Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 9: Giả bộ quen nhau 1

“Ding dong.”

Tiếng bước chân vang lên.

“Tới đây! Giang Vũ Thần hôm nay em không tới trường luyện thi sao? Sớm như vậy liền......” Khi mở cửa nhìn thấy tôi Giang Linh sửng sôt một chút, không giống như lúc trước, trong mắt thoáng qua tia không thích ứng được sau đó mới nở nụ cười với tôi “Liêm Di, mình còn tưởng là Vũ Thần. Vào đi.”

“Được.” Tôi đi vào trong nhà, nhìn bóng lưng Giang Linh ở phía trước trong lòng có chút khẩn trương “Giang Linh.”

“Hả?” Cô ấy quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười nhưng mà tôi biết đó là giả. Thấy tôi không nói gì nữa Giang Linh mở tủ lạnh lấy ra hai lon coca cola đưa cho tôi “Cho cậu.”

Tôi lấy coca cola, rốt cuộc không nén được nói: “Giang Linh, chuyện ngày hôm đó là bất ngờ, mình cũng không biết sẽ gặp anh ta, hơn nữa cái ôm đó......”

“Được rồi, cậu đến tìm mình vì chuyện này thì quá xem thường mình rồi.” Giang Linh cố gắng làm như không có chuyện gì nhưng mà tôi là bạn thân của cô ấy đã mấy chục năm làm sao tôi sẽ không hiểu cô ấy chứ.

“Là cậu quá xem thường mình, mình thật sự không hiểu cảm giác trong lòng cậu sao?”

Giang Linh cúi đầu nghịch ngón tay.

“Nửa năm trước mình đã nói những gì với cậu những gì cậu nhất định phải nhớ, mình không thích anh ta, một ít đều không có! Trong lòng mình anh ta và cậu giống như con kiến cùng con voi! Cậu nhất định phải nhớ!”

Giang Linh ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên khóc. Đây là lần thứ hai tôi thấy cô ấy khóc, hơn nữa tôi biết rõ lý do là vì tôi và Lý Minh Vũ.

“Liêm Di, mình đã chia tay bạn trai, mình nói với anh ấy mình không thể quên Lý Minh Vũ......”

Tôi vỗ vỗ lưng Giang Linh tiếp tục nghe cô ấy nói.

“Tại sao mình không thể quên được Lý Minh Vũ? Cũng đã nửa năm rồi, trong album ảnh của mình còn rất nhiều hình của anh ấy, mình uống say cũng sẽ kêu tên anh, mỗi lần mình nhìn thấy món đồ mà anh thích đều muốn mua cho anh ấy! Mình biết rõ mình như vậy rất ti tiện! Nhưng mình không thể quên người này! Liêm Di......” Giang Linh giống như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi yêu thích nhất khóc đến nỗi rất đau lòng.

“Giang Lanh, đừng khóc, xin cậu đừng khóc.” Tôi không có một chút kinh nghiệm yêu nào căn bản cũng không biết khuyên cô ấy thế nào. Nhưng mà nhìn Giang Linh khóc hốc mắt tôi cũng trở nên nóng.

“Mình làm như mình rất lợi hại nhưng thật ra thì lại rất vô dụng......”

“Giang Linh, không nên nói như vậy, cậu là bạn thân nhất của mình, nếu như cậu rời khỏi mình mình không biết phải sống thế nào, thật đấy!” Vài chục năm ở bên nhau dường như tôi đã hình thành thói quen lệ thuộc vào Giang Linh.

Đúng lúc tôi đang nói chuyện cửa nhà họ Giang bị mở ra.

“Hai người?” Giang Vũ Thần trợn mắt há mồm, cậu chỉ vào tôi và Giang Linh cuối cùng không thể tưởng tượng nổi nói: “Chị, không phải vì quá đau lòng mà thích con gái đấy chứ?”

Nhìn thấy em trai về Giang Linh lập tức thu hồi dáng vẻ yếu ớt “Nói lung tung gì đó.” Sau đó Giang Linh ôm vai tôi “Liêm Di là chị em tốt của chị!”

Giang Vũ Thần bĩu môi.

