Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 24: Vợ của Lot

Hắn nâng tay nói: “Thế giới này không có công bằng, phụ nữ xinh đẹp khiến người ta cảnh giác, còn nam nhân xinh đẹp lại thường bị người khác khinh thường, khinh địch là một trong những yếu tố chúng ta có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ, có thể lợi dụng thì đừng bỏ phí.”

____

“Vậy, còn ước muốn của con?”

“Sau này con sẽ trở thành một cảnh sát.”

“Ồ, đó đúng là một nguyện vọng rất tuyệt, con trai à.”

Bàn tay thô to xoa xoa đầu nó biểu thị khích lệ. Mái tóc mềm mại của nó bị cào cho rối tung, thế là ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn trẻ thơ nhìn người đàn ông trưởng thành cao lớn kia, tia nắng lọt qua bờ vai và đỉnh đầu ông, không thấy

rõ gương mặt, chỉ để lại một vòng màu vàng, tựa như vầng sáng thần tích.

“Tuy rằng vụng về, nhưng ta không phải khán giả khó tính.”

Andrew ra một câu mang tính tổng kết: “Ta đã quay lại toàn bộ quá trình dâʍ đãиɠ của các ngươi, lúc thích hợp sẽ phát cho các ngươi xem, còn bây giờ, Allen, chuyển Louis vào trong góc kia, sau đó tự khóa mình lại.”

Gã khá là khoái trá chỉ huy Allen, nhìn hắn mang Mike về góc phòng, sau đó tự mình khóa còng tay lại. Trên màn hình quan sát hiện rõ hình ảnh còng tay đã khóa, Andrew ra lệnh hắn ném chìa khóa đến nơi mình không thể với tới.

“Hoàn mỹ, ngoại trừ làʍ t̠ìиɦ, mỗi một động tác của người đều chuyên nghiệp như vậy, lần tới

hy vọng có thể cho ta nhìn thấy cao trào mỹ mãn, chứ không phải giữa chừng lại cắt ngang, bắn tinh ra ngoài cơ thể chỉ dùng để tránh thai, với đàn ông

không cần làm vậy hiểu chứ?”

Gã tắt bộ đàm ngồi trên chỗ của mình duỗi cái lưng mỏi nhừ, ngồi quá lâu khiến gã cảm thấy vô cùng uể oải, hơn nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức cùng du͙© vọиɠ tinh thần mãnh liệt cũng dễ dàng thôi thúc cơn mỏi mệt của cơ thể.

Andrew ngáp một cái, nhưng gã muốn tìm thứ gì đó ăn trước đã.

Johnny Donald cũng cảm thấy mệt lả, nguyên do mệt mỏi của gã đều là Andrew không ngừng sai bảo, gã giống như một người hầu gọi tới gọi lui, hơn nữa không được oán thán.

Andrew đối với gã mềm cứng đều đủ, có đôi khi la mắng uy hϊếp, có đôi lúc lại mềm mỏng thành khẩn dỗ ngọt gã, khiến cho Donald một bên tức giận bất bình một bên lại cam tâm tình nguyện nghe theo sai khiến của Andrew.

(hai tên này tên quay sang yêu nhao cho thế giới nó lành = =…)

Cả buổi chiều gần như tĩnh lặng, bọn chúng sau khi thỏa mãn đủ thì bắt đầu nghỉ ngơi.

Thể nghiệm giác quan mấy

ngày liên tiếp quả thật có phần quá mức mạnh mẽ, Andrew cùng Donald ban đầu còn luân phiên trông coi tình hình tầng hầm, đến lúc hoàng hôn, dần dần bị cơn buồn ngủ đánh gục.

Nhưng Andrew vẫn đang không an tâm, gã đích thân xuống cửa tầng hầm kiểm tra một lượt, xác định không có vấn đề gì mới quay về phòng ngủ trên lầu đánh một giấc, Donald tới phiên nửa đêm giao ca với gã.

Allen tính toán thời gian,

thời gian có lẽ đã là nửa đêm,

bỗng chợt ngẩng đầu. Trong ánh mắt mang theo mười phần bình tĩnh chờ đợi, sau đó ra sức giãy mạnh cơ thể.

Hắn giãy dụa hết sức mãnh liệt trên tường, lấy đó dò xét phản ứng của kẻ đang quan sát, nếu có người chú ý đồng thời lên tiếng cảnh cáo chứng tỏ thời cơ vẫn chưa đến, Allen thử hồi lâu, mỗi một giây đều hy vọng không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngăn cản hắn.

Tốt lắm, mọi thứ đều không xảy ra, không một thanh âm nào thông qua bộ đàm truyền đến đây. Allen yên lặng lại, ánh mắt chuyển hướng về phía Mike trong góc, đối phương cũng đang nhìn sang hắn.

