Lưu Duệ vội vàng nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm nói tạm biệt, sau đó chạy như một làn khói.

Tại sao muốn chạy nhanh như vậy? Anh sợ Quyền Thiệu Viêm đột nhiên đổi ý!

Quyền thiệu viêm đóng cửa lại, tâm tình đang rất tốt đi tới bên cạnh Mục Giai Âm nói, "Quà tặng cho em, mở ra xemmột chút."

Quà tặng? Hôm nay cũng không phải là sinh nhật của cô, cũng không phải là ngày đặc biệt gì, tại sao Quyền Thiệu Viêm lại tặng quà cho cô nhỉ?

Mục Giai Âm tò mò mở hộp ra, sau đó, sau đó vẻ mặt Mục Giai Âm trở nên tương đối đặc sắc.

Đỏ trắng xanh tím, từng cái hiện lên.

Khóe miệng Mục Giai Âm giật giật lấy gậy rung từ trong hộp ra nói: "Này, đây coi như là quà tặng gì?"

"Theo số đo và hình dáng của anh làm, em không thích?" Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm nói.

Ai muốn thích đồ chơi này!

Mục Giai Âm cố gắng giữ vững vẻ mặt tỉnh táo của mình, nhưng mà cô thật sự không có phần công lực mặt than kia như Quyền Thiệu Viêm. Xem ra, cả khuôn mặt Mục Giai Âm đều đang co rút lại, bộ mặt hiện ra cực kỳ không có quy tắc không hòa hài.

"Anh...Anh làm vật này làm gì?" Mục Giai Âm nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Cô cảm thấy Quyền Thiệu Viêm kể từ lúc sau khi khai trai thì có thể nói càng ngày càng không có tiết tháo.

"Một lát em sẽ biết, " Quyền Thiệu Viêm tiếp tục đại nghiệp cởϊ qυầи áo của anh, "Bảo bối, emsẽ rất thích."

Thích? Khóe miệng Mục Giai Âm lại giật giật nảy lên mấy cái, chợt quăng gậy rung đang cầm trong tay xuống mặt đất.

Trên mặt đất gậy rung xoay xoay, nhưng hình như là đυ.ng phải công tắc, đột nhiên ở trên đất điên cuồng xoay một vòng, chuyển động.

Tần số này, so với lúc trước chủ cửa hàng đưa gậy rung cho cô cao hơn hơn nhiều.

Khóe miệng Mục Giai Âm co rút lần nữa, Quyền Thiệu Viêm mua cái này là muốn làm gì?

Rõ ràng Quyền Thiệu Viêm cũng nhìn thấy, đôi mắt đen láy của Quyền Thiệu Viêm thoáng qua một chút vẻ hài lòng nói: "Tần số không tệ."

Không tệ len sợi, Mục Giai Âm cảm thấy đã đến thời khắc cô bảo vệ chủ quyền của mình, đột nhiên Mục Giai Âm nhảy ra khỏi l*иg ngực Quyền Thiệu Viêm nói: "Không được cho em dùng vật này!"

"Tại sao? Em sẽ rất thích." Quyền Thiệu Viêm dụ dỗ Mục Giai Âm.

"Mới sẽ không!" Mục Giai Âm nhấn mạnh!

"Thật sao?" Quyền thiệu viêm chậm rãi nhíu mày, "Là ai tối hôm qua ở dưới thanh anh nói rất vui mừng?"

Cô không nhớ rõ!

Toàn thân Mục Giai Âm khí thế một tiết.

"Dù sao, cũng không được cho dùng vật này," Mục Giai Âm chỉ vàovật gì đó vẫn đang điên cuồng rung chuyển trên mặt đất, thân thể lui về phía sau hai bước, dứt khoát không đồng ý thì không được.

"Ừ, được rồi." Quyền Thiệu Viêm dứt khoát đồng ý.

Mục Giai Âm hồ nghi nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, "Chẳng lẽ anh muốn để lần sau lại dùng sao?"

Quyền Thiệu Viêm cười rất là dịu dàng, "Dĩ nhiên sẽ không."