Bộ dáng khinh thường kia lại khiến tôi nghĩ tới lúc ở trong quán gà chiên, tôi nói không muốn gặp lại Giang Vũ Thần nhưng bây giờ tôi lại xuất hiện ở nhà cậu ta, thật là muốn đánh cho mình một bạt tai.

Tôi quên mất lý do khác mà mình đến nhà Giang Linh, đứng dậy cầm tài liệu muốn đi “Vậy không có gì nữa mình về đây.”

Giang Vũ Thần nhường đường cho tôi, quả nhiên cậu ta không muốn tôi xuất hiện trong nhà cậu ta.

“Đợi một chút.” Giang Linh đứng dậy chỉ vào tài liệu trong tay tôi “Đây là cái gì?”

Nhìn tài liệu trên tay tôi vỗ trán “Đúng rồi, nhà mình bị cúp điện, mình muốn dùng nhờ máy tính nhà cậu một chút.”

“Thật là không có việc gì liền đến nhờ vả.” Giang Vũ Thần ném lại một câu rồi quay về phòng mình.

“Tên nhóc chết tiệt, âm dương bất định, Liêm Di đừng để ý đến nó.” Giang Linh lại cầm khăn giấy lau nước mũi “Cậu còn đứng đó làm gì, mau làm việc của cậu đi.”

Tôi gật đầu “Máy tính ở trong phòng cậu sao?”

Giang Linh lắc đầu “Bởi vì Vũ Thần đồng ý tới trường luyện thi nên ba mẹ mình chuyển máy tính sang phòng nó rồi.”

Sét đánh trời quang.

Tôi và Giang Vũ Thần thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Thấy tôi lo lắng Giang Linh thúc giục tôi “Sao cậu còn chưa đi?”

“A, ừ.” Tôi cười khổ gật đầu “Giang Linh, cảm ơn cậu.”

Cô ấy cười “Chúng ta là chị em!”

Đúng vậy, chúng ta là chị em. Nhưng mà trong lòng tôi lại có cảm giác thiếu nợ Giang Linh.

Do dự, tôi đi tới phòng của Giang Vũ Thần, bởi vì đang suy nghĩ làm thế nào đối mặt với cậu ta, tôi quên gõ cửa, đẩy cửa đi vào.

“A!”

“A cái gì? Bây giờ phải là em la mới đúng.” Giang Vũ Thần chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ bất mãn nhìn tôi nói.

“Em mau mặc quần áo vào đi!” Tôi xoay người đưa lừng về phía cậu ta.

Mặc dù không thấy được hình ảnh gì nhưng nhịp tim tôi lại đập cực kỳ nhanh. Lần đầu tiên tôi thấy con trai chỉ mặc qυầи ɭóŧ!

“Tại sao? Đây là phòng em.” Giọng nói của Giang Vũ Thần từ phía sau truyền tới.

“Em đừng có vô lại! Nhanh mặc quần áo vào!”

“Hứ.” Một hồi âm thanh vang lên, Giang Vũ Thần kéo khóa quần “Quay đầu lại đi, mặc xong rồi.”

Tôi xoay người, cậu ta đã mặc một bộ đồ thể thao nhưng mà hình như bộ đồ hơi nhỏ.

Giang Vũ Thần cúi đầu nhìn quần áo của mình lại nhìn về phía tôi “Sao vậy?”

“Hình như quần áo hơi nhỏ một chút.” Tôi chỉ ống quần hơi ngắn nói.

“Đây là bộ quần áo em mua lúc còn học lớp mười.”

“Ra vậy.” Tôi nhìn Giang Vũ Thần cười, mấy năm trôi qua quả thật cậu nhóc này cao hơn nhiều.

Bất tri bất giác tôi bắt đầu nhớ lại thời gian chín năm trước, tôi còn giúp Giang Linh tắm cho cậu ta, bảy năm trước tôi còn dẫn cậu ta đi chời thuyền hải tặc, năm năm trước tôi còn tham gia lễ tốt nghiệp cấp một của cậu ta......

“Liêm Di, Liêm Di?” Một bàn tay lắc lư trước mặt tôi, kéo tôi về với hiện thực.

“Hả?”

“Em còn tưởng chị ngủ thϊếp đi.”

