Ở nước ngoài luôn món chính luôn lấy thịt làm chủ, nhiều năm ở nước ngoài làm nhiệm vụ như vậy, lẽ ra Quyền Thiệu Viêm sớm đã thành thói quen. Nhưng lúc này Quyền Thiệu Viêm thật muốn sớm quay về nước, nguyên nhân không phải vì đồ ăn, mà vì cô vợ nhỏ ở nhà kia...
"Thằng nhóc anh có biết không, cháu dâu mang thai, bởi vì không có anh ở bên cạnh, làm tinh thần cháu dâu không tốt, bác sĩ nói thai nhi không được ổn định" Quyền Duệ Tân trong lòng cũng không ngừng mắng, tân hôn mà anh còn lo nhiệm vụ cái gì, bộ quốc gia thiếu anh liền không chống đỡ nổi nữa sao. Nhiệm vụ quan trọng hơn cháu dâu sao? "Ông nói cho cháu biết, mặc kệ hiện tại cháu đang làm cái gì, lập tức lăn về nhà cho ông! à…cháu dâu nói nhớ cháu!"
Mang thai đó, có thể tưởng tượng không? Quyền Duệ Tân vui tươi hớn hở nghĩ.
"Giai Âm mang thai?" động tác ăn của Quyền Thiệu Viêm ngừng lại, dao nĩa trong tay suýt rơi trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn cũng bị kinh ngạc cùng kinh hỉ vây quanh.
Một đám người bên cạnh Quyền Thiệu Viêm biểu tình kỳ quái nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm, nhiều năm như vậy trên mặt Quyền Thiệu Viêm thủy chung đều lạnh như băng, ngay cả thời điểm lập quân công hay nhận quân hàm, cũng không thấy Quyền Thiệu Viêm có biến hóa gì, mà lúc này đây biểu cảm giọng nói của Quyền Thiệu Viêm đều thay đổi.
Mục Giai Âm, chính là cô vợ đào hôn của thiếu tướng?
Bọn họ đều cho rằng người phụ nữ kia nhất định đã chết từ lâu rồi chứ, bọn họ chưa thấy ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm của thiếu tướng mình, bất quá mỗi người đều có chung kết cục bi thảm, thiếu tướng cũng không phải là người nhân từ nha.
Đến cùng là ai nói thiếu tướng cùng vợ quan hệ bất hòa? Vợ thiếu tướng đã mang thai rồi đó, sao có thể kêu quan hệ bất hòa? Tất cả mọi người dừng động tác ăn cơm, tha thiết nhìn xem điện thoại trong tay Quyền Thiệu Viêm.
"Ông đây còn có thể lừa cháu sao?" Quyền Duệ Tân trong giọng nói mang theo nồng đậm vui sướиɠ "Hình siêu âm cũng đã xem rồi, cũng đã xét nghiệm máu, Giai Âm nhất định là mang thai. Chỉ là hiện tại còn quá nhỏ, chưa xem được giới tính..." Quyền Duệ Tân thoáng có chút tiếc nuối. Bác sĩ nói bốn tháng sau mới có thể đoán được giới tính thai nhi.
Khoé miệng Quyền Thiệu Viêm nhếch lên, trong con ngươi sâu như mặt hồ yên ắng bị ném một hòn đá lớn dao động mãnh liệt, Quyền Thiệu Viêm sung sướиɠ trong lòng nói "Cháu lập tức trở về."
Giai Âm lại mang thai, vậy anh... càng không có lý do buông tay.
Đơn giản nói mấy câu cùng Quyền Duệ Tân, Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng đặt điện thoại xuống.
Sĩ quan phụ tá bên cạnh Quyền Thiệu Viêm đã sớm dừng độnh tác ăn cơm, nhưng là ngồi một bên có chút trợn mắt há mồm nhìn Quyền Thiệu Viêm.
Anh ở gần Quyền Thiệu Viêm nhất, Quyền Duệ Tân bởi vì kích động, nói chuyện thanh âm rất lớn, nội dung nói chuyện anh ta tất cả đều rõ ràng. Nhưng mà, nghe đến Quyền Thiệu Viêm nói lập tức sẽ trở về, sĩ quan phụ tá vẫn tiếp thu không được, đây là Quyền thiếu luôn bình tĩnh như người máy mà hắn biết sao? Đây là người thà mấy đêm liền không chợp mắt, cũng muốn đem nhiệm vụ giải quyết đến hoàn hảo sao?
"Triệu Chí, hành động lần này đã đến giai đoạn kết thúc, trình tự còn lại, ngày hôm qua tôi đã nói với cậu, kế tiếp, cậu hãy chiếu theo những gì ngày hôm qua tôi nói mang mọi người đi làm, tôi rời đi trước." Nói xong, Quyền Thiệu Viêm không đợi Triệu Chí trả lời, nhanh chóng biến mất khỏi khách sạn.Cho đến khi nhìn thấy chiếc xe con của Quyền Thiệu Viêm vẽ một vòng cung, biến mất ở cửa khách sạn, toàn bộ người còn lại trong khách sạn mới kịp phản ứng.