“Cơ hội tốt.” Hắn nói: “Chúa sáng tạo cơ hội, chúng ta nắm bắt cơ hội.”

Hai tay hắn thả

lỏng, còng tay phát ra một tiếng cạch, từ giữa tách ra, hai tay Allen lập tức đạt được tự do.

Mike biết đó cũng chẳng phải là ma pháp hay kỳ tích, nam nhân này có trí tuệ và sức nhẫn nại kinh người, Andrew nên hối hận mình dùng đạo cụ còng tay SM giam giữ hắn, nếu như sử dụng còng tay bằng sắt dùng nguyên lý nghịch hướng đỡ có lẽ đã không dễ dàng tháo khóa như vậy.

Allen dùng ống hút trong cốc cà phê giấy gập nhét vào trong bản lề

còng tay, công việc đơn giản này tốn rất nhiều thời gian của hắn, cho nên hắn cần một nụ hôn nóng bỏng dai dẳng lại sâu sắc che đậy hành động của hắn, khi bọn họ hôn sâu trước mặt Andrew, mái tóc Mike che chắn động tác tay của Allen, bọn họ hôn nhau nồng cháy như vậy, khiến Andrew hoàn toàn bỏ quên những phần còn lại.

Sau khi khóa còng tay lại lần nữa, khớp nối của bản lề nảy sinh cản trở, mặc dù nhìn vẻ như được khóa cứng, nhưng chỉ cần hơi dùng sức chút thì mấu nối sẽ tách ra.

Allen trải qua nỗ lực của bản thân đạt được tự do.

Hắn rời khỏi vách tường lạnh lẽo, Mike cũng nhích người qua, quỳ ở trong góc, Allen bám khe hở vách tường dẫm lên vai y. Cửa sổ trên cao cũng không đủ để một người trưởng thành trèo ra được, tay Allen cố gắng duỗi ra ngoài, mò lấy

một đường dây điện.

Trang trại nhỏ bỏ hoang này sớm đã ngừng cung cấp điện, Andrew cùng Donald nối máy phát điện cỡ nhỏ mới có thể vận hành đám thiết bị giám sát này, khi Andrew lắp đạt camera, Allen đã chú ý dây cáp điện kia.

Hắn nắm được dây cáp điện, ra sức ma sát trên thành đá cửa sổ, sức lực cánh tay mau chóng làm rạn nứt lớp cao su cách điện bên ngoài lộ ra lõi đồng bên trong, Allen bước xuống khỏi vai Mike, vặn lớp cách điện nhiều lần uốn gãy lõi

đồng bên trong, hao tốn thời gian rất dài mới có thể vặn đứt

nó.

Tầng hầm tuy rằng không thấy được bất cứ thay đổi nào, nhưng Allen biết toàn bộ căn phòng đã chìm trong một mảng tối mù, không còn điện cung cấp đến khắp nơi, đèn điện tắt, mọi thiết bị đều ngừng hoạt động.

“Được rồi, bây giờ ta hi vọng nó đủ dài.”

Cáp điện được kéo đến bên cửa sắt, Allen nắm đầu cáp lõi đồng lồ lộ, hắn hướng Mike làm động tác dựng ngón cái.

Mike hiểu ý gật đầu, đến chỗ bộ đàm gắn trên tường, dùng vai đè xuống nút

bộ đàm, khiến nó phát ra tín hiệu bắt đầu trò

chuyện.

Một tiếng “tút” vang lên đánh thức Johnny Donald đang gật gà gật gù bên thiết bị quan sát. Gã giật mình ngẩng đầu nhìn màn hình, nhưng lập tức phát hiện xung quanh một mảng tối om.

“Đáng chết, cúp điện rồi!”

Donald đẩy ghế: “Bọn chúng đang làm gì chứ?”

Gã thở phì phò quơ khẩu Shotgun trên bàn, sau đó tức tối chạy xuống tầng hầm.

“Đám tiện chủng thiếu giáo huấn, đợi lát nữa sẽ cho các ngươi đẹp mặt.”

Gã lầm bầm đi xuống cửa tầng hầm, cửa sắt bị xích sắt khóa lại, Donald dự tính sau khi mở khóa liền một cước đạp văng cửa, kẻ nào dám làm càn lập tức cho kẻ đó trở thành thịt vụn. Gã hiển nhiên không như Andrew sâu sắc hiểu rõ Allen và Mike, gã không nhìn thấy hai người quần đấu trước mặt Andrew, không hề hay biết năng lực hành động của bọn họ, gã chỉ nhìn thấy, trong tầng hầm có hai tù nhân suy yếu mỏi mệt, còn mình đang cầm trong tay vũ khí hỏa lực mạnh, có gì đáng sợ nữa chứ.

