Nhất Đao Xuân Sắc

Quyển 1 - Chương 29

Edit:

Phúc Vũ

Tạ Thiên Bích thần tình không đổi, bất quá trong ánh mắt đã bớt đi lãnh đạm, trái lại thêm vài phần ôn nhu: “Ta thích ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết đôi môi sưng đỏ, nhưng càng đầy đặn xinh đẹp, sắc mặt không khác gì con cua chín: “A”.

(kawaiiiii :”>)

“Xem ra ngươi cũng thích ta.”

“Khụ…”

“Bất quá ngươi đã từng nói, ngươi còn thích rất nhiều người khác, Niếp thúc thúc, Nhất Dã, Tứ Hải…”

“Ân!”

“Nhưng thích mà ta nói, chỉ có thể là giữa hai người chúng ta, giữa Tạ Thiên Bích và Tô Tiểu Khuyết, không thể chứa thêm bất kỳ ai, hơn nữa thích chính là thích cả đời. Vạn nhất ngươi thích người khác, ta sẽ gϊếŧ kẻ đó, có lẽ sẽ gϊếŧ luôn ngươi, đương nhiên, nếu ta phụ ngươi, ngươi cũng có thể gϊếŧ ta.”

“Nga.”

“Nhưng hiện tại ngươi vẫn còn nghĩ đến Lệ Tứ Hải.”

“… Ách.”

“Ta cũng muốn biết, ngươi rốt cuộc có còn thích nàng hay không.”

“Sao?”

“Đi thôi, về Chủ phong, buổi chiều ta còn một số việc phải giải quyết.”

“Úc.”

Đêm xuống, Tạ Thiên Bích phân phó hạ nhân dời thêm một cái giường mới để mình ngủ, chính là ngủ chung phòng với Tô Tiểu Khuyết.

(uy, sao tốt dẹ, không ngủ chung giường ~.^?)

Giữa khuya, đột nhiên dông tố nổi lên, phía chân trời một loạt tia chớp như tử xà giáng xuống, ánh đến cả ngọa thất sáng như tuyết, Tô Tiểu Khuyết liếc mắt nhìn trộm, thấy Tạ Thiên Bích đã ngủ say, hoàn toàn không giống lúc thanh tỉnh sắc sảo thâm trầm, hiện tại như đao đã tra vào vỏ, chỉ còn vẻ tuấn lãng mị hoặc.

Nhất thời như bánh nướng trên lò lăn qua lộn lại, mãi đến khi dông gió đi xa, mây tan trăng sáng, mới mông lung chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tô Tiểu Khuyết còn chưa thức giấc, Tạ Thiên Bích đã ở Thiên điện trên Chủ phong gặp Lệ Tứ Hải.

Xích Tôn Phong chuộng màu đen, nền điện lát đá thuần hắc sắc, ẩn ẩn lộ ra những đường vân như sơn thủy, Lệ Tứ Hải khúm núm đứng một góc, dung sắc quả thật hao gầy đi rất nhiều.

Tạ Thiên Bích thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Lệ Tứ Hải không dám nghịch ý, y lời ngồi xuống, im lặng cúi đầu.

Tạ Thiên Bích nói: “Đón ngươi đến đây, là muốn ngươi hầu hạ một người.”

Lệ Tứ Hải đột nhiên ngẩng đầu: “Ta không phải nô tỳ của Xích Tôn Phong.”

Tạ Thiên Bích nói: “Sao lại không phải? Đừng quên Phi Phượng môn hiện giờ đều là thuộc hạ của Hỏa Phượng đường Chu Tước Tả hương chủ, sinh tử tồn vong, đã nằm trong tay ta.”

Lệ Tứ Hải tay áo run lên, hỏi: “Hầu hạ ai?”

Tạ Thiên Bích mỉm cười nói: “Tô Tiểu Khuyết.”

Nhìn vẻ mặt chấn kinh của Lệ Tứ Hải, lại nói: “Hắn hiện đang ở Xích Tôn Phong ta.”

Lệ Tứ Hải chợt ngộ ra, cả giận nói: “Các ngươi tấn công Phi Phượng môn, chẳng lẽ chỉ là vì tên tiểu hỗn đản này?”

Tạ Thiên Bích lạnh lùng nói: “Ngươi xem thường Tô Tiểu Khuyết, tức là xem thường Tạ Thiên Bích ta.”

“Phi Phượng môn tọa lạc ở Thái Hồ, chính là một nơi trù phú hưng thịnh, thông thương đại ấp, Xích Tôn Phong muốn nam tiến, đương nhiên phải triệt hạ Phi Phượng môn trước, chiếm cứ địa bàn huyết mạch của các ngươi, đổ trường kỹ viện tửu điếm hà vận

(vận chuyển đường sông), có gì không làm được?”