Không khí vốn đang im ắng trong nháy mắt liền trở nên rộn rang cùng chấn động.
"Thiếu tướng không phải là người cuồng công việc sao?" binh lính A không hiểu.
"Thiếu tướng không phải là người đồng tính luyến ái hả?" binh lính B tiếc hận... Hắn ta thật ra, ai u, hắn chính là có quý thiếu tướng một chút, tuy rằng ngay cả đến gần trong phạm vi một thước cũng không tới được gần thiếu tướng.
"Thật may nha. " cũng có người vỗ ngực âm thầm may mắn, may mà hắn không có xúc động nhất thời vì lấy lòng thiếu tướng mà cố ý nói xấu Mục Giai Âm, bằng không sợ là quân hàm của hắn đã sớm không còn.
Triệu Chí sau khi sững sờ, mới trợn mắt hét lớn như heo bị cắt tiết "Quyền thiếu, nhiệm vụ lần này anh tới để đi du lịch sao!"
Từ trước đến nay Triệu Chí khi làm nhiệm vụ cùng Quyền Thiệu Viêm, chỉ cần yên tĩnh chờ Quyền Thiệu Viêm phân phó là tốt rồi. Nhưng là lúc này, Quyền Thiệu Viêm lại không yên lòng, nên mọi chuyện để lại chi Triệu Chí tự thân vận động. Mà cuộc điện thoại hôm nay cuối cùng cũng giúp Triệu Chí biết được nguyên nhân, lý do Quyền Thiệu Viêm nhiều ngày nay tùy thời đều muốn về nước, hắn cơ bản là không muốn chấp hành nhiệm vụ này mà!
Triệu Chí là người do Quyền Thiệu Viêm đề bạt đi lên, Quyền Thiệu Viêm rất yên tâm về Triệu Chí, bởi vậy không cần lo lắng gì. Huống chi, giờ phút này, trong lòng Quyền Thiệu Viêm rất nhớ Mục Giai Âm.
Trong bệnh viện.
Đây chính là chắt trai đầu tiên của Mục Uẩn Ngạo, Mục Uẩn Ngạo khẩn trương vô cùng. Mà nghe nói thai nhi của Mục Giai Âm có chút bất ổn, Mục Uẩn Ngạo liền lôi kéo bác sĩ khoa phụ sản nói chuyện cả buổi trưa. Sau còn lôi kéo Mục Giai Âm trái phải phân phó chú ý này nọ. Chờ Mục Giai Âm rời khỏi phòng bệnh của ông về phòng mình, đã nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Mục Giai Âm nghi ngờ.
Mục Giai Âm nhìn phòng ông nội vừa mới tắt đèn, lại nhìn nơi cô đang đứng, cô nhất định không đi nhầm phòng.
Như vậy, người ngang nhiên chiếm phòng tắm trong phòng cô là ai?
Chẳng lẽ lại có âm mưu gì? Sóng lưng Mục Giai Âm nháy mắt thẳng tắp, ngón tay gắt gao chụp ở trên cửa, cảnh giác nghe động tĩnh bên trong.
Nhìn dáng người trong phòng tắm, suy nhĩ trong lòng Mục Giai Âm bình tĩnh hơn một chút, ngay sau đó nhanh chóng mở đèn trong phòng lên.
Thấy người nọ bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn, đường cong trên cơ thể rắn chắc mà lại tinh tráng, bởi vì vừa mới tắm xong, cả người Quyền Thiệu Viêm đều bị hơi nước vây quanh, khuôn mặt tuấn mỹ lại yêu nghiệt cũng là phá lệ rõ ràng, rõ ràng đến mức Mục Giai Âm cũng cho rằng toàn bộ hình ảnh trước mặt đều là ảo tưởng.
"Quyền Thiệu Viêm? Không phải anh đang làm nhiệm vụ sao?" cả người Mục Giai Âm đều buông lỏng, chính là trong giọng nói lại mang theo ngạc nhiên.
"Ông nội bảo anh trở về " Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm nói, tầm mắt di chuyển xuống bụng Giai Âm nói "Em mang thai?"
"Vâng." Mục Giai Âm ngơ ngác nhìn Quyền Thiệu Viêm, cô không nghĩ Quyền Thiệu Viêm sẽ về sớm như vậy,bây giờ một chút tâm lý cô cũng chưa có chuẩn bị. không phải ông nói Quyền Thiệu Viêm bất cứ lúc nào cũng lấy công tác làm trọng sao? Công tác còn chưa hoàn thành sao đã trở về rồi?
"Đừng đứng ở cửa " Quyền Thiệu Viêm cau mày nhìn cửa phòng còn mở, mặt không biểu cảm nói "Buổi tối gió lớn, cẩn thận cảm."
Đang giữa hè, gió lạnh sẽ làm người thấy sảng khoái, nơi nào làm cô bị cảm?
Mục Giai Âm vẫn ngơ ngác đi về phía trước một bước rồi nói "Anh trở về lúc nào?" Lại vào phòng của cô lúc nào? Vì sao cô hoàn toàn không biết?
Wifi của ta nó hơi điên nên post trễ tí. Bắt đầu hành tình sủng vợ của anh nhá. CẦU THANK