Nên có người cho bọn họ biết ai là chúa tể.

“Các ngài, các ngươi cùng Andrew hùa nhau tước đoạt thời gian ngủ nghỉ của ta, ta phải để các ngươi biết đây là tội ác nghiêm trọng thế nào.”

Donald một bên đem chìa khóa cắm vào ổ một bên xoay mở.

Khi Allen ở bên cửa nghe thấy tiếng mở khóa khiến người thích thú kia, lập tức không chút do dự cầm cáp điện trong tay áp lên nắm cửa bằng kim loại.

“Điện lực cực mạnh.”

Hắn nhìn thấy tia lửa chói mắt bắn tung tóe từ chỗ nối tiếp. Ngoài cửa gần như không nghe thấy tiếng hô thảm của Donald, cơ thể gã bị dòng điện cực mạnh chạy qua, nháy mắt cơ thể co quắp nặng nề đập vào cửa sắt.

Allen lập tức kéo cáp điện ra, huýt sáo một tiếng, nhìn đầu cáp trong tay bảo: “Nguy hiểm.”

Mike dựa vào bên tường, y nhìn Allen cẩn thận buông cáp điện đồng thời mở cửa ra, thân thể Donald từ bên ngoài cửa ngã xuống.

“Gã chết chưa?”

“Chưa, gã dùng tay phải mở cửa, chưa tới mức tim tê liệt đến chết, nhưng ta kéo ra muộn chút nữa tình trạng cũng không khác mấy.”

Allen dùng chân đá gã một cái, thuận tiện nhặt Shotgun trên đất lên, hắn ngẩng đầu bảo Mike: “Trước tiên mở còng tay

cho ngươi đã, sau đó đi tìm quần áo rời khỏi đây.”

Andrew đã nói tầng hầm này hai bên nối liền với phòng giặt ủi

với phòng dụng cụ. Allen cùng Mike rời khỏi căn hầm đã giam cầm họ một khoảng thời gian dài, thậm chí còn có cảm giác đã trải qua cả mấy kiếp. Phòng dụng cụ bày bừa các công

cụ lộn xộn, bên trên tích một lớp bụi dày. Có kéo cắt hàng rào, xiên xúc cỏ, cưa điện tròn và máy cắt kim loại dùng để sửa sang đồng cỏ, Allen từ trong đống công cụ lôi ra một cái kìm cắt khóa loang lổ rỉ sét.

“Xoay người lại đây.”

Hắn rất dễ dàng cắt đứt dây xích giữa còng tay, sau đó dùng tua vít cạy mở còng trên cổ tay Mike.

“Vòng cổ cần ta giúp không?”

“Không, để tự ta.” Mike cắt đứt vòng cổ bằng da, bây giờ bọn họ đã hoàn toàn tự do.

Allen nói: “Được rồi, đi tìm quần áo, ta không thích khỏa thân, hy vọng trước khi Andrew Keith biếи ŧɦái kia tỉnh dậy chúng ta đã kiếm được thứ gì đó che thân, ta không muốn dáng vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của ta là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy trên thế gian này.”

Mike lấy tay vịn

tường, y cảm giác thể lực mình đang dần khôi phục, nhưng đôi chân vẫn vô lực như trước. Cho dù là ai trải qua tàn phá như vậy đều không thể nào nhanh chóng phấn chấn trở lại, vết thương thể xác đối với người trẻ tuổi như y mà nói có lẽ dễ dàng hồi phục, nhưng vết thương tinh thần trái lại rất khó xua tan.

Allen nhìn bộ dạng yếu nhược của y, dang hai tay nói: “Cần ta giúp không?”

“Không cần.”

“Thế thì ta cầu ngươi để ta giúp ngươi đi, được chứ ngài cảnh quan, chúng ta đang tranh thủ thời gian, ta sắp lạnh đến chết rồi.”

Hắn mặc Mike có đồng ý hay không, cánh tay luồn qua dưới nách y, nâng y lên. Mike ban đầu còn chút phản cảm, nhưng cuối cùng

ngả người vào, mượn sức lực của Allen ra khỏi phòng dụng cụ.

“Vậy toàn bộ nhờ vào ngươi, sát thủ vĩ đại nhất trong lịch sử.”

Allen vì lời nói của y thoáng giật mình, sau đó lộ ra dáng cười rộ nói: “Ta nhớ rồi, đây là lời tâm huyết đầu tiên của ngài cảnh quan, ta sẽ thêm vào trong bộ sưu tập của ta.”

“Sưu tập?”

“Đúng thế, ta sưu tập trải nghiệm kỳ diệu của ta.”

