Chân Phó Dương chợt đưa tay, kéo Mục Giai Âm vào trong ngực của anh. Chỉ là dùng sức quá mạnh, thân thể Chân Phó Dương không giữ được thăng bằng, thiếu chút nữa thì ngã nhào trên đất. Chân Phó Dương đành cắn chặt môi lại lôi kéo Mục Giai Âm xoay nửa vòng, để cho thân thể anh đưa lưng về phía xe, cuối cùng cũng giữ được thăng bằng.
Mục Giai Âm chưa hoàn hồn, lại trợn to mắt lần nữa, vốn là đứng thẳng mặt xe, đột nhiên lại xoay về hướng Đông Nam. Mà Chân Phó Dương có thể bị đυ.ng trúng thắt lưng.
Không thể… Chân của Chân Phó Dương cũng là vì cô mà què, nếu lưng anh lại bị thương, vậy thì tiền đồ của anh xong rồi.
Mục Giai Âm nghĩ tới điều này, thân thể hành động trước ý thức, cô đột nhiên đưa tay hung hăn đẩy Chân Phó Dương ở phía trước mình ra. Mà chính cô cũng vì né tránh không kịp nên bị đuôi xe nhẹ nhàng sát qua.
Xe đột nhiên đâm vào cột đèn đường, tiếng thủy tinh vỡ vụn phát ra thật lớn, còn có tiếng kinh hô và kêu đau của những người khác.
Mục Giai Âm bị xe kia đυ.ng một chút, có lẽ là nhẹ, nhưng đối với cô vẫn là đau tới tâm can.
Cô cúi đầu nhìn bắp đùi mình đang chảy đầy máu tươi.
Mục Giai Âm đưa tay sờ sờ trên đùi theo bản năng, máu đỏ tươi, còn mang theo hơi nóng nhất thời dính trên bàn tay trắng nõn của cô.
“Giai Âm, em làm sao vậy?” Chân Phó Dương vội vàng xông lên, máu giữa hai chân cô nhất thời làm cho anh cảm thấy hô hấp căng thẳng. Chân Tư Hân đã nói với anh là Mục Giai Âm yêu thích đứa bé này bao nhiêu… Anh không thể, không thể vì mình mà hại đến cô.
Chân Phó Dương vội vàng cúi xuống bế Mục Giai Âm từ trên mặt đất lên, trực tiếp đi về phía sau chiếc xe kia.
Ngô Oánh Oánh bị đυ.ng xe, cũng không phải chỉ một mình Mục Giai Âm bị thương.
Sau khi cúp điện thoại, Quyền Thiệu Viêm mới nói với Lưu Duệ, “Mang toàn bộ băng ghi hình gần sân bay hôm nay tới cho tôi, bắt người đυ.ng Mục Giai Âm cho tôi, tôi muốn tự mình tra hỏi cô ta.”
Toàn bộ mọi người trên máy bay đều liếc mắt nhìn.
Bọn họ biết Mục Giai Âm là vợ của thủ trưởng.
Hơn nữa còn đang mang thai.
Bọn họ còn biết người vợ này là bảo bối của thủ trưởng, trong ví tiền đều là ảnh của Mục Giai Âm.
Hiện giờ Mục Giai Âm bị đυ.ng, nhìn sắc mặt Quyền Thiệu Viêm, tuyệt đối không phải bị đυ.ng một cái bình thường, sẽ không phải là… Đứa bé xảy ra chuyện gì chứ?
Lưu Duệ không dám hỏi nhiều, đáp một tiếng, đã đi gọi điện thoại dặn dò thủ hạ đi làm việc. Mà đồng thời, Lưu Duệ cũng biết được hôm nay Mục Giai Âm đã xảy ra chuyện gì.
Băng ghi hình rất nhanh được mang lại đây, Quyền Thiệu Viêm nhìn băng ghi hình, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, chỉ là toàn thân lại càng lạnh hơn, làm cho người xung quanh đều không tự giác kéo chặt quần áo.
Những người ngồi bên cạnh liếc mắt thấy băng ghi hình trước mặt Quyền Thiệu Viêm.
Vốn bị xe đυ.ng là Chân Phó Dương, nhưng Mục Giai Âm lại dùng sức xoay người lại, đẩy Chân Phó Dương ra xa, bởi vậy mà bị chậm trễ, Mục Giai Âm mới bị đυ.ng vào…
Người nọ còn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm mấp máy môi, hình như đang nói ba chữ Chân Phó Dương.