“Nếu đúng như vậy thì lợi hại quá.” Ý tưởng đột phá, tôi giơ tay lên vỗ ngực Giang Vũ Thần “Được rồi, hai chị em chúng ta đừng đối nghịch nữa được không?”

Giang Vũ Thần đẩy tay tôi ra “Chị là chị của em sao? Chị tên Giang Linh sao!”

“Không phải tên Giang Linh nhưng chị là chị em tốt của Giang Linh.”

“Chị em tốt?” Giang Vũ Thần đột nhiên nghiêm túc, cậu ta hất cằm, căm thù nói “Chị em tốt chính là cùng nhau thích một người đàn ông sao?”

Tôi nghe thấy Giang Vũ Thần nói nhất thời kinh ngạc, cậu ta hiểu lầm tôi!

“Chị không thích Lý Minh Vũ!”

“Không thích mà ôm anh ta vậy thì chị càng ác liệt hơn!” Cậu ta liếc nhìn bộ dáng ngây thơ của tôi “Thật không nghĩ tới bên cạnh chị tôi lại có một người như vậy.”

Người như tôi? Cậu ta nghĩ tôi là hạng người gì? Lòng như lửa đốt tôi vội vàng muốn chứng minh mình trong sạch thì có người gọi điện thoại cho tôi.

Lấy điện thoại di động ra, là số lạ tôi nghi ngờ ấn nút nghe.

“Alo.”

“Liêm Di!” Giọng nói kích động vang lên.

“Lý Minh Vũ?” Tôi kinh ngạc, làm sao anh ta biết số điện thoại của tôi?

Biết người gọi tới là Lý Minh Vũ, Giang Vũ Thần càng thêm hiểu lầm tôi, thậm chí tỏ vẻ mặt khinh bỉ nhìn tôi. OMG, vậy tôi phải làm sao mới có thể chứng minh mình trong sạch!

“Ngạc nhiên vì sao anh biết số của em?”

“Đúng.”

“Sau khi em đi anh liền tới phòng mà bọn em họp lớp hỏi.”

“À.” Không biết là cái miệng nào tiết lộ tin tức của tôi.

“Không biết ngày mai sau khi tan làm em có thời gian hay không, anh muốn mời em đi ăn cơm.”

“Ăn cơm?” Tôi nhíu chân mày “Ngày mai tôi không có thời gian rảnh.”

Bởi vì từ nhỏ không có thói quen nói dối, tôi vừa nói dối sẽ không ngừng nháy mắt, may mà Lý Minh Vũ gọi điện thoại cho tôi chứ không có mặt ở đây nếu không nhất định sẽ bị lộ. Nhưng mặc dù Lý Minh Vũ không thấy Giang Vũ Thần lại thấy được.

Cậu ta nhìn tôi nghi ngờ giống như đang suy đoán tại sao tôi lại từ chối ăn cơm cùng Lý Minh Vũ.

Bên trong điện thoại Lý Minh Vũ bị tôi từ chối vẫn không nản, tâm tình vẫn kích động nói “Vậy thì ngày mốt.”

“Ngày mốt? Hình như tôi cũng có việc.”

“Ngày kia! Liêm Di, không phải cũng có việc đấy chứ? Đừng từ chối anh nữa, anh rất chân thành.”

“......”

“Ngày kia anh tới công ty đón em!”

“Anh biết công ty tôi ở đâu?”

“Dĩ nhiên, anh không thể nào chỉ biết số điện thoại. Được rồi, anh còn có việc, gặp mặt nói chuyện sau.”

Gió xuân tràn trề ở bên tai biến mất, tôi nhìn điện thoại di động, vẻ mặt buồn thiu. Anh ta bám thật là dai!

“Hẹn thời gian gặp mặt?” Giang Vũ Thần ngồi dưới đất ngước đầu hỏi tôi.

“Chị không muốn đi.”

“Không cần giả bộ vô tội, đúng vậy, tình yêu cùng tình bạn có lúc là đối lập.”

Giang Linh còn không hiểu lầm tôi, tên nhóc này......

Tôi như kiến bò trên chảo nóng, đặt mông xuống sàn nhà “Giang Vũ Thần, thật sự chị với Lý Minh Vũ không có quan hệ gì! Em phải tin chị! Chị sẽ không làm chuyện có lỗi với Giang Linh!”

