Mặc Sinh

Chương 1-2

Lý Kính đang trong giai đoạn rượu xông lên não thần kinh tê liệt không chịu nổi hù dọa, chất giọng cao vυ't bén nhọn kia đâm vào tai, hệt như hàng vạn cây búa đồng loạt tác lực, mắt thấy phụ cận mở một tiệm cồng chiêng, óc cũng sắp bị chấn ra nửa cân ba lạng, hắn khó chịu đến mức hận không thể lập tức xẻo lỗ tai mình nuốt vào bụng. Khổ nỗi một trận nổ vang còn không đủ, đồng tử kia cư nhiên vọt người tiến tới, xoắn tai Lý Kính cả tiếng hỏi: “Chết chưa? Chết chưa?” Tiện thể hung hăng lay hắn mấy cái. Giờ thì hay rồi, Lý Kính triệt để hỗn độn, dạ dày như sông cuộn biển gầm, nào hồng nào xanh nào thơm nào thối thảy đều “ộc” một tiếng phun ra hết. Đồng tử kia vội nhảy ra xa tránh đi, bịt mũi tru tréo: “Oa, bẩn chết được!” La xong, quay đầu nói với bóng người ở sau lưng, “Công tử, lẽ nào các trưởng lão nhầm lẫn?! Người mệnh định của công tử sao có thể là một tên nhớp nhúa xấu xa như vậy?”

Bên kia Lý Kính đang nôn đến náo nhiệt, suýt nữa bị câu này làm chết nghẹn tại vùng dã ngoại hoang vu.

Hắn nguyên là công tử Lý gia phong lưu tiêu sái từ lúc ngậm thìa vàng ra đời cho tới bây giờ, kẻ nịnh hót có, người cung phụng có, kẻ theo đuổi có, người lấy lòng có, tứ xứ quang huy, làm sao gặp qua bốn chữ hình dung hắn là “nhớp nhúa xấu xa”, đang định vùng lên phản biện, chợt nghe người còn lại trách một tiếng: “Thanh nhi, đừng nói bậy.” Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, trầm thấp uyển chuyển, Lý Kính lập tức cảm thấy tứ chi thoải mái ngũ tạng quy phục, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là chủ nhân người ta thấu tình đạt lý có kiến thức, nếu đã như vậy, thực sự không cần chấp nhặt với hạ nhân. Thế nhưng hắn chỉ được sung sướиɠ trong một khắc ngắn ngủi, một khắc sau cơ hồ tức giận đến tạm gác thân phận qua một bên mà mắng ầm lên.

“Thứ rác rưởi này đại khái chỉ là trùng hợp đi ngang qua, người mệnh định của ta lát nữa tự nhiên gặp gỡ. Ngươi tránh ra, đừng để ý đến hắn là được.”

Cái gì?! Nói thế là sao?! Ngặt nỗi Lý Kính tứ chi bủn rủn, nôn ra hết càng toàn thân rã rời, thực sự hữu tâm vô lực với lời bình cay nghiệt của hai chủ tớ nọ, chỉ biết oán thầm vài câu cô hồn dã quỷ, rồi ngủ thϊếp đi.

Trong cơn mông lung không quá an ổn, Lý Kính cứ cảm thấy có người không ngừng lải nhải lầm bầm, như muỗi vo ve khi gần khi xa. Hắn vung tay tùy tiện xua đuổi, thanh âm quả nhiên phai dần, hắn liền ngủ say như heo, tiếng ngáy như sấm dậy.

Cái gọi là ngày nhớ đêm mong, mang đến mộng đích thực cũng là mộng đẹp. Lý Kính đêm nay toại nguyện ôm Hương La hưởng phúc, liếc mắt đưa tình, tóc đen vương vấn, da thịt mịn màng nhẵn nhụi, nhưng lúc hắn bảo bối bảo bối chu môi tới, đột nhiên thấy mỹ nhân biến thành một khuôn mặt trắng xanh nhìn không rõ lắm, trên dưới trái phải tát hắn mấy bạt tai, phẫn nộ quát: “Hạ lưu!”

Lý Kính nhất thời choàng tỉnh, hắn phát hiện mình đang trong tư thế bốn chân chỏng vó bị trói vào một cây cột, mà cây cột còn bị hai người trước sau hì hục khiêng đi. Lý Kính có chút mất phương hướng, đùa kiểu gì thế này! Nhưng ngẫm lại, đúng rồi, đại khái mình vẫn đang nằm mơ. Trong mơ mỹ nữ nếu đã có thể biến thành quỷ cái, tự nhiên cũng có thể đem đường đường Lý đại thiếu gia hắn biến thành heo nái mà khiêng. Nhưng tư thế này, thật là quá sức kỳ cục. Vì vậy, Lý Kính trong phạm vi hoạt động lớn nhất, miễn cưỡng nhúc nhích cựa quậy, điều chỉnh một chút, tiếp tục lâm vào trạng thái mê man.

