Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 28: Tinh thần hiến thân

Trước đây rất lâu, có một kỹ sĩ dũng cảm. Hắn chỉ huy thuộc hạ của mình trong đêm mưa gió sấm chớp giao chiến với

kẻ thù. Sương mù quẩn quanh áo giáp sáng lóa cùng chiến mã cuồn cuộn của bọn họ, thanh gươm ngời sáng đâm thẳng lên trời,

xông vào tử vong và lượng lực bất lành.

Hắn đẫm máu hăng say chiến đấu, ánh chớp phủ thêm lớp áo giáp cuối cùng lên hắn.

Allen nhìn thân hình Mike ngã

xuống có chút hoảng hốt.

“Ngươi sao vậy?”

Hắn cúi người bò qua muốn đỡ y dậy, thế nhưng ngón tay vừa chạm vào quần áo ướt sũng của y, lập tức cảm giác cơ thể rực nóng

cách một lớp áo khoác.

“Chết tiệt, ngươi phát sốt rồi.”

Allen dùng tay sờ trán

Mike, trên trán cũng nóng bừng, thế nhưng cơ thể nóng hổi

kia lại không ngừng run rẩy trong tay hắn, gắt gao co người cuộn mình.

“Được rồi, đừng động đậy, để ta nghĩ cách.”

Allen buông tay, cởϊ áσ khoác của Mike, quần áo ướt sũng là một trong những nguyên nhân làm nhiệt độ cơ thể hạ thấp, hắn không cách nào nhóm lửa hong khô quần áo, đành phải cởϊ qυầи áo của y.

Tuột nhiệt độ và sốt cao có thể tước đoạt tính mạng con người, Allen biết tại sao lại như thế, cũng không đơn thuần bởi vì cơn mưa này, còn cả giày vò chịu đựng lúc trước, cùng với vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, cuối cùng

cộng thêm

mệt nhọc quá mức và áp lực tinh thần.

“Đừng lo, ta sẽ cứu ngươi, đợi chúng ta chia ra rồi mặc ngươi chết dưới súng của tên khốn kiếp nào cũng không liên quan đến ta nữa, nhưng đừng có chết trước mặt ta, hiểu không?”

Hắn lại động thủ cởi T-shirt bên trong áo khoác của Mike, kế tiếp cởi cả quần y. Không còn áo quần che chắn, cơ thể không chút ý thức vẫn không ngừng tự động nép mình vào, dường như càng cảm thấy

rét lạnh

hơn.

Allen hít sâu nhìn Mike, hắn thì thầm nói: “Ta biết phải làm thế nào, đúng thế, đây là kiến thức cấp cứu dã ngoại, ngươi nhất định sẽ rất cảm kích

ta đã hi sinh thế này, phải không?”

Hắn duỗi tay ra sau, cởϊ áσ chẽn, nhanh chóng rũ bỏ

toàn bộ quần áo trên người. Allen chắn gió lạnh như cắt ngoài động, mang Mike đang run

bần bật

chuyển vào sâu trong sơn động.

Trong hoàn cảnh không có thiết bị sưởi ấm, muốn giữ nguyên nhiệt độ cơ thể không hạ xuống, đây là cách đơn giản, đồng thời là cách hữu hiệu duy nhất. Allen đang nghĩ, nếu là nam nữ gần gũi, nhất định sẽ như củi khô lửa bốc bùng cháy mãnh liệt.

Hắn để Mike nằm nghiêng, giữ nguyên tư thế bình phục cấp cứu, như vậy có thể khiến y hô hấp thuận lợi. Allen nằm xuống bên người Mike, dùng cơ thể mình dán sát lên người y, cánh tay vòng qua bờ vai ở phía sau ôm chặt thân thể đang run rẩy kia.

Cơ thể bọn họ cọ sát vào nhau, hô hấp Mike nóng rực mang theo vẻ khác thường của bệnh trạng, từng đợt mỏng manh phả lên khuôn

ngực trần trụi của Allen, gương mặt trắng bệch của Mike dần đỏ hồng, nhưng lại không đổ giọt mồ hôi nào. Allen cảm giác ngực y không ngừng phập phồng dữ dội, dường như không khí không cách nào đi vào bên trong, lá phổi đau đớn gào thét.

Hắn ôm chặt y, dùng cơ thể vẫn còn ấm áp của mình sưởi ấm y.