“Ta sẽ không vì một lý do nhạt nhẽo như ngươi nói mà hao tổn nhân lực Xích Tôn Phong để gạt bỏ một môn phái, còn Tô Tiểu Khuyết lại kính ngươi yêu ngươi, sao nỡ động tới ngươi? Ngày đó ở Hoài Long Sơn, ngươi có công bằng với hắn không? Lúc nhỏ hắn cùng ngươi đã có ước hẹn, ngươi lại bội bạc lẳиɠ ɭơ, bám lấy La Như Sơn, có từng cho hắn một lời giải thích?”

(nói hay lắm Bích, ghét ả này!)

Lệ Tứ Hải vành mắt đỏ lên, cúi đầu nói: “Nhưng ta chỉ xem hắn như tiểu sư đệ, người ta thích chính là La sư huynh.”

Tạ Thiên Bích vuốt cằm nói: “Ra là thế, vậy thì, nếu ngươi không chịu hầu hạ hắn, ta cũng sẽ không làm gì ngươi, chỉ hảo hảo bào chế La Như Sơn.”

Lệ Tứ Hải cả giận nói: “Tạ Thiên Bích, ngươi cứ một đao gϊếŧ chết ta và La sư huynh! Bổn cô nương sẽ không để ngươi vũ nhục đến mức đó!”

Tạ Thiên Bích đứng dậy đi đến trước mặt Lệ Tứ Hải, tinh tường đánh giá một lát, cười nói: “Lệ sư muội, chết là một quá trình lắm chông gai. Ta không gϊếŧ ngươi, ngươi sẽ không được chết.”

Thấy hai mắt Lệ Tứ Hải sắp phun ra lửa, thần khí quật cường, thấp giọng nói rõ từng chữ một: “Bộ dáng ngươi coi như khá xinh đẹp, ta sẽ phế hết võ công ngươi, cắt đứt kinh mạch tay chân ngươi, cắt cả lưỡi ngươi, giao ngươi cho kỹ viện vừa mở gần Phi Phượng môn tiếp khách.”

“La Như Sơn từng tuổi này mới làm nam kỹ có lẽ hơi quá lứa, cũng may diện mạo không tệ, lại luyện qua võ công…”

Lệ Tứ Hải vừa tức vừa sợ, cả người run loạn lên, gắt gao trừng mắt nhìn Tạ Thiên Bích, chỉ thấy hắn một thân bạch y im lặng đứng đó, khóe miệng mang theo ý cười băng lãnh, tà khí bức người, nhất thời một cỗ hàn ý xông lên từ tận mũi chân lan khắp cơ thể, quá mức kinh hãi, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, run rẩy nói: “Tạ Thiên Bích, ngươi… ngươi đúng là yêu nhân ma giáo!”

Tạ Thiên Bích hàng mày như núi, nhãn thần không thấy phong mang nhưng cũng không lộ chút cảm xúc: “Ngươi chịu nghe rồi sao?”

Lệ Tứ Hải rốt cuộc nhịn không được thất thanh khóc rống: “Ta phải hầu hạ hắn bao lâu? Đến khi nào ngươi mới chịu thả ta đi?”

Tạ Thiên Bích nói: “Bao lâu thì phải xem chính ngươi, bất quá đừng nghĩ tới chuyện thỉnh cầu Tô Tiểu Khuyết, nếu ngươi lén lút cầu hắn, ta tất sẽ có biện pháp xử trí ngươi…”

Lấy ngón tay thấm một giọt nước mắt trên gương mặt Lệ Tứ Hải, nhìn nửa ngày, nhíu mày đầy chán ghét, nói: “Chờ cho hắn không thích ngươi nữa, ngươi mới có thể đi.”

Lệ Tứ Hải dường như đại ngộ, thần tình âm thầm thoáng qua một tia hy vọng cùng vui mừng, lại nghi hoặc liếc nhìn Tạ Thiên Bích.

Tạ Thiên Bích thấy nàng nhạy bén, không khỏi mỉm cười nói: “Đúng vậy, ngươi không cần cố ý lấy lòng hắn, muốn đối xử hắn thế nào cũng được, có thể không thích hắn, thậm chí có thể mắng hắn, ngứa tay muốn tát hắn hai cái cứ việc thoải mái.”

Sắc mặt trầm xuống: “Nhưng không được đả thương hắn, hắn muốn ngươi làm gì ngươi cũng phải làm.”