Đương nhiên là hôm nay dùng, thừa dịp lúc Mục Giai Âm không để ý.

Ừ, hôm sau khi Mục Giai Âm tỉnh lại cắn răng nghiến lợi nghĩ, cô cũng không tin tưởng lời hứa hẹn trên giường của Quyền Thiệu Viên nữa! Quyền Thiệu Viêm ở trên giường quả thật đúng là đại diện điển hình cho phái dã thú!

Quyền Thiệu Viêm cảm thấy hài lòng, ngày hôm qua đi quấy rối Mục Giai Âm và Tả Trí Viễn...... Mấu chốt là vẫn chưa dạy dỗ hành động của Tả Trí Viễn mặc dù rất kinh sợ, nhưng mà, vì buổi tối thịt thịt, vẫn là đáng giá, về phần TảTrí Viễn, con cá nhỏ kia, Mục Giai Âm thích, thì để cho Mục Giai Âm chơi đi.

Chỉ là, anh sẽ không để tình huống làm hại đến Mục Giai Âm xảy ra lần nữa.

Gần đây cuộc sống của Mục Giai Thu cũng rất không thuận lợi.

Vì giúp Quyền Thiệu Viêm, thiếu chút nữa cô tự tham gia vào, hơn nữa, chuyện này cô vẫn chưa nhận được bất kỳ chỗ tốt nào. Tả Trí Viễn bên kia cũng bắt đầu nghi ngờ cô. Cô không dám hỏi thăm một chút tài liệu nội bộ cho Tả Trí Viễn, chỉ là cô tới thành phố A thật sự chỉ được mấy ngày, ngay cả quan hệ xung quanh mình cũng không quen thuộc, thật sự cô cũng muốn đi giúp Tả Trí Viễn, nhưng mà bây giờ thật sự là không tìm được biện pháp.

Mục Giai Thu suy nghĩ một chút, cách buổi đấu giá cũng không còn mấy ngày, tiếp tục như vậy nữa, rất có thể con tiện nhân Mục Giai Âm kia có thể lấy được. Đến lúc đó Đổng Lê Triệu tìm thêm người để tuyên truyền cho Mục Giai Âm một chút, danh tiếng của Mục Giai Âm lại tăng lên rồi.

Không thể như vậy được, Mục Giai Thu gọi điện thoại cho Tả Trí Viễn, muốn Tả Trí Viễn lấy được tài liệu từ chỗ Mục Giai Âm.

Tâm trạng Tả Trí Viễn cũng tương đối vui vẻ nói: "Mục Giai Âm đã đưa phần tài liệu kia cho tôi rồi."

Trong lúc quan trọng, vẫn là Mục Giai Âm đáng tin hơn Mục Giai Thu một chút.

Mục Giai Thu không thể tin được, không thể nào, bây giờ Mục Giai Âm rất xảo quyệt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đưa tài liệu nội bộ công ty cho Tả Trí Viễn.

"Mục Giai Âm tuyệt đối là có âm mưu," Mục Giai Thu nói với Tả Trí Viễn, "Anh nghĩ bây giờ cô ta phản bội Lăng Khải Hoa đối với cô ta thì có lợi gì? Hiện tại Quyền Thiệu Viêm cũng không chịu ủng hộ Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng chỉ có mình Lăng Khải Hoa làm chỗ dựa. Không chừng, chuyện này chính là Mục Giai Âm liên hiệp Lăng Khải Hoa muốn hãm hại anh."

Nói không chừng là Mục Giai Âm có dụng ý tình thâm với anh sao?

Tả Trí Viễn suy nghĩ, chân mày nhíu lại thật chặt.

Mục Giai Thu nhắc tới mới rõ, Tả Trí Viễn mới giật mình, tài liệu trên tay anh rất có thể là giả.

Lúc này Mục Giai Thu mới lại nói tiếp, "Trước hết anh đừng vội tin tưởng phần tài liệu kia, ngày mai tôi sẽ tới chỗ Mục Giai Âm giúp anh thăm dò một chút tình hình."

Dù sao quan hệ giữa cô và Mục Giai Âm cũng không tốt, tan vỡ liền tan vỡ, không sao cả!