Cơ thể trưởng thành khỏe khoắn của hai người đang giao lưu

trong hoàn cảnh tồi tệ, thời gian ngưng đọng, mọi vật ngừng lại. Allen rất muốn biết tại sao mình nhiều lần muốn cứu Mike, đây cũng chẳng thể chỉ đơn giản dùng lòng tốt để giải thích.

Có lẽ thực sự có thứ gì đó hấp dẫn hắn.

Dù rằng

tạm thời không thể giải thích, nhưng Allen biết hắn sớm muộn sẽ tìm được đáp án.

So với Mike hắn có thể

hiểu

nhiều hơn một chút vui sướиɠ mãnh liệt của

giác quan giữa nam nhân với nhau là tính chất gì, ví như những chuyện hắn làm trước đây với những

nhân vật đầu não yêu thích nam sủng, hắn biết rõ mình biểu hiện ra sao mới có thể gợi được

hứng thú của bọn họ, nhưng Allen cũng không cho rằng mình có cảm giác với đàn ông.

Hắn bình thường.

Hắn thích phụ nữ, phụ nữ cũng thích hắn.

Thế nhưng không hiểu vì sao, trong loại yêu thích kia, hắn luôn ôm một nỗi sợ đặc biệt, giống như chỉ cần sơ sẩy không cẩn thận

sẽ tạo ra sai lầm không thể cứu vãn.

Allen lệnh bản thân không được tiếp tục nghĩ chuyện này nữa, hắn nhắm mắt tự hỏi phải làm sao để ra khỏi khu rừng này, phải làm sao để Andrew nói ra chỗ ở của kẻ kia, còn nữa, phải làm sao để cứu sống Mike.

Đây là những chuyện hắn giờ đây nhất định phải suy nghĩ.

Ngay khi hắn bắt đầu suy tính những việc này, để quên đi trong lòng mình đang ôm một nam nhân, cơ thể Mike đột nhiên vùng vẫy, trong trạng thái bán hôn mê y dường như vẫn đang vô cùng khổ sở, dùng tay đẩy ngực Allen ra, triệu chứng hồi phục ý thức dù không rõ ràng, nhưng cũng đủ để y muốn kháng cự người đang gắt gao ôm

mình kia.

Vết thương tinh thần khi tỉnh táo tương đối dễ dàng khống chế, nhưng khi ý thức lẫn lộn

lại càng trở nên mẫn cảm khác thường. Y giãy dụa càng lúc càng dữ dội, Allen cảm thấy y quả thật đang vật lộn cùng thủ phạm trong ác mộng.

“Nếu mỗi nam nhân đều có tướng ngủ xấu như vậy, khóa học cô dâu hẳn phải thêm một mục quyền anh rồi.”

Allen nắm chặt hai tay y, đè y xuống mặt đất.

“Bình tĩnh, nghe không? Bình tĩnh

đi, nếu ngươi không ngừng lại ta chỉ thể áp dụng biện

pháp chống bạo lực.”

Mike không nghe thấy hắn nói, dường

như trong ác mộng đang có quái thú to lớn quấn quanh, chỉ cần y ngừng chiến đấu lập tức sẽ bị ác mộng nuốt chửng. Allen siết chặt tứ chi y, hắn cúi đầu, hôn mạnh xuống đôi môi hơi tê tái của Mike.

Đây là cách tốt nhất khiến phụ nữ bình tĩnh lại, dùng trăm lần đúng trăm lần. Đầu lưỡi hắn cạy mở khớp hàm ngậm chặt, tiến sâu vào trong khoang miệng.

Allen chậm rãi dò xét, nhẹ nhàng mυ'ŧ mát đầu lưỡi y, hắn ngửi thấy mùi vị tản mát từ thân thể trần trụi của Mike, bóng đen rợp sâu dưới đôi mắt nhắm nghiền, một loại vết tích

đau đớn bị thương tổn không tự chủ còn sót lại, một loại ý say

bị sốt cao giày vò thấp thoáng bộc lộ, ánh chớp càng tăng thêm sắc thái phức tạp đan xen lẫn lộn này, khiến y thoạt nhìn

khiến người kinh ngạc như vậy, ngập tràn vẻ đẹp kiêu ngạo chống đối.

Allen nhắm mắt, để bản thân chìm trong giao lưu tựa như thần thoại không thể tin nổi này, quên đi hết thảy, toàn vẹn say đắm trong đó.