Allen đỡ y quan sát tình cảnh xung quanh, tất cả đều yên tĩnh, hắn cẩn thận bước ra đi về hướng phòng giặt ủi.

“Ta ngược lại rất muốn biết trải nghiệm kỳ diệu của một sát thủ là thế nào.”

“Nó thuộc phạm trù bí mật thương nghiệp, ta sẽ không tiết lộ cho người trong nghề… cảnh sát cũng không được.”

Hắn vừa nói vừa cảnh giác hoàn cảnh xung quanh. Trong phòng giặt ủi

chất đầy tạp vật, có không ít quần áo cùng drap giường chưa giặt dồn một đống

vào nhau. Quần áo của Allen và Mike cũng bị vứt ở đây, chỉ là T-shirt của Allen đã bị Donald xé rách.

Hắn mặc quần vào trước, sau đó lục ra một chiếc áo chẽn màu đen từ trong tủ chứa đồ.

“Ồ, không tồi, vải bông đàn hồi cao dùng chất liệu chống cháy, sản phẩm quân đội dù sao cũng khác hẳn.”

Allen mặc áo vào, nhìn Mike cũng đang mặc quần áo của mình. Hắn đột nhiên nói: “Ta vẫn luôn muốn hỏi, tại sao Andrew Keith muốn gọi ngươi là Louis? Tại sao ngươi lại ở trong nhà hắn?”

“Ngươi tốt nhất đừng hỏi.”

“Ách…” Allen cười bảo: “Ta hiểu rồi, ngươi đang nằm vùng? Ngươi biết Andrew là tên cuồng dục cho nên cố tình giả làm nam sủng đi quyến rũ hắn?”

“Câm miệng, Allen Scott.”

“Ha, ngươi gọi tên ta sao?”

Allen mỉm cười: “Đây không phải chuyện thấy ngại ngùng gì, ta cũng từng làm vậy, trải nghiệm của chúng ta quả thật giống nhau.”

Hắn nâng tay nói: “Thế giới này không có công bằng, phụ nữ xinh đẹp khiến người ta cảnh giác, còn nam nhân xinh đẹp lại thường bị người khác khinh thường, khinh địch là một trong những yếu tố chúng ta có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ, có thể lợi dụng thì đừng bỏ phí.”

“Trong đầu ngươi đầy rẫy ngụy biện.”

“Không hẳn, còn có rất nhiều thứ thần thánh.”

“Ví dụ đi?”

Mike khoác áo khoác, y đang nghe Allen dùng thanh âm rất bình tĩnh nói: “Thánh kinh.”

“Thánh kinh?”

“Đúng vậy, ta vẫn nhớ một đoạn kia.”

Allen đối diện nhìn y trong tia sáng nhợt nhạt của cửa sổ nối liền mặt đất: “Chính là đoạn thành Sodom bị hủy diệt kia.”

(*)

Hắn nói một nửa bỗng chợt nhấc Shotgun đẩy đạn lên nòng.

“Thiên sứ mang vợ con Lot chạy ra khỏi thành, ngài căn dặn bọn họ không được quay đầu, phải chạy thẳng lên núi, nhưng mà vợ của Lot nửa đường lại ngoái đầu nhìn lại, kết quả bà biến thành cột muối.”

Mike nhìn hắn cầm súng, dùng tay phải đẩy cửa phòng giặt giũ, thanh âm Allen bình tĩnh nói: “Ta luôn khó hiểu, tại sao vợ của Lot phải quay đầu nhìn lại? Bà ta rốt cuộc đã trông thấy gì?”

Mike trầm mặc không nói, y cảm giác toàn thân nam nhân trước mặt này thốt nhiên tràn ngập mùi vị gϊếŧ chóc. Y nghe thấy bản thân đang nói: “Ta muốn đi bắt Andrew Keith.”

Thế nhưng Allen bước ra cửa phòng đồng thời chỉnh lại lời y: “Không.” Hắn nói: “Ta đi gϊếŧ hắn.”

_____________

(*) Sự phá hủy các thành phố Sodom và Gomorrah là một trong những truyện hấp dẫn nhất được kể trong kinh Cựu Ước, và cũng gặp lại trong kinh Koran. Thiên Chúa muốn phá hủy hai thành phố này vì tội ác của dân trong thành. Một trong những tội ác nổi bậc mà đàn ông từ già tới trẻ của Sodom gây ra đó là họ quan hệ thân xác với người cùng giới. Cả dân tộc trong thành này hầu như phạm tội tìиɧ ɖu͙©, lσạи ɭυâи. Khi thành phố bị phá hủy Lot, và gia đình được cứu (ngoại trừ vợ của Lot bị hóa thành tượng muối vì tiếc nuối của cải còn để lại trong thành).