Lệ Tứ Hải vội nói: “Nếu… nếu hắn…”

Tạ Thiên Bích đạm đạm nói: “Nếu hắn muốn ngươi bồi hắn ngủ, ngươi cũng phải ngoan ngoãn thoát y. Tốt nhất ngươi nên nhớ những lời ta nói.”

Lệ Tứ Hải gạt nước mắt, đứng dậy: “Vậy ta liền đi hầu hạ hắn.”

Hai chữ “hầu hạ” cắn răng phun ra, nghe ken két đến chói tai, Tạ Thiên Bích lại thờ ơ, nói: “Đừng vội, ngươi một đường bôn ba, dung sắc tiều tụy khó coi, bộ dáng nhếch nhác này cho dù có tự hiến thân, có lẽ Tiểu Khuyết chẳng thà nhè giường ra mà gặm còn hơn, ngươi nghỉ ngơi trước, ngày mai hãy gặp hắn.”

Tạ Thiên Bích hiếm khi độc miệng, lần này lời vừa bật ra ngay cả bản thân cũng tự giật mình, thầm nghĩ đúng là gần mực thì đen, quả thật cùng một giọng điệu với Tô Tiểu Khuyết, không khỏi mỉm cười.

Phân phó Thủy Liên Tử dẫn Lệ Tứ Hải an trí nơi trú tạm, Tạ Thiên Bích trầm ngâm một lát, đi về phòng, thấy Tô Tiểu Khuyết vẫn còn ngáy như sấm, lập tức bước tới cạnh giường, hét lớn một tiếng: “Dậy đi!”

Tô Tiểu Khuyết hoảng hồn choàng tỉnh, đôi mắt chưa hết lim dim, nửa ngày mới mở to ra, cả giận: “Làm gì a?”

Tạ Thiên Bích cười nói: “Ăn sáng.”

Tô Tiểu Khuyết bất mãn: “Đâu phải ở Bạch Lộc Sơn, gấp cái gì?”

Suốt thời gian dùng điểm tâm, Tạ Thiên Bích ngồi đếm, tổng cộng Tô Tiểu Khuyết ngáp mười tám lần.

Tạ Thiên Bích nhíu mày nói: “Ngươi có biết thế nào gọi là không ra thể thống gì không?”

Tô Tiểu Khuyết miễn cưỡng giơ tay lên che miệng, lại ngáp thêm một cái, ngáp đến mắt ngân ngấn lệ: “Giờ đã ra thể thống chưa?”

Tạ Thiên Bích thở dài: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Tự ta phối dược uống, đã đỡ nhiều, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, mấy ngày qua ta bề bộn nhiều việc, đại khái không có thời gian ở bên ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết mừng rỡ: “Thật tốt quá, ta cũng hảo bận rộn.”

Tạ Thiên Bích không chút che giấu hoài nghi trong mắt: “Ngươi bận cái gì?”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Trình lão đầu có một quyển y thư, nói là muốn truyền cho ta, nhưng đang nằm trong tay quỷ cương thi, hôm nay ta sẽ đi Hoạ Mi cốc tìm hắn mà đòi.”

Tạ Thiên Bích cười hỏi: “Hôm trước tại sao không đòi?”

Tô Tiểu Khuyết ấp úng: “Nhất thời không nhớ.”

Tạ Thiên Bích một câu đâm trúng tim đen: “Ngươi sợ hắn mất hứng, sẽ không dốc lòng trị thương cho ta? Ngươi khờ thật!”

Tô Tiểu Khuyết bị nhìn thấu tâm tư, thẹn quá hóa giận, không thèm đáp lời hắn, chỉ có thể tức tối đập bàn rồi chạy biến đi.

(ai nha, đúng là cute vật vã mà ~~~)

Trên đường đến Hoạ Mi cốc, Tô Tiểu Khuyết nhớ tới đoạn đối thoại ban nãy, tự cảm thấy cả hai đều là đồ ngốc, bất quá mình là ngốc thường xuyên, Tạ Thiên Bích là ngốc đột xuất, so đi tính lại một hồi, hình như vẫn là Tạ Thiên Bích đáng mất mặt hơn, vì thế mà trong lòng chợt có chút khoái trá.

(suy luận thật hợp lý a =)))

Còn Tạ Thiên Bích lại không hề cảm thấy mất mặt, lúc nghị sự cùng Thần Long đường, Kỳ Lân đường và Thất Tinh sứ giả, tiếu dung cứ như hoa xuân nở rộ khắp Xích Tôn Phong. Nam Đẩu tinh sứ cực kỳ bất an, không khỏi nhớ tới ngày đó khi Thiếu chủ tiêu diệt Huyền Minh tinh sứ, ý cười cũng dào dạt thế này, trong lòng nơm nớp lo sợ, càng dốc lòng vì giáo vụ không ngại nguy nan.