Người nọ không dám nhìn lâu, bây giờ dáng vẻ của thủ trưởng thật sự là quá đáng sợ. So với đám tội phạm bỏ trốn thì anh còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Khi thuốc tê dần dần hết hiệu lực thì Mục Giai Âm tỉnh lại.
Hạ thân đau đớn khó chịu.
Mục Uẩn Ngạo, Quyền Duệ Tân và Chân Phó Dương ngồi bên cạnh giường nhìn cô.
Chân Phó Dương cách xa một chút, hình như không có can đảm tới đây. Thấy Mục Giai Âm tỉnh lại, Chân Phó Dương cuối cùng cũng yên tâm.
“Đứa bé?” Mục Giai Âm đưa tay sờ sờ, thì cũng không nói ra lời nữa.
Ban đầu sờ thấy máu trên đùi mình thì cô cũng biết là chuyện gì xảy ra. Thật ra thì cô không nên ôm hy vọng.
“Con còn trẻ, đứa bé còn có thể có.” Mục Uẩn Ngạo che giấu đau thương trong mắt, ân cần nhìn Mục Giai Âm nói, “Giai Âm, bây giờ con cảm thấy thân thể thế nào? Khó chịu không? Muốn ăn cái gì?”
Quyền Duệ Tân có chút ấm ức, bị Mục Uẩn Ngạo đá một cái, Quyền Duệ Tân mới nói, “Giai Âm, con đừng nghĩ lung tung, đứa bé chắc chắn sẽ lại có.”
Mục Giai Âm không biết nên nói cái gì, sau một hồi lâu mới nói, “Ông nội, con muốn một mình yên lặng một chút. Mọi người về đi, ở đây có y tá chăm sóc cho con là được rồi.”
“Được rồi, Giai Âm chúng ta về trước, có việc gì thì gọi cho chúng ta.” Mục Uẩn Ngạo xoa đầu Mục Giai Âm, giúp Mục Giai Âm đắp chăn lại, mới đi ra ngoài.
“Giai Âm, anh đi mua một ít thức ăn cho em.” Chân Phó Dương cũng đứng lên nói,
“Em ngủ trước đi.”
Mục Giai Âm mệt mỏi gật đầu.
Bây giờ đầu óc cô là một mớ hỗn độn, nhưng hết lần này tới lần khác mọi chuyện lại ùa về trong đầu cô, cô muốn tránh cũng không tránh thoát.
Bây giờ Mục Giai Âm cũng không muốn nói chuyện, Chân Phó Dương hiểu rõ, anh chỉ có thể chờ Mục Giai Âm nói muốn mượn bờ vai anh, để cho cô có thể dựa vào.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Quyền Duệ Tân mới trầm mặt xuống, trừng mắt với Chân Phó Dương.
Mục Uẩn Ngạo trầm mặt, suy nghĩ một hồi lâu mới nói, “Phó Dương… Dù sao đi nữa cảm ơn con đã cứu Giai Âm.”
Tuy rằng Chân Phó Dương cũng gián tiếp hại đứa con trong bụng của Mục Giai Âm.
“Cảm ơn cái gì?” Quyền Duệ Tân ra khỏi phòng bệnh, nói chuyện cũng tùy ý, “Nếu không phải vì cứu nó, đứa bé trong bụng Giai Âm có thể gặp chuyện không may sao?”
Chân Phó Dương cười cười xin lỗi nói, “Cháu đi thang bộ xuống trước, không quấy rầy các ông.”
Mục Uẩn Ngạo gật đầu, nhưng trên mặt không có ý cười.
Lúc đi xuống bậc thang, Chân Phó Dương còn nghe thấy Quyền Duệ Tân oán giận nói, “Mỗi lần Giai Âm gặp chuyện không may đều là vì cậu ta…”
Sắc mặt Chân Phó Dương khẽ trở nên cứng đờ, trong ánh mắt lại đầy khổ sở. Nếu anh có thể sớm nhận ra Mục Giai Âm muốn đẩy anh ra, anh nhất định không để cho chuyện đó xảy ra như vậy. Cho dù chính anh bị thương thì như thế nào?
Dù sao, anh sớm đã là một phế nhân.
Chờ Chân Phó Dương đi xa, Mục Uẩn Ngạo mới cau mày liếc Quyền Duệ Tân nói, “Ông đừng có hếch mũi lên mặt, nếu không có Chân Phó Dương cứu Giai Âm, Giai Âm ngay cả mạng sống cũng không còn.”