Giang Vũ Thần liếc mắt nhìn tôi “Vậy chị nói cho em biết có phải vì chị nên Lý Minh Vũ chia tay với chị em không?”

Tôi có tội, tôi cúi đầu “Đúng.”

“Đáng ghét!” Cậu ta hung hăng mắng.

“Chị sao? Vũ Thần, em phải tin tưởng chị, chị không phải loại người vì một người đàn ông mà phản bội chính bạn thân của mình! Hơn nữa chị không thích Lý Minh Vũ, thậm chí vì Giang Linh mà còn ghét anh ta hơn!”

Cậu ta nửa tin nửa ngờ nhìn tôi “Thật không?”

“Em không tin sao? Xem như Giang Linh không nói nhưng hai chúng ta quen biết đã nhiều năm, chị là hạng người gì em không biết sao?”

Giang Vũ Thần nhìn dáng vẻ của tôi cúi đầu suy nghĩ một lát “Chị đúng là người không kiên quyết.”

Hóa đá......

Suy nghĩ của cậu ta quá nhún nhảy, hiện tại chuyện không liên quan đến việc có kiên quyết hay không?

“Được rồi” Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi nói “Em tạm thời tin tưởng chị!”

“Tạm thời?”

“Đúng! Chờ chị giúp em hoàn thành kế hoạch, em sẽ hoàn toàn tin tưởng chị!” Cậu ta nở nụ cười kỳ quái.

Tôi mở to hai mắt nghi ngờ hỏi “Kế hoạch gì?”

“Kế hoạch báo thù!”

Thật là trẻ con.....

“Chị phải giúp em thế nào?”

“Chúng ta giả bộ quen nhau!”

Hộc máu......

Tôi vội vàng xua tay “Không được! Hai chúng ta làm sao có thể quen nhau!”

Giang Vũ Thần kéo bàn tay tôi “Là giả bộ! Ai nói muốn quen chị!”

“Vậy cũng không được, nếu như bị chị của em cùng với người lớn hai nhà biết, vậy thì thành ra chị dạy hư em!”

“Đây là bí mật của chúng ta, không để cho bọn họ biết là được rồi!”

“Vậy cũng không được!” Tôi hết sức phản đối.

“Được, vậy chị làm người phản bội bạn mình đi! Làm cả đời!”

“Nhưng chị không phải!”

“Xem như không phải, vậy chị nhẫn tâm nhìn chị gái em đau lòng cả đời vì tên khốn Lý Minh Vũ kia sao? Không muốn giúp chị em báo thù sao? Lần này Lý Minh Vũ trở về là muốn tiếp tục theo đuổi chị....nếu như chị còn độc thân thì anh ta vĩnh viễn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần anh ta vừa xuất hiện, chị gái em sẽ đau lòng! Chỉ có để cho anh ta tuyệt vọng quay về bên kia, chị gái em vĩnh viễn sẽ không gặp anh ta mới có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình! Chị ấy đã lớn tuổi rồi nếu không lập gia đình ở trong nhà rất cản trở!”

Giang Vũ Thần nói xong lý lẽ của mình, tôi không khỏi bị cậu ta thuyết phục. Nhưng mà Giang Linh nhà chúng ta đâu có già!

Đúng vậy, Lý Minh Vũ tạo nên vết thương lòng cho Giang Linh sâu như vậy, tôi đã sớm quên quá khứ lại chỉ biết kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình thật là ích kỷ! Làm chị em tốt của Giang Linh sao tôi lại không giúp cô ấy báo thù chứ? Nghĩ như vậy tôi không khỏi tự đập vào trán mình.

“Được, vì Giang Linh, chúng ta hợp tác đi!”

“Được!” Giang Vũ Thần cười sảng khoái “Ngày kia hai chúng ta cùng đến nơi hẹn.”

“Dĩ nhiên!” Tôi ra dấu ok.

“Đúng rồi” Giang Vũ Thần chỉ tôi hỏi “Chị tới phòng em làm gì?”

Bốp! Lại vỗ trán, tôi lại quên mất chuyện thiết kế! Tôi muốn tranh thủ thời gian làm thiết kế nếu không hôm nay sẽ phải ở nhà Giang Linh!