Hoạ Mi cốc trước sau như một, vẫn an bình tĩnh mịch. Tô Tiểu Khuyết chậm rãi bước trên con đường mòn lát sỏi, A Nhị A Tam đang chăm nom hoa cỏ trong vườn dược, nhìn thấy hắn cũng không kinh ngạc, A Tam chỉ tay về phía gian phòng chính giữa nhà gỗ, ý bảo Trình Tử Khiêm đang ở trong đó, Tô Tiểu Khuyết gật đầu đa tạ, đi đến trước cửa, cửa đã “chi nha” mở ra, Trình Tử Khiêm không kiên nhẫn nói: “Vào thì vào đi, đứng bên ngoài làm gì? Lén lén lút lút!”

Tô Tiểu Khuyết tươi cười: “Hôm nay ngươi nói nhiều thật a.”

Trình Tử Khiêm rót một chung nước, đưa tới trước mặt hắn: “Thất thảo trà, thanh nhiệt bổ khí.”

Tô Tiểu Khuyết tiếp nhận, nhấm nháp, ngồi xuống nói: “Hà tất khách sáo như vậy? Đúng là cổ quái.”

Gương mặt căn bản không chút huyết sắc của Trình Tử Khiêm bất chợt nổi lên một tầng ửng đỏ: “Không có gì!”

Tô Tiểu Khuyết cười hì hì: “Ta tới tìm ngươi là có chính sự, Thanh nang dược thư đang ở trong tay ngươi đúng không? Cha ngươi từng nói, chỉ cần ta có ý định hảo hảo học y thuật, liền có thể đến đòi ngươi.”

Trình Tử Khiêm nghe xong, không nói không rằng, từ phía sau dược quỹ lấy ra một rương gỗ, lại tìm một chiếc chìa khóa từ trong rổ nhỏ trên bàn, mở khóa rương, hai tay ôm ra một bộ chín quyển y kinh viết tay, đạm đạm nói: “Cha phi cáp truyền thư, nhờ ta giao bộ Thanh nang dược thư cho ngươi, chín quyển sách này đều là sở ngộ y học một đời của người, lão nhân gia người y thuật thần thông, có thể sánh với thiên địa tạo hóa, nhiễu loạn cả sinh tử âm dương, ta không cùng chí hướng, không thể thọ y bát của người, lúc ngươi ở Bạch Lộc Sơn, cũng từng theo người học được một ít, miễn cưỡng coi như đệ tử nhập thất…”

Nói xong đưa thư quyển đến trước mặt Tô Tiểu Khuyết, nghiêm túc nói: “Tô sư đệ, hiện tại nếu ngươi muốn có bộ Thanh nang dược thư này, cần phải lập lời thề, sở học trong thư không thể truyền ra ngoài, từ nay về sau tận tâm tận lực nghiên cứu y thuật, không được lười biếng, không được bỏ dở nửa chừng.”

Tô Tiểu Khuyết mừng rỡ, cuống quýt quỳ xuống, giơ tay nhìn trời nói: “Tô Tiểu Khuyết ta xin thề, được truyền Thanh nang dược thư nhất định dốc lòng tu học, không dám lười biếng, tuyệt không truyền cho người thứ hai, nếu vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Hai chữ “đánh chết” nói cực nhỏ, tựa như chỉ ách một tiếng ngay cổ họng, có lẽ Trình Tử Khiêm cũng nghe không rõ, lập tức đắc ý thỏa mãn đứng dậy, cười hì hì bỏ tay xuống nhìn Trình Tử Khiêm.

Trình Tử Khiêm nhìn hắn nửa ngày, thở dài: “Mong rằng ngươi thật sự như thế, nếu không… sau này người đầu tiên chịu khổ chính là ngươi.”

Dứt lời giao thư quyển vào tay hắn, Tô Tiểu Khuyết vội vàng lật ra, thấy có luận châm cứu, luận kinh mạch, nội chiêu đồ

(hình vẽ cơ quan trong cơ thể), thiên kim phương, dược độc kinh, âm dương biến các loại. Mỗi thiên đều chi chít chữ lớn chữ nhỏ, dày dày đặc đặc, còn có vô số đồ giải chú thích, hết sức tường tận tinh thâm.

Trình Tử Khiêm nói: “Thư quyển giao ngươi, tự thân sở ngộ, nhớ cho kỹ, nhất định phải hảo hảo nghiên cứu.”