“Tôi đây không biết chuyện này, tôi đây chỉ biết là Giai Âm vì cứu Chân Phó Dương mà bị thương,” Quyền Duệ Tân lớn tiếng nói, “Ông không có nghe bác sĩ nói như thế nào sao? Tử ©υиɠ Giai Âm bị tổn thương, sau này mang thai sẽ khó khăn!”
“Ông nhỏ giọng một chút cho tôi,” Mục Uẩn Ngạo trừng mắt nhìn Quyền Duệ Tân nói, “Nếu để cho Giai Âm biết chuyện này, tôi không để yên cho ông đâu.”
Ông giục Quyền Duệ Tân đi, chính là sợ Quyền Duệ Tân nói ra chuyện này.
“Tại sao tôi đây lại không thể nói, đó là cháu của tôi đấy.” Quyền Duệ Tân nói xong ánh mắt cũng có chút hồng, “Tôi đây đợi lâu như vậy, mới đợi được một cháu.”
Mục Uẩn Ngạo thở dài, mới lại hỏi, “Thiệu Viêm nói ra sao?”
“Không có.” Quyền Duệ Tân lại nói, “Còn có thể nói cái gì?”
Chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm muốn trách tội Mục Giai Âm, Mục Uẩn Ngạo nhíu mày nghĩ nghĩ, nếu không thì ông ở lại cùng với cô, tránh cho Giai Âm cãi nhau với Quyền Thiệu Viêm, do dự một lát, Mục Uẩn Ngạo bỏ qua suy nghĩ này của ông.
Ông mà can dự vào nói không chừng hai người có thể cãi nhau lại càng không tốt, thôi, con cháu tự có phúc của con cháu.
“Trong lúc Giai Âm nằm viện, không được để người nhà của ông tới.” Mục Uẩn Ngạo nói với Quyền Duệ Tân.
Đám người nhà họ Quyền đều không hiểu chuyện, ngộ nhỡ chọc giận Mục Giai Âm, làm cho cảm xúc của cô không ổn thì xong rồi.
“Người nhà của ông cũng đừng tới đây.” Quyền Duệ Tân oán giận nói, “Nhất là Mục Giai Nhan.”
Giai Âm hoàn toàn là chịu tội thay Giai Nhan, cho đến bây giờ Ngô Oánh Oánh vẫn tưởng rằng người bị cô đυ.ng chính là Mục Giai Nhan.
Ánh mắt Mục Uẩn Ngạo trầm xuống, ngược lại gần đây Giai Nhan gây chuyện càng ngày càng nhiều. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết Quyền Thiệu Viêm sẽ đối xử với Mục Giai Âm như thế nào.
Mục Uẩn Ngạo nói, “Tôi đã sớm nói qua cho hai đứa nó, Giai Thu vừa mới từ thành phố B về, đang ở nhà trông chừng Giai Nhan.”
“Còn chuyện thân thể của Giai Âm, chỉ có hai người chúng ta biết,” Mục Uẩn Ngạo do dự một hồi rồi nói tiếp, “Ông nói cho Thiệu Viêm đi, muốn làm thế nào, phải xem lựa chọn của Thiệu Viêm.”
Đứa bé cũng là vấn đề lớn, nếu như Thiệu Viêm lo lắng về sau không có đứa bé, muốn ly hôn với Giai Âm, ông cũng không ngăn cản. Chỉ là… Về sau ông sẽ coi như Quyền Thiệu Viêm là người xa lạ.
Quyền Duệ Tân cũng đi theo gật đầu nói, “Tôi biết rồi.”
Mục Giai Âm yên giác chưa được bao lâu, Quyền Thiệu Viêm đã tới rồi.
Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm không tốt, Mục Giai Âm đoán rằng nhất định là anh đã biết toàn bộ chuyện xảy ra ở cửa sân bay, bao gồm chuyện cô cứu Chân Phó Dương.
Mục Giai Âm nhìn mặt Quyền Thiệu Viêm mang theo tức giận, yếu ớt nói, “Quyền Thiệu Viêm.”
“Ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh, chính là vì hôm nay muốn ra sân bay gặp người đàn ông kia, trong lòng bất an?” Quyền Thiệu Viêm đút hai tay trong túi quần, lạnh lùng nhìn Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm bị lãnh ý trong mắt Quyền Thiệu Viêm nhìn trong lòng cả kinh, sau một lúc lâu mới nói, “Ừ.”