Lần này, khi đã triệt để tỉnh táo, một mảnh tối om không ai quấy nhiễu, duy chỉ bên tai lặp đi lặp lại thanh âm êm ái quen thuộc kia, đang nói gì đó không rõ đầu đuôi:

“Giờ tý canh ba, hồng đăng lục liễu y… Tương kiến bất sầu, ngươi tự hiểu…”

“… Hồng đăng… lục liễu… Thật xúi quẩy…”

“Thật xúi quẩy mà…”



Một lần nữa tỉnh lại, thứ đầu tiên ánh vào mắt Lý Kính chính là một đôi nhãn mâu đen láy sáng ngời.

Như hồ biếc sâu thẳm, hoặc giả là bầu trời trong xanh, nhàn nhạt, du nhiên mà tới, không có một tia gợn sóng.

Lý Kính lập tức bị đôi mắt ấy triệt để thu hút. Tuy rằng đầu đau như búa bổ, nhờ bản năng của cầm thú, hắn cũng biết mình gặp người vô số, ngắm các sắc mỹ nhân khắp thành Dương Châu, thanh thuần xinh đẹp phong tao đều có, đáng tiếc so với hiện tại, cũng chỉ như bùn đất cặn bã, làm sao sánh bằng cặp mắt trong veo như sương mai trước mặt.

Lý Kính tư duy đình trệ, thân thể đã tự phát hành động, hắn vừa định vươn tay chạm tới, nào ngờ căn bản vô pháp nhúc nhích. Hắn đánh hơi ra mùi bất ổn, lúc này mới tỉ mỉ quan sát địa hình cấu tạo tình thế xung quanh, ngạc nhiên thấy hai tay mình bị cột vào xà nhà.

Ngay tức khắc một ngọn lửa giận thiêu đốt toàn thân, nghĩ thầm nhà ai không có mắt không biết lai lịch của bổn đại gia Lý Kính cư nhiên dám trói mình, còn chưa mở miệng, đối diện đã có người giành lên tiếng trước: “Ngươi đừng lộn xộn, vô ích thôi. Tam thúc tự tay thi pháp trói ngươi, ta cũng hết cách.”

Lý Kính nghe thấy thanh âm này rất quen tai, bất quá hiện giờ hắn không rảnh hồi tưởng, trợn mắt trừng qua, cư nhiên không chịu thua kém ngẩn ngơ, mắt hổ cũng hóa thành mắt cá chết.

Một người ngồi ngay ngắn trong phòng, trán cao mày ngài, cổ thon môi son. Trên người bạch y thắng tuyết, mơ hồ vẽ ra đường cong thân thể. Nhưng cho dù bạch y trắng tuyết cũng thua xa sắc da sáng mịn đến trong suốt có thể sánh với hạo ngọc của người nọ. Mái đầu tóc đen như lụa, một sợi dây lam tùy ý buộc lên, tóc măng buông rũ tứ tán, tự nhiên thiên thành toát ra nét vũ mị. Song cửa sổ sau lưng phản chiếu chút ám quang, ánh tàn huy nửa bên vách. Rõ ràng không nhiễm bụi trần, lại có cảm giác yêu dã, không giống tục vật thế gian.

Lý Kính nước bọt thiếu chút nữa chảy đầy đất. Nếu nói đêm qua Hương La xuất hết danh tiếng hoa khôi Dương Châu, người trước mắt vừa lên đài, e rằng nàng ngay cả cái bô tiểu cũng không xứng. Lý Kính trong cốt cách yêu thương mỹ nhân đã thành thói quen, oán khí có lớn đến đâu cũng sẽ không phát tiết vào người nọ, tùy tiện trưng ra một nụ cười giả tạo nói: “Xin hỏi công tử là ai? Tại sao tam thúc nhà ngươi phải buộc ta tới đây?”

Mỹ nhân khoan thai bưng tách trà nhấp một ngụm, nhíu mày nói: “Ai nha, Thanh nhi hậu đậu quá, đã dặn đi dặn lại là ta không uống trà Long Tĩnh. Đắng muốn chết.” Dứt lời, hồn nhiên chỉ lo vớt mấy lá trà ra nghịch, xem lời nói của ai kia như đánh rắm.

Lý Kính trên trán gân xanh bạo lộ, hít sâu một hơi, nhẫn nại hỏi: “Các hạ rốt cuộc là ai? Có quen biết Thành Nam vương thế tử Lý Kính ta?”