Trình Tử Khiêm lần này dị thường nói nhiều, nhưng Tô Tiểu Khuyết dường như sớm biết hắn sẽ như vậy, chỉ cười nói: “Trình sư huynh thật tốt với ta.”

Trình Tử Khiêm thần thái có chút mất tự nhiên, nói: “Không còn gì nữa thì đi đi.”

Tô Tiểu Khuyết không nhúc nhích, thở dài: “Trình sư huynh, sau này ngươi có hạ độc hại ta, ngàn vạn lần không thể áy náy như vậy, trên mặt ngươi viết đầy mấy chữ to tướng “xin lỗi Tô sư đệ”, ta muốn giả vờ như không thấy cũng thật khó.”

Trình Tử Khiêm chấn kinh: “Ngươi cư nhiên biết?”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Hôm đó ngươi sắc thuốc cho ta, đã thêm một vị Long linh chi.”

“Nếu ngươi thêm loại dược khác, có lẽ ta sẽ không phát giác, vừa khéo mấy năm trước cha ngươi đã tận tình dạy ta phối pháp của mười hai loại mê dược, trong mỗi phương đều có vị Long linh chi này…”

Trình Tử Khiêm nói: “Long linh chi thì thế nào? Long Linh chi tính bình định khí, đối với vết thương của ngươi cũng không có gì độc hại.”

Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Sư huynh đây là đang thử ta sao… Trong thang thuốc kia nguyên bản có một vị Tử ngọ thảo, xung khắc nhất chính là Long linh chi, tổn ngũ tạng hại lục phủ, hơn nữa ngươi đã hạ Địa dũng kim liên với ta, là hỏa độc cực nóng, lại bảo ta ngâm trong suối nước lạnh băng kia, lấy hàn giải nhiệt, thật ra là hàn nhiệt tương giao, lại đến Tử ngọ thảo cùng Long Linh chi tương khắc, bỏ chính trợ tà, ngưng tụ thành âm độc, tán nhập nội phủ, quấn lấy không tan, chỉ sợ từ nay về sau ta liền bệnh tật triền miên, sống không quá ba mươi tuổi.”

“Trước khi lâm chung có lẽ người khác cũng chỉ có thể gạt lệ than một câu, trời cao đố kỵ anh tài… Làm sao ngờ được chính là nhờ chén thuốc của ngươi giở trò quỷ quái.”

Đắc ý liếc mắt nhìn Trình Tử Khiêm, thấy hắn đối đáp không xong, càng thêm đắc ý, lại trêu: “Sư huynh, trước kia ta từng đọc qua một câu chuyện cổ thú vị, nói về một kẻ bán mao tử dược

(bả chuột). Hắn nói dược mà hắn bán, chuột ăn phải đều chết đến thây phơi đầy đất, một người mua về, qua ba ngày sau, không gϊếŧ được con chuột nào, người này nóng nảy, mang dược đi tìm tên kia, nói dược của ngươi thật vô dụng, tên bán mao tử dược mới trả lời, ngươi phải bắt chuột, cạy miệng nó ra, đổ dược vào, ta không tin nó không chết!”

Phì cười: “Sư huynh, bản lĩnh hạ độc của ngươi thiên hạ vô song, nhưng tâm cơ hạ độc cũng không kém tên bán mao tử dược kia bao nhiêu cân lượng, dược mà Trình Tử Khiêm bưng tới, ta lại là kẻ thường xuyên đắc tội với ngươi, lẽ nào không thêm phần cảnh giác? Muốn ta không chút phòng bị uống chén thuốc đó của ngươi, chi bằng cạy miệng ta rồi đổ vào sẽ nhanh hơn.”

Trình Tử Khiêm bị hắn chế nhạo, sắc mặt vẫn như cũ, không khác gì người chết, một hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Phải, ta muốn hạ độc gϊếŧ chết ngươi, ngươi từ nhỏ đã khiến người chán ghét, còn cố tình quấn quýt lấy Tạ Thiên Bích.”

————————

Đệ tam thập chương:

… Lệ Tứ Hải bụm miệng, không dám tin, Tô Tiểu Khuyết vội đính chính: “Thật mà thật mà, ngươi đừng không tin, không phải bởi vì ngươi ăn tỏi sống… Từ đầu đến cuối, người ta yêu chính là kẻ kia. Ta có thể vì ngươi đi Bình Tử Phong, nhưng chỉ muốn cả đời này được ở bên hắn, cho dù hắn không phải người tốt, lại thường xuyên bá đạo làm càn, thậm chí còn tổn thương ta, nhưng trong lòng ta cũng sẽ tha thứ cho hắn, chỉ thích mỗi mình hắn.”…