“Quyền Thiệu Viêm, em… Em không biết xảy ra chuyện như vậy…” Mục Giai Âm cố gắng giải thích.
“Tại sao lúc đó lại muốn cứu anh ta?” Quyền Thiệu Viêm đè thấp châm biếm trong miệng xuống, cũng không che giấu được tức giận, “Ngộ nhỡ lúc đó chiếc xe kia, biên độ lắc lư của đuôi xe lớn hơn một chút, em cảm thấy em chỉ đơn giản là sinh non sao? Mục Giai Âm, rốt cuộc em có nghĩ tới chúng ta hay không, có để ý tới chính mình hay không? Chân Phó Dương đối với em quan trọng như vậy sao?”
Đó chẳng qua là chuyện xảy ra trong nháy mắt, cô làm sao mà nghĩ được nhiều như vậy?
“Vậy em gả cho anh?” Quyền Thiệu Viêm thản nhiên nói, “Mục Giai Âm, tại sao em lại muốn gả cho anh?”
Mục Giai Âm mở to hai mắt nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm, đột nhiên biết anh đang suy nghĩ gì.
Anh cảm thấy cô với anh sống chung lâu như vậy chỉ là vì báo ân sao?
Cô không phủ nhận ngay từ đầu xác thực là cô có ý nghĩ như vậy, nhưng sau này, nếu không phải là thích, cô có thể cam tâm tình nguyện là nhiều như vậy sao?
Mục Giai Âm không nói chuyện, Quyền Thiệu Viêm cho là cô thừa nhận.
“Vì báo ân.” Quyền Thiệu Viêm lại nói.
Rốt cuộc anh có quan tâm tới suy nghĩ của cô? Đứa bé đã không còn, cô cũng muốn tìm người để an ủi cô, cô càng hy vọng người đó là Quyền Thiệu Viêm!
Nhưng cô đối mặt với Quyền Thiệu Viêm cũng là phủ nhận.
Mục Giai Âm cảm thấy so với lúc vừa mới biết đứa bé không còn thì trong lòng càng đau đớn hơn, “Vâng, là vì báo ân.”
Mục Giai Âm lại nói, “Dù sao cũng không thể phụ yêu thương của anh dành cho em.”
Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm từ từ trở nên lạnh hơn.
Mục Giai Âm ngồi trên giường không nói gì, Quyền Thiệu Viêm nhìn chằm chằm cô một hồi mới xoay người rời đi.
“Anh muốn đi sao?” Mục Giai Âm bật thốt lên hỏi theo bản năng.
Nếu… Nếu Quyền Thiệu Viêm nói một câu dịu dàng, cô nhất định sẽ nghe theo.
Quyền Thiệu Viêm cũng không quay đầu lại, tiêu sái bước ra khỏi phòng bệnh.
Mục Giai Âm hoảng loạn hai giây, vội vàng nhổ ống tiêm trên tay, đi ra khỏi phòng bệnh.
Quyền Thiệu Viêm không đi thang máy bên cạnh phòng bệnh, ngược lại đi thang bộ. Khi Mục Giai Âm đi tới cửa phòng bệnh, nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm xoay người một cái thì đã biến mất ở cửa cầu thang.
Mục Giai Âm nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng bụng lại đau đớn dữ dội, cô nhịn không được kêu một tiếng.
Nhất định là Quyền Thiệu Viêm muốn rời khỏi bệnh viện, cô dứt khoát vào thang máy đi thẳng xuống lầu một.
Mục Giai Âm cố gắng lấy tay vịn tường, đi vào trong thang máy.
Thang máy từng chút từng chút đi xuống, đầu Mục Giai Âm càng ngày càng choáng váng.
Lúc Quyền Thiệu Viêm xuống đến lầu hai, ngừng bên cạnh cầu thang thật lâu, quay đầu nhìn một chút, mới đi xuống cầu thang một lần nữa. Cảm xúc hiện tại của anh thật sự là không ổn, nếu trở lại phòng bệnh, nói không chừng lại kích động đến Mục Giai Âm.
Có lẽ, không nên trở về.
Khi đến lầu một, Quyền Thiệu Viêm nhìn thấy một người khiến anh cau mày.
Cơ U tùy ý nhìn Quyền Thiệu Viêm, khóe môi cong lên ý cười dần dần sâu hơn, “Quyền thiếu, đã lâu không gặp.”