“Đương nhiên không quen.” Ngôn từ vốn nên dừng đúng chỗ mới tránh đả thương lòng tự tôn của người khác, nhưng có loại người từ nhỏ đã nhanh mồm nhanh miệng không biết cố kỵ, vì vậy mỹ nhân khinh miệt liếc Lý Kính, tiếp tục nói: “Ta sao có thể quen biết một kẻ ở bẩn như ngươi?”

Lý Kính trợn trắng mắt.

Bẩn?! Cư nhiên chê mình bẩn!

Đáng tiếc tình cảnh bất minh, có muốn ăn tươi nuốt sống đối phương đến đâu chăng nữa, đã bị trói vào xà nhà, khí thế cũng sụt hết nửa đoạn. Huống chi, có ngu ngốc cỡ nào cũng hiểu đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lý Kính tự nhận mình không phải tuấn kiệt nhưng miễn cưỡng cũng có thể leo lên tới chữ tuấn, đành nỗ lực hít sâu thêm mấy hơi, lại ôn tồn hỏi: “… Vậy ngươi tại sao muốn bắt ta?”

“Ai thèm bắt ngươi?!” Khuôn mặt đông cứng như băng sơn của mỹ nhân rốt cuộc cũng có chút biểu tình, hắn đứng lên, đi thẳng tới trước người Lý Kính, giơ tay cho Lý Kính một cái tát vang dội, “Ngươi không nhắc thì thôi, nhắc tới ta liền lên cơn tức!”

Lý Kính bị đánh mà không rõ đầu cua tai nheo, vấn đề lăng nhục này thật sự từ trước đến nay chỉ có hắn làm chứ không bị, lập tức khí cấp bại hoại lộ nguyên hình, cả giận nói: “Ngươi dám đánh ta?!”

Mỹ nhân không nói hai lời, xông lên liền thêm mấy bạt tai chào hỏi khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Lý Kính, bĩu môi nói: “Ta tại sao không dám đánh ngươi?! Ta còn muốn đánh đấy! Hơn nữa, tối hôm qua cũng đã đánh rồi! Hừ!”

Lý Kính triệt để u mê, không chỉ vì ngôn hành cử chỉ cực kỳ tương phản với bề ngoài của người trước mắt, mà còn mơ mơ hồ hồ ngửi ra mùi vị của âm mưu. Tối hôm qua… Lẽ nào tối hôm qua bị người khiêng đi không phải nằm mơ… Trả thù?! Bắt cóc tống tiền?! Giật tiền cướp sắc hay là có ý đồ khác… Lửa kiêu căng hống hách bị dập tắt không ít, quân tử không chịu thiệt trước mắt, Lý Kính áp chế phẫn nộ, cười đến khó coi vô cùng: “Được, cứ tùy tiện đánh, ta nói sai, đáng đánh! Thế nhưng, công tử, đây rốt cuộc là nơi nào?”

“Nơi này, đương nhiên là nhà của ta. Đồ ngốc!” Mỹ nhân ghét bỏ trừng Lý Kính, “Ngươi nói đi, hôm qua ngươi mắc gì muốn chết nửa đêm chạy đến con đường đó?!”

Lý Kính tư duy hiển nhiên không theo kịp lời chỉ trích mạc danh kỳ diệu như vậy, hắn há hốc mồm tỏ vẻ ngu ngơ: “A?”

“A gì mà a?! Thế nào hết lần này tới lần khác lại là con người?! Chuột tinh thỏ tinh còn đỡ hơn người!” Mỹ nhân ảo não trở lại bên bàn ngồi xuống, miệng vẫn không ngừng oán giận, “Đám trưởng lão khốn kiếp đó dựa vào đâu mà không bao giờ nhầm lẫn?! Dựa vào cái gì nhất định phải là đêm qua xuất hiện?! Dựa vào cái gì ta phải thành thân với con heo ngốc này mới có thể làm lễ chính thức thành người?!…”

“Ngươi nói cái gì?!” Lý Kính có ngu có xuẩn tới đâu, mỹ nhân trước mặt sử dụng cũng đều là ngôn ngữ nhân loại, từ mặt chữ lý giải cũng không quá trắc trở, ý tứ then chốt mình hoàn toàn hiểu được. Hắn hoa dung thất sắc, rú lên: “Gì mà thành thân?! Ai thành thân với ai?!”

“Ngươi với ta!” Mỹ nhân tay áo vừa phất liền điểm á huyệt của Lý Kính, mặc hắn ở bên kia giãy dụa, chỉ lo than thở úp sấp lên mặt bàn nửa ngày không ngồi dậy, “Đúng là xúi quẩy mà!!”