Thân thể vùng vẫy của Mike dần dà bình tĩnh, y ngừng

vật lộn cùng Allen, khi Allen rời khỏi bờ môi y, Mike đã hoàn toàn tiến vào giấc ngủ sâu.

“Sẽ không phải là ngạt thở đó chứ.”

Allen lo lắng thăm dò hô hấp của y, hơi thở mặc dù yếu ớt, nhưng lại rất có quy luật. Rút ngón tay bật cười, trên gương mặt hiện biểu cảm tự giễu lại tự phụ: “Nụ hôn nồng cháy của Allen Scott vẫn luôn khiến người ngạt thở, bất kể đối thủ là nam hay nữ… Oh, My God, nhưng đừng lây bệnh sang ta.”

Hắn dùng mu bàn tay quệt khóe miệng, lần nữa ôm chặt Mike. Allen lưng dựa vách núi, để Mike nằm trong lòng mình. Hắn một tay ôm Mike, tay còn lại nắm Shotgun, vừa nhìn màn mưa bên ngoài vừa lâm vào trầm tư.

Sau khi kỹ sĩ chém đứt đầu kẻ địch liền ngã xuống, hắn rơi xuống khỏi chiến mã bị dòng nước siết của sơn cốc cuốn trôi. Tử Thần đậu trên vai hắn, gã gọi tên Chúa, ngâm nga vài câu Thánh người chết lánh xa.

Từ hướng thần điện, truyền đến âm thanh ngâm nga mãnh liệt lại vang dội khắp chốn, như phóng đại âm thanh yếu ớt

của hắn rồi đáp lời. Hắn mỉm cười, sau đó rũ mắt, nhìn thấy tử vong băng qua bình minh mịt mù, những tiên nữ tay ôm hoa trắng vẫn chưa bung nở bay về phía thần điện.

Một tiên nữ xinh đẹp dịu dàng

nhất trong đó rời khỏi đội hình phát hiện ra hắn, nàng quỳ xuống bên cạnh

ôm lấy cơ thể giá lạnh của hắn, hoa bách hợp màu trắng bày biện

bên người cả hai. Nàng dùng thân thể mình sưởi ấm cơ thể hắn, tất cả đều dâng hiến cho anh hùng mình đầy thương tích.

“Shit!”

Allen bất giác bật thốt một tiếng khinh thường.

Là ai kể cho hắn câu chuyện thiếu logic chọc người sôi gan như vậy chứ?

Cô gái kia nếu có chút đầu óc hẳn nên tìm người đưa người bị thương về thần điện, thế nhưng

có lẽ thời gian gấp gáp, người đàn ông kia thực sự sắp chết, nhưng tại sao cô nàng lại tách khỏi đội hình một mình đến sơn cốc chứ?

Allen không hiểu, giống như hắn không hiểu tại sao vợ của Lot muốn ngoái đầu nhìn lại.

Câu chuyện thần thoại luôn không thực tế.

Hắn sờ cơ thể nóng hổi của Mike, hiểu rõ giờ đây y cần chính là quần áo khô ráo, hoàn cảnh ấm áp, đồ ăn nóng hổi và thuốc hạ sốt, thế nhưng trong này không có gì cả.

Allen hối hận bản thân lỗ mãng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, nếu hắn sớm lên tiếng hỏi y, hoặc như sớm phát hiện khác lạ từ y, có lẽ tránh được chuyện này xảy ra.

Allen đặt cằm mình trên vai Mike, nỗ lực muốn để bản thân quên đi câu chuyện vừa rồi, cũng vì trong tình cảnh hiểm ác như thế, bỗng chợt nghĩ đến câu chuyện kỳ quái này mà cảm thấy xấu hổ.

Một câu chuyện trước khi đi ngủ, nằm

trên giường do mẹ kể ra.

“Bà mẹ gì vậy chứ, tự dưng kể câu chuyện tìиɧ ɖu͙© này cho đứa trẻ năm tuổi trước khi ngủ.”

Hắn không hài lòng rủa thầm một câu. Tia chớp hết sức chói lóa xuất hiện trên bầu trời xa xôi lại mờ mịt khiến hắn không tự chủ thoáng run lên một cái.

Allen chợt cúi đầu, vùi mình vào hõm cổ nóng rực của Mike.