Quyền Thiệu Viêm liếc nhìn Cơ U Tứ và Cơ U Vũ, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, định rời đi.
Cơ U Tứ lơ đễnh, nhẹ nhàng cười cười nói, “Quyền thiếu không vui lắm, thế nào, kiểm tra ra bất lực rồi hả?”
Nói xong, Cơ U Tứ còn quang minh chính đại lướt qua nơi nào đó của Quyền Thiệu Viêm.
Thái dương Quyền Thiệu Viêm giật giật, “Muốn bị đánh?”
Suy cho cùng Cơ U Tứ gặp Quyền Thiệu Viêm chỉ một lần, nhưng trên mặt Cơ U Tứ lộ vẻ cười tà tứ như cũ, ánh mắt tà mị gấp bội.
Cơ U Tứ đang định mở miệng, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Cơ U Tứ đưa mắt nhìn vào thang máy, thì thấy một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân, tóc đen tán loạn, cuộn mình nằm trong thang máy. Mặt cô gái kia bị che bởi mái tóc, Cơ U Tứ không nhìn rõ khuôn mặt của cô, chỉ loáng thoáng nhìn ra được hai tay của cô đang gắt gao đặt trên bụng, trông rất khổ sở.
Cô gái kia không cử động, chắc là ngất đi vì quá đau.
Cơ U Tứ cười nhìn cô gái trước mặt, không một chút động lòng.
Cơ U Vũ vừa định đi lên phía trước xem tình hình cô gái kia, một người đàn ông phía sau gấp gáp chạy tới.
Quyền Thiệu Viêm!
Bóng dáng nằm vùi trên mặt đất, khiến cho tim gan Quyền Thiệu Viêm co rút đau đớn.
Đồ ngốc.
Lần đầu tiên Cơ U Tứ nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Quyền Thiệu Viêm.
Cơ U Vũ đã nhìn thấy cô gái được Quyền Thiệu Viêm ôm chặt trong ngực.
Cô gái kia hình như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, gương mặt nhíu mày dần dần buông lỏng, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Quyền Thiệu Viêm.
Cô gái kia rất gầy, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng mất quá nhiều máu.
Ngũ quan rất tinh tế, đôi mắt của cô nhắm chặt, Cơ U Tứ có chút nhớ nhung tưởng tượng sau khi cô gái này mở mắt thì ánh mắt đó sẽ như thế nào. Cho dù như thế nào, vào lúc này, Cơ U Tứ rõ ràng cảm thấy trái tim anh mềm nhũn.
Cảm giác rất kỳ quái, người điềm đạm đáng yêu hơn cô gái này không phải anh chưa từng gặp qua, nhưng mà, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trái tim anh đập loạn vì một cô gái.
Chờ Cơ U Vũ nhìn thấy người trong lòng Quyền Thiệu Viêm là ai, rốt cuộc sắc mặt biến đổi. Trước đó không lâu còn nhớ rõ cô ấy, vẻ mặt tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh Mục Giai Âm nói chuyện phiếm cùng với anh. Tại sao cô ấy lại trở thành như vậy?
Chân Phó Dương mua cháo loãng về đi vào trong bệnh viện khi nhìn thấy Mục Giai Âm trong lòng Quyền Thiệu Viêm thì bước nhanh đi tới trước mặt Quyền Thiệu Viêm, giọng điệu gấp gáp mang theo trách móc hỏi, “Tại sao Giai Âm lại té xỉu? Chẳng lẽ anh không biết cô ấy sinh non nên mất máu rất nhiều sao, hiện tại chỉ có thể dưỡng bệnh, không thể bị trúng gió, anh còn mặc cho cô ấy chạy loạn khắp nơi?”
Chính là người đàn ông này.
Chân Phó Dương chỉ trích hết lần này đến lần khác khiến Quyền Thiệu Viêm không thể phản bác, trong lòng Quyền Thiệu Viêm xuất hiện một cỗ khí lạnh, lặng lẽ lướt qua Chân Phó Dương nói, “Chuyện vợ con tôi tôi tự có chừng mực.”
Quyền Thiệu Viêm xoay người lại nói tiếp, “Quản tốt chân què của anh đi, chuyện nhà người khác không nên nhúng tay vào.”
Sắc mặt Chân Phó Dương rất khó coi, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách anh ở bên ngoài.