Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 37: Đần chết

Edit: Thanh Hưng

Lúc Giang Tiêu tới đón Đinh Lạc Lạc xuất viện thì trong lòng mỗi người các cô đều có tâm sự riêng. Một người chỉ sợ Tả Sâm miệng to nói ra chuyện của mình và Lương Hữu Tề, mà một người còn lại là sợ chuyện của mình và Tả Sâm sẽ bị truy hỏi ngọn nguồn. Hai người ngồi ở trên xe taxi không nói một lời đổi lấy cái nhìn lén liên tiếp từ trong kính chiếu hậu của tài xế, nghĩ thầm: lòng của phụ nữ như kim đáy biển.

Đến "Thiên Viên", vốn Đinh Lạc Lạc đã choáng váng đầu lại càng thêm choáng váng đầu rồi. Cũng không phải bởi vì tức cảnh sinh tình nhớ đến Tả Sâm, mà là, cô mới vừa được Giang Tiêu đỡ xuống xe taxi đã nghe die nda nl eq uyd on có người kêu to: "Đinh Lạc Lạc, Đinh Lạc Lạc." Đinh Lạc Lạc lại nhìn một cái, chỉ thấy bóng lưng Trương Gia Minh đang ngẩng đầu, đôi tay đặt trên bờ môi làm thành cái loa, đang siêng năng khàn cả giọng. Giang Tiêu bật cười hì hì: "Anh ta người này, cũng thật biết đùa."

Mặt Đinh Lạc Lạc đỏ lên, đang muốn tiến lên lại thấy một cánh cửa sổ nào đó trên tòa nhà bị lực mạnh đẩy ra, một cái đầu thò ra tức giận mắng to: "Cái tên bệnh thần kinh nào, khóc lóc thảm thiết đến tận đây rồi." Lúc này, một cánh cửa sổ khác trong tòa nhà cũng bị lực mạnh đẩy ra, lộ ra một cái đỉnh đầu khác: "Thằng nhóc, Đinh Lạc Lạc đến rồi, cậu đừng kêu nữa có được hay không?" Gương mặt Đinh Lạc Lạc đỏ thẫm, nghĩ thầm về sau ở "Thiên Viên" cần phải mai danh ẩn tích rồi.

Trương Gia Minh ủ rũ cúi đầu, vừa quay người cũng vừa đúng nhìn thấy Đinh Lạc Lạc. Anh ta giống như gà con nhìn thấy gà mẹ vội vàng lao tới, mà Đinh Lạc Lạc lại giống như gà con nhìn thấy chim ưng núp sau lưng Giang Tiêu. Trương Gia Minh cũng đỏ bừng mặt: "Lạc Lạc, anh rất lo lắng cho em. Điện thoại của em lại thủy chung không gọi được, em có biết anh rất lo lắng hay không." Đinh Lạc Lạc từ sau lưng Giang Tiêu lộ ra nửa gương mặt: "Tôi tốt vô cùng, anh đừng lo lắng."

Trương Gia Minh nhất quyết không tha: "Ngày đó người đàn ông kia là ai à? Đánh rớt một cái răng của anh đấy. Sau đó anh ta có gây bất lợi cho em không?" Giang Tiêu cũng nghe thấy lập tức ngộ ra "Người đàn ông kia" trừ Tả Sâm không còn ai khác. Đinh Lạc Lạc nói: "Không có. Tôi, tôi cũng không biết anh ta. Anh, anh ta có lẽ là uống nhiều quá." Trương Gia Minh gãi gãi đầu: "Ai, ngày đó anh giống như nghe thấy em gọi anh ta Tả cái gì, anh còn tưởng rằng các người quen biết." Trong lòng Giang Tiêu vang lên một cái vỗ tay, rất có cảm giác vui sướиɠ vì đoán trúng.

Đinh Lạc Lạc đuổi Trương Gia Minh đi: "Anh trở về trước đi, có thời gian tôi sẽ gọi điện thoại cho anh." Giang Tiêu trợ giúp: "Gia Minh, bái bai."

Đinh Lạc Lạc về đến nhà, cắm sạc cho điện thoại đã hết pin nhiều ngày. Chủ biên Diêu để lại tin nhắn vui buồn lẫn lộn, vui là ở chỗ tiểu thuyết mới của Đinh Lạc Lạc liên tiếp lấy được bình luận tốt của các độc giả, buồn là ở chỗ Đinh Lạc Lạc không mở điện thoại nên ông ta không có cách nào thúc giục bản thảo.

Giang Tiêu chấm dứt cục diện trố mắt nhìn nhau, dành trước tung chiêu: "Lạc Lạc, sao cậu lại biết Tả Sâm? Rốt cuộc cậu có biết anh ta là loại người nào không?" Đinh Lạc Lạc trúng chiêu, nước mắt tach tạch rơi xuống: "Anh ấy, anh ấy là hàng xóm của Nguyên Vi, không, bây giờ là hàng xóm của tớ. Anh ấy nói, anh ấy là người xây nhà." Giang Tiêu che ót đi tới đi lui ở trong phòng: "Ai yêu, Lạc Lạc, Lạc Lạc của tớ ơi, đần chết cậu thôi, cậu, cậu định chọc tức tớ à. Xây nhà? Cậu biết không, tất cả “Thiên Viên” này đều là của Tả Sâm." Nước mắt Đinh Lạc Lạc đông cứng trên mặt: "À? Tất cả “Thiên Viên”?" Ngón tay Giang Tiêu chỉ ra ngoài cửa sổ: "Cậu tiện tay đi kéo một người hỏi một chút, người nào không biết “Thiên Viên” là của “Trái phải địa sản”? Người nào không biết “Trái phải địa sản” là của cha con Tả Ấp Tả Sâm?"

Tay chân Đinh Lạc Lạc mềm nhũn: sao cô lại không biết? Thật là ngu hết biết.

***

Bên kia, Nguyên Vi tiến hành kí tặng sách mới xuất bản “Đầu lưỡi cùng bắp đùi” ở trong một hiệu sách. Cô gọi điện thoại cho Đinh Lạc Lạc và Giang Tiêu tới, điện thoại của Đinh Lạc Lạc không mở, mà Giang Tiêu nói muốn tha.l.nh[q-ưng(đ đi bệnh viện đón Đinh Lạc Lạc xuất viện. Nguyên Vi như đứng đống lửa, không kịp chờ đợi muốn đi thăm bệnh.

Một fan truyện thừa dịp Nguyên Vi đang ký tên, hỏi: "Nguyên Vi tiểu thư, dáng vẻ cô thuần khiết như vậy, sao có thể viết ra tiểu thuyết hạ lưu như thế?" Nguyên Vi thuần khiết cười một tiếng: "Vì lựa theo fan truyện hạ lưu." Một fan truyện khác lại hỏi: "Nguyên Vi, trong cuộc sống của cô chỉ có một người bạn trai thôi, hay giống như trong tiểu thuyết viết, có rất nhiều bạn trai?" Nguyên Vi lại cười một cái: "Bây giờ tôi không có bạn trai."

Sách mới bán rất nhanh, Nguyên Vi cúi đầu ký tên, ngẩng đầu nhìn người, cổ đang lắc giống như đồng hồ quả lắc. Chỉ là, két một tiếng, đồng hồ quả lắc ngừng. Nguyên Vi ngước đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ có kiểu tóc kẹo đường trước mặt này, nụ cười trở nên còn khó coi hơn khóc. Vẻ mặt cô gái kia lại giống như fan truyện bình thường: "Nguyên Vi, cô mạnh khỏe. Lần đầu tiên tôi gặp được người thật của cô, không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy." Nói đến đây, cô ta nhíu nhíu mày: "Ai, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi?" Nguyên Vi tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta, cô ta vẫn ăn mặc loè loẹt và trang điểm son phấn như cũ, chỉ là, nhìn kỹ cô ta, không ngờ làn da dưới lớp son phấn rất nhão, nhất là ở cổ, rõ ràng giống như phụ nhân. Không trách được, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy bộ dáng cô ta